Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa
  3. Chương 39
Trước /67 Sau

Say Giấc Hè - Xuân Phong Lựu Hỏa

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đêm qua Hoàng Hân Nhiên không quay về ký túc xá, đó cũng là điều bình thường, cậu ta có bạn trai, thường xuyên không về phòng ký túc.

Buổi sáng, Lục Miên vừa gọi điện thoại cho Từ Trầm, vừa vội vã đi ra khỏi phòng ký túc.

“Anh sắp lên máy bay rồi.” Giọng nói từ tính của Từ Trầm vang lên, xen lẫn với thông báo của sân bay: “Nhớ anh à?”

Cô nhớ đến mức mất ngủ cả đêm qua, cứ một chút một chút lại nhìn thời gian trên điện thoại, đến 3 giờ sáng lại nhìn chút nữa, đêm dài đằng đẵng, cô ước gì trời sẽ sáng ngay lập tức.

“Bây giờ em cũng đi ra ngoài rồi, đến đón máy bay, thời gian vừa hay đúng lúc.” Lục Miên khóa cửa phòng, đi về phía hành lang.

“Không cần, sân bay nhiều người lắm, em thấp như vậy, căn bản là không nhìn thấy người.” Từ Trầm phía bên kia nhẹ nhàng nói: “Anh đến trường tìm em.”

Mỗi lần King trở về sau mỗi trận đấu, sân bay sẽ chen chúc hàng chục nghìn người hâm mộ, khung cảnh cực kỳ hoành tráng.

“Anh đừng lo cho em, cứ đi theo đội là được.” Lục Miên chỉ muốn nhìn thấy anh từ xa trong đám người: “Có nhớ trước đây em đã từng nói, muốn trở thành fangirl của anh, chồng chiến thắng trở về sao em có thể không đến sân bay đón người được chứ?”

“Hử? Vừa rồi gọi anh là gì?” Thanh âm của Từ Trầm bên kia đột nhiên vang lên: “Gọi lại lần nữa.”

Mặt Lục Miên đỏ ửng lên, ngày ngày bị chữ “chồng” của Diệp Lam treo trên miệng cũng khiến cô quen miệng bất ngờ nói ra, thực ra cũng không có ý gì khác đâu!

“Không phải các fangirl đều gọi như vậy sao.” Cô nhỏ giọng nói: “Được rồi, em cúp máy đây.” Không đợi Từ Trầm kịp phản ứng lại cô đã vội vàng cúp máy.

Lúc Lục Miên đi ra khỏi tòa ký túc, cô lại nhận được một tin nhắn của Từ Trầm: “Đừng đến lối ra sân bay, em cứ trực tiếp bắt xe bus rồi xuống trạm dừng thứ 3, ở đó đợi anh.”

Lục Miên mỉm cười trả lời: “Được.”

Muốn đi ra cổng trường nhất định phải đi qua một đoạn đường rừng tối tăm, bỗng gặp phải Hoàng Hân Nhiên cùng với bạn trai của cậu ta – đàn anh dáng người cao lớn cũng học ngành Khoa học Máy tính.

Lục Miên lập tức dừng lại, nhìn bọn họ đầy phòng bị, Hoàng Hân Nhiên nhìn thấy Lục Miên đi tới, liền kéo tay áo của bạn trai ra hiệu, tên đàn anh kia liếc nhìn Lục Miên một cái, sau đó ném tàn thuốc trên tay xuống đất, đi về phía Lục Miên, Lục Miên lập tức theo bản năng lùi lại.

Tên đàn anh kia có mái tóc húi cua, hơi mũm mĩm nên trông rất đô con, anh ta hét lên với Lục Miên: “Nghe nói mày thường xuyên bắt nạt Hân Nhiên nhà tao?” Giọng của anh ta rất thô, có chút chèn ép người khác.

“Cậu nói với anh ta như vậy sao?” Lục Miên nhìn Hoàng Hân Nhiên với ánh mắt không thể tin được: “Tôi bắt nạt cậu sao?”

Vẻ mặt của Hoàng Hân Nhiên có chút không tự tin, hai tay chà sát quần áo, sau đó đi lên nói: “Cậu vu oan tôi trộm mã code của cậu.”

“Vu oan?” Lục Miên đúng là chưa bao giờ gặp loại người vô liêm sỉ như vậy, lạnh giọng nói: “Nếu như cậu thực sự vô tội, có thể đợi sau khi tôi báo cáo với trường học, cậu có thể tự bào chữa cho mình, ai đúng ai sai liền có thể biết. Bây giờ cậu lại chặn tôi ở chỗ này, nói cái gì cũng không rõ ràng, lãng phí thời gian.” Cô còn đang vội vàng đến đón máy bay, không có thời gian tranh cãi với bọn họ.

“Cây ngay không sợ chết đứng, sợ mày chắc!” Tên đàn anh kia hừ một tiếng, Hoàng Hân Nhiên đi tới kéo anh ta một cái, anh ta lập tức nói: “Không được, chuyện này không thể làm to đến tai trường được, cho dù mày không cần mặt mũi thì Hân Nhiên nhà tao vẫn cần thể diện chứ!”

Lục Miên cười lạnh, sau đó hỏi Hoàng Hân Nhiên: “Cậu thật sự cần mặt mũi sao?”

Khuôn mặt Hoàng Hân Nhiên đỏ bừng, sau đó tức giận nói: “Lục Miên, sao cậu cứ một vừa hai phải không bỏ qua cho tôi? Tha cho tôi không được sao?”

“Không được.” Lục Miên đúng là cạn lời, không muốn để ý tới bọn họ nữa, cô trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Hoàng Hân Nhiên lại đẩy bạn trai một cái, tên đàn anh kia lập tức đi tới túm lấy cánh tay của Lục Miên, vóc dáng cô vốn dĩ đã nhỏ, còn bị anh ta túm mạnh như vậy, cả người loạng choạng suýt vấp ngã.

“Anh làm cái gì thế!” Lục Miên giãy dụa muốn thoát ra: “Đây là trường học đấy, còn muốn ra tay đánh người à?”

“Tao nói rồi, chuyện này không được phép báo lên nhà trường, bằng không ta sẽ không để mày đi đâu.” Tên đàn anh kia túm chặt lấy tay áo của Lục Miên, Lục Miên vùng vẫy muốn thoát, nhưng đột nhiên anh ta buông tay, theo quán tính, Lục Miên liền ngã xuống bồn hoa ven đường, cánh tay bị lan can sắt sắc nhọn của bồn hoa cứa qua, máu rỉ ra.

Nhìn thấy Lục Miên ngã xuống bồn hoa chưa đứng dậy, Hoàng Hân Nhiên có chút hoảng sợ, nhưng cậu ta vẫn đi tới trước mặt cô, nhìn từ trên cao đầy khinh bỉ xuống, nói: “Hôm nay chỉ là một bài học nhỏ dành cho cậu, nếu như cậu thật sự dám đi mách lẻo với trường, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Lục Miên, tốt với người khác chính là lợi cho mình, đừng đợi đến khi tốt nghiệp rồi, mọi người đều khó chịu lẫn nhau.” Nói xong, cậu ta liền quay người rời đi, tên đàn anh kia cũng đi theo sau lưng cậu ta.

Lục Miên chật vật đứng dậy khỏi bồn hoa, lấy khăn giấy trong túi ra lau vết thương trên tay, cũng không có gì quá nghiêm trọng, sau khi ấn một lúc thì cũng không còn chảy máu nữa. Cô vỗ nhẹ vết bùn bẩn trên người, còn đang nghĩ xem có nên quay lại thay quần áo hay không, nhưng may mắn thay, hôm nay cô mặc một chiếc áo lông vũ màu sẫm, sau khi vỗ nhẹ thì cũng không còn dấu vết quá rõ ràng. Nhìn thời gian, cô trực tiếp chạy thẳng về phía cổng trường, không có thời gian quay về ký túc sửa soạn lại, máy bay của Từ Trầm nhiều nhất có thể hạ cánh trong 1 giờ, mà cô đi từ trường đến sân bay cũng cần ít nhất 50 phút.

Nhưng Lục Miên cũng không có tính chuẩn, khoảng thời gian này đúng giờ cao điểm, tắc đường!

Lần đi này kéo dài gần 2 tiếng, trên đường đi cô luôn lướt weibo, các fangirl đã đăng rất nhiều ảnh của Eric khi anh rời sân bay, ngay khi cô cho rằng Từ Trầm chắc chắn đã sớm rời đi thì xe bus cuối cùng cũng đã đến.

Lục Miên xuống xe, chỗ này đã là vùng ngoại thành, phạm vi 100 mét không có một bóng người…..

Ngay khi cô nhụt chí mà đá đá viên sỏi nhỏ dưới chân, thì một đôi tay phía sau đột nhiên túm lấy cổ áo của cô, kéo thẳng cô ra phía sau biển báo trạm xe bus, trước khi Lục Miên kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, thì anh đã cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng cũng phủ lên, chặn lại hơi thở của cô.

“Ưm….” Lục Miên nhẹ rên một tiếng, vừa đáp lại sự nhiệt tình của anh, vừa cố gắng tranh thủ nói: “Anh vẫn còn đang đợi…. ưm… đợi em sao?”

“Bằng không thì sao?” Từ Trầm hơi tách ra, dựa lại gần hôn lên trán, mí mắt, chóp mũi của cô…..

Anh đã đợi cô ở bến xe vắng vẻ này cả tiếng đồng hồ!

“Để anh xem nào, có gì thay đổi hay không.” Từ Trầm buông cô ra, lùi lại mấy bước, nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.

“Chỉ có 1 tuần thôi mà, có gì mà thay đổi được chứ!” Lục Miên cười quay người đi.

“Đi thôi.” Từ Trầm đi tới nắm tay cô.

“Đi đâu?”

“Hôm nay anh đã xin đội trưởng cho nghỉ phép, cả ngày nay đều thuộc về em.” Từ Trầm vuốt nhẹ chóp mũi cô: “Muốn đi đâu cũng đều được.” Đúng lúc này, Từ Trầm chợt cảm thấy có cái gì đó, anh nhìn xuống đầu ngón tay của mình, chà sát, phía trên có một vết máu mờ nhạt. Anh lập tức nắm lấy tay Lục Miên, vén tay áo lên xem, nhìn thấy vết thương đang rướm máu trên cổ tay cô.

“Chuyện gì thế này?” Anh cau mày.

Lục Miên vốn dĩ không muốn nói đến chuyện này, nhưng anh đang đứng ở đây, đầy lo lắng nhìn cô…. Trong lòng cô bỗng nhiên chua xót, hai mắt đỏ hoe, trực tiếp lao vào vòng tay của anh: “Em bị người ta bắt nạt.”

Từ Trầm lái xe đến trước một hiệu thuốc, xuống xe mua thuốc khử trùng, thuốc sát trùng cùng băng gạc.

Lục Miên ngoan ngoãn ngồi đối diện anh, tùy ý để anh cầm lấy cổ tay mình, nhúng bông vào thuốc sát trùng rồi xoa nhẹ vào vết thương, cảm giác lạnh lẽo dâng lên. Lục Miên nhớ lại nhiều năm về trước, lúc anh cùng Trương Điền Dương đánh nhau, sau khi tan học cô cũng mua thuốc và xử lý vết thương như thế này cho anh.

Hai người họ, dường như đã cùng lúc nhớ đến chung một đoạn hồi ức.

“Đau…” Lục Miên xuýt xoa một tiếng, theo bản năng giật giật tay mình, Từ Trầm ném miếng bông đi, cau mày nhìn vết thương trên cổ tay cô: “Như thế này không được, phải đi bệnh viện tiêm phòng uốn ván.”

“Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ?” Lục Miên ngẩng đầu hỏi.

“Bị hàng rào sắt quẹt qua bị thương, nhất định phải đi tiêm phòng uốn ván.” Từ Trầm nói xong, buông tay cô ra, khởi động xe, vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Trong khi đợi kết quả xét nghiệm, Từ Trầm ngồi cùng cô trên ghế chờ của hành lang bệnh viện, khuôn mặt trầm xuống không nói lời nào.

“Anh giận à?” Lục Miên đưa tay vuốt ve ấn đường anh.

“Bị thương mà còn đến đón máy bay.” Từ Trầm trầm giọng nói, nắm lấy tay cô.

“Đến đón anh mà.” Lục Miên lẩm bẩm nói, vòng tay qua cổ anh, bĩu môi nói: “Muốn được gặp anh sớm hơn.”

Từ Trầm kéo cổ tay của cô ra, đưa lên môi, nhẹ nhàng hôn lên miếng gạc đã được băng bó cẩn thận: “Đau chết mất.”

“Em không đau nữa rồi.”

“Là anh đau lòng em.”

Buổi tối đưa Lục Miên về trường học, Từ Trầm không có lập tức rời đi, xe lặng lẽ ẩn mình dưới gốc cây, ánh đèn đường chiếu rọi từng phiến lá, bàn tay thon dài đặt lên trên vô lăng, gõ nhịp nhàng từng cái từng cái, tay còn lại rút điện thoại từ trong túi ra, tìm đến một cái tên trong danh bạ rồi không chút do dự gọi đi.

“Eric.” Một giọng nào rất từ tính vang lên từ đầu bên kia: “Sao lúc này cậu lại nhớ đến liên lạc với mình?”

“Đoạn Trạch, có chút chuyện nhỏ, muốn nhờ cậu giúp đỡ.” Từ Trầm trầm giọng nói.

“Nói đi, chỉ cần nằm trong khả năng của mình, anh em nhất định sẽ không từ chối cậu.” Người đàn ông trong điện thoại nói giọng đầy nghĩa khí.

“Một nữ sinh, đại học F, năm 3 ngành Khoa học Máy tính, Hoàng Hân Nhiên, giúp mình điều tra cô ta.”

“Aiyo, lần đầu tiên thấy Eric phá lệ có hứng thú với một em gái, thú vị đấy, sao nào, muốn theo đuổi người ta à?”

“Không phải.” Đôi mắt Từ Trầm ẩn giấu trong bóng tối: “Cô ta gây rắc rối cho bạn gái mình, mình muốn giải quyết cô ta, ừm…. còn có bạn trai cô ta nữa.”

Đầu dây bên kia dừng lại hơn mười mấy giây mới lên tiếng, nghe có vẻ cực kỳ kích động: “Được lắm Eric, mới có mấy tuần không gặp mà bạn gái cũng đã có rồi.”

“Nghiêm túc đi, làm được không?”

“Sao lại không chứ, chuyện này đơn giản, nay hoặc mai mình nhất định xong, chờ tin tốt của mình đi.”

“Cảm ơn nhé.”

“Khi nào thì cậu đưa bạn gái đến để anh em được mở mang tầm mắt thế? Không biết nữ thần phải có bản lĩnh thế nào mới có thể hạ gục được E Đại độc thân vạn năm của chúng ta.”

“Ừm, mấy ngày nữa có thời gian thì tụ tập một bữa, mình hỏi cô ấy xem có tới hay không, nhưng mà các cậu cũng đừng quá hy vọng, cô ấy không thích những nơi náo nhiệt.”

“Xong rồi Eric, cậu xong thật rồi, cậu thực sự đã chìm sâu vào bể tình rồi!” Đoạn Trạch bên kia cười nói.

Khóe miệng Từ Trầm cong lên, ánh mắt dần dần trở nên dịu dàng ấm áp.

Anh đúng là đã rơi vào bể tình, rơi mà can tâm tình nguyện, không thể vãn hồi, suốt hàng trăm hàng ngàn ngày đêm, không biết mệt mỏi, thẳng tiến không lùi.

Hai ngày sau, Hoàng Hân Nhiên cuối cùng cũng quay lại ký túc, vừa trở về cậu ta liền đi tới ngăn cản Lục Miên đang định đi ra ngoài, tuy vẻ mặt có vẻ không cam lòng, nhưng lại càng nhiều hơn dáng vẻ hoảng hốt: “Lục Miên, à ừm…..Tôi muốn xin lỗi cậu, thật xin lỗi, lẽ ra tôi không nên ăn trộm kết quả của cậu, mong cậu tha thứ cho tôi.”

“Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì còn cần cảnh sát làm gì.” Lục Miên lạnh lùng nhìn cậu ta rồi bước ra khỏi phòng.

Không ngờ Hoàng Hân Nhiên lại không can tâm mà đuổi theo, nắm lấy cánh tay của Lục Miên: “Lục Miên, tôi đã nói chuyện này với ban tổ chức cuộc thi, cũng đã xin rút lui khỏi cuộc thi…. Cậu có thể giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Lý Cường.” Lý Cường là bạn trai của cậu ta.

Lục Miên cau mày: “Sao tôi lại phải buông tha cho anh ta?”

“Anh ấy bây giờ….. đã mất việc, hôm qua còn hùng hùng hổ hổ mắng tôi một trận, tôi thực sự biết sai rồi.” Hoàng Hân Nhiên vừa khóc vừa nói: “Anh ấy nói nếu như chuyện này không được giải quyết thì sẽ chia tay với tôi, tôi không thể mất đi anh ấy.”

Trong lòng Lục Miên có chút nghi hoặc, chuyện Lý Cường mất việc có liên quan gì tới cô sao?

“Chuyện này không phải tôi làm.” Lục Miên nói xong liền hất tay cậu ta ra, quay người rời đi: “Tôi không giúp nổi cậu.”

Hoàng Hân Nhiên ở phía sau điên cuồng hét lên: “Mẹ nó, cậu giả vờ cái mẹ gì! Không phải cậu nhờ người thì anh ấy sao có thể mất việc được? Có tiền có thế thì giỏi giang lắm à? Có tiền thì có thể ức hiếp người khác đến vậy sao!”

Lục Miên thậm chí còn không thèm quay đầu lại, cậu ta nói dối không biết chớp mắt, luôn tự cho mình là đúng, đến khi gặp rắc rối rồi nhún nhường thấp hèn, mới nói có mấy câu đã lộ rõ bản chất của mình, loại người này, cô lười để tâm.

“Chuyện của Hoàng Hân Nhiên có phải có liên quan đến anh không?” Lục Miên trong điện thoại hỏi Từ Trầm.

“Ừm.” Từ Trầm cũng không giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận: “Cũng là sự trùng hợp, bạn trai cô ta tình cờ làm việc ở công ty bạn anh, tiện tay giúp đỡ chút thôi.”

“Ồ? Anh cũng có nhiều bạn thật đấy.”

“Ừm, bạn anh, muốn gặp mặt em, nếu em đồng ý….. thì có thể hẹn tụ tập ăn uống một bữa, còn nếu như không thì cũng không sao, đều là chuyện nhỏ.”

“Đều là những người bạn rất thân thiết với anh sao?” Cô hỏi anh.

“Ừm, đều rất thân.”

“Vậy thì được, thời gian nào cũng được, em nghe theo sự sắp xếp của anh.”

“Thật ngoan.”

Lục Miên dừng lại vài giây rồi nói: “Từ Trầm, em chuẩn bị dọn ra ngoài, phòng cũng đã tìm xong rồi.”

“Mấy ngày nay luyện tập quá bận rộn khiến anh quên hỏi vấn đề này, nếu đã tìm được phòng rồi, thì mai anh qua giúp em chuyển nhà nhé.” Từ Trầm nói.

“Không cần đâu, em cũng không có nhiều đồ, anh….. việc luyện tập quan trọng hơn.” Lục Miên nói: “Nháy mắt đã là tháng 1 rồi, LPL năm nay, sau đó là Chung kết thế giới S-series…”

“Lục Miên.” Từ Trầm gọi tên cô, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng, tên cô lưu luyến trên đầu môi anh, khiến Lục Miên nghĩ rằng anh sẽ nói lời âu yếm gì đó cảm động trời đất, nào ngờ, anh đột nhiên chuyển chủ đề: “Xem ra anh chỉ có thể dùng thân thể này để bồi thường cho em thôi.”

“…..”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /67 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tình Yêu Hoàn Mỹ Của Vợ Và Tổng Giám Đốc Hắc Mã

Copyright © 2022 - MTruyện.net