Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quả nhiên, 3 ngày sau khi vụ việc được chuyển cho Thẩm Ôn Lương đã có hồi âm. Chu Đông Hải bị người của Thẩm Ôn Lương vừa đe dọa vừa dụ dỗ, lập tức đã khai sạch mọi chuyện từ đầu đến cuối về việc hắn ta hợp tác với Phó Nam Quân.
Chu Đông Hải là một kẻ nghiện cờ bạc, nợ người ta một số tiền khá lớn, không có tiền trả thì bọn chủ nợ dọa chặt tay hắn. Đúng lúc đó, Phó Nam Quân thông qua mối quan hệ ở sòng bạc tìm đến hắn, đưa cho hắn biển số xe của Eric và ra điều kiện, đâm chết hoặc đâm thương nặng, nếu cần bồi thường thì Phó Nam Quân sẽ lo hết, không những thế, anh ta còn hứa sẽ giúp hắn trả sạch nợ, kể cả khi đâm chết người phải ngồi tù, anh ta cũng sẽ mời luật sư giỏi nhất cho hắn, còn chu toàn sắp xếp mọi việc cho gia đình hắn.
Cứ vậy, Chu Đông Hải lập tức đồng ý với điều kiện của Phó Nam Quân. Ngày hôm đó, vừa hay trời mưa rất to, đến lúc đó hắn ta chỉ cần nói là do mưa che khuất tầm nhìn, không nhìn rõ được đèn giao thông, như vậy lại có thể giảm nhẹ bớt tội. Thiên thời, địa lợi, hắn cũng không nghĩ nhiều, liền đạp mạnh chân ga, “rầm” một tiếng lao thẳng tới…
Trong văn phòng, Lục Miên nghe Thẩm Ôn Lương kể lại mọi chuyện, hai tay nắm chặt lại, cả người run rẩy, ngọn lửa giận dữ như muốn nhấn chìm lý trí của cô: “Bây giờ báo cảnh sát ngay.”
“Tôi nghĩ chuyện này nên hỏi ý kiến của Eric trước thì hơn.” Thẩm Ôn Lương đứng dậy, đặt tay lên vai cô: “Cô bình tĩnh lại đã.”
Phó Nam Quân muốn giết chết anh, chỉ cần nghĩ đến điều này, cô đã hận không thể lập tức băm vằm hắn ta ra thành từng mảnh rồi. Lục Miên xoay người rời khỏi văn phòng, Thẩm Ôn Lương ở phía sau hét lên: “Cô đi đâu vậy?”
Lục Miên không nói gì, đi thẳng ra thang máy, điên cuồng nhấn nút mở cửa, tất cả mọi người xung quanh đều quay lại, ngạc nhiên nhìn cô, vài tháng làm việc cùng nhau, cô luôn giữ thái độ bình thản, chưa từng thấy cô mất bình tĩnh đến vậy.
Cuối cùng cửa thang máy cũng mở ra, Lục Miên bước vội vào trong, nhưng phát hiện ra cổ tay mình bị người nào đó nắm chặt lại, cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Từ Trầm.
Từ Trầm ấn nút, đóng cửa thang máy lại. Khi thang máy xuống đến tầng 1, anh kéo cô đi ra thẳng ngoài tòa nhà, chiếc xe đã đỗ sẵn ở gần đó, anh mạnh tay mở cửa xe, đẩy cô vào bên trong rồi cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái.
Cảm xúc của Lục Miên vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, nhưng tay cô run đến mức không bật nổi bật lửa, Từ Trầm im lặng nhìn cô vài giây, cuối cùng cũng lấy bật lửa từ trong tay cô, giúp cô châm thuốc. Lục Miên hít sâu một hơi, để cơn kích thích của nicotine làm đầu óc thư giãn, ý thức cũng trống rỗng trong vài giây.
Nhưng cô còn chưa kịp điều hòa lại cảm xúc, Từ Trầm đã giật lấy điếu thuốc trong tay cô, ném ra ngoài cửa sổ. Lục Miên còn chưa kịp phản ứng lại thì anh đã cúi người xuống, cắn mạnh vào môi cô, mạnh mẽ hút lấy, hương vị thuốc lá vẫn còn phảng phất giữa răng môi, đó là mùi hương làm anh say đắm, là mùi vị khiến anh ngày đêm nhớ nhung đến phát điên. Tay anh đỡ sau đầu cô, đầu lưỡi mạnh bạo tách mở đôi môi của Lục Miên, xâm chiếm từng tấc lãnh thổ. Cơ thể Lục Miên từ cứng đờ chuyển sang mềm mại dưới nụ hôn tinh tế của anh, rồi cô bất ngờ ôm lấy tấm lưng rộng rãi của người đàn ông, mạnh mẽ đáp lại sự thâm tình của anh.
Từ Trầm lưu luyến buông cô ra, sau đó lập tức khởi động xe, không nói lời nào liền lái đi. Anh rẽ vào một ngã tư, phóng nhanh đến một cửa hàng tiện lợi rồi dừng xe. Anh bước xuống, đi vào mua một vài món đồ, không cần nghĩ cũng biết anh mua gì, cơ thể Lục Miên bất giác bắt đầu nóng rực.
“Về nhà, hay là đi khách sạn?” Anh hỏi cô sau khi lên xe.
“Anh có ý gì?” Tất nhiên cô biết anh có ý gì, nhưng cô không hiểu suy nghĩ của anh.
Từ Trầm cúi đầu cười: “Nhất định phải nói ra sao?”
Cô im lặng không nói, hai tay xoắn chặt lấy quần áo: “Vậy là anh muốn ban ngày ban mặt…làm chuyện đó?”
Ý cười trên khóe miệng của Từ Trầm càng thêm tươi, giống như một hàng dài hoa thanh cúc nở rộ.
“Nhiều năm như vậy, những gì cần hiểu anh đều đã hiểu rồi.” Anh nắm lấy cổ tay cô, từ từ kéo xuống, dùng lực ấn xuống ngón cái của cô: “Lục Miên, anh không thể buông bỏ được em.”
Trái tim Lục Miên đập thình thịch, khóe mắt cay cay, nhưng giọng nói lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Vẫn là muốn làm chứ gì?”
Từ Trầm hiểu ý của Lục Miên, anh nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói: “Vậy thì không làm nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Lục Miên nhìn bộ dáng đáng thương của anh vì nhẫn nhịn, chuyển đề tài: “Hỗ trợ của MC, anh đã tìm được chưa?”
“Đúng là nghiêm túc ha!”
Không để ý đến sự châm biếm trong lời nói của anh, cô nghiêm túc nói: “Nếu như khó tìm, em có thể thử xem, nhưng chưa chắc đã đánh tốt được.” Sở dĩ cô thay đổi quyết định là vì cô biết Phó Nam Quân sẽ không buông tha anh, vậy nên, cô sẽ bảo vệ anh bằng mọi giá, bất kể là con người anh, hay là giấc mơ của anh.
“Từ Trầm, từ khi bắt đầu chơi game này, em đã quyết tâm trở thành hỗ trợ của anh, nhưng bây giờ em không chắc mình có thực sự có năng lực làm điều này.” Lục Miên nắm lấy tay anh, nghiêm túc nói: “Nhưng em muốn thử.”
“Thành thật mà nói, để tìm được vị trí hỗ trợ chuyên nghiệp không khó.” Ánh mắt của Từ Trầm phản chiếu bầu trời mây trôi lững lờ.
“Vậy tại sao anh lại bảo em…”
“Nếu thật sự có một ngày, anh đủ may mắn để được đứng trên sân khấu thế giới của LOL, anh hy vọng em có thể đứng bên cạnh anh, cùng anh chứng kiến khoảnh khắc vinh quang ấy.”
Trái tim của Lục Miên bị lời nói của Từ Trầm bóp nghẹt, cùng anh chứng kiến khoảnh khắc vinh quang…
Anh quay sang nhìn thẳng vào mắt cô, nói một cách thành kính: “Những năm qua không có Garen bảo vệ, Eric rất yếu đuối, bị kill rất nhiều lần.”
Từ thiếu niên đến trưởng thành, anh vẫn luôn kiêu ngạo, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối hay khuất phục.
Trước mặt người hỗ trợ của mình, anh thừa nhận, bản thân mình rất yếu đuối.
“Giấc mơ của Eric, không thể không có sự bảo vệ của Knight, cuộc đời của Từ Trầm, cũng không thể không có sự tham gia của Lục Miên, nếu không nhất định sẽ không trọn vẹn.”
“Đi thôi.” Lục Miên ngước mắt, nhìn về phía trước.
“Hả?”
“Nói xong chuyện nghiêm túc rồi, tiếp theo…làm gì?” Cô hỏi.
Toàn thân anh căng cứng, thuận miệng đáp: “Nhân lúc còn sớm làm một nháy.”
–
Từ Trầm chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có một khoảnh trọn vẹn hoàn chỉnh đến vậy.
Đêm giông bão đó đã cướp đi người bố thân yêu của anh, cũng mang theo một nửa ánh sáng trong thế giới của anh. Từ đó, gai nhọn dựng lên, vết thương chồng chất, tình yêu của người khác đến thật tự nhiên, tự nhiên đến mức lấp đầy khoảng trống trong lòng anh, anh còn để ý đến điều gì nữa?
Vậy nên anh vẫn không thể nào hiểu rõ được cô, cái chết của Lục Thời Huân không phải là lỗi của anh, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn rời xa anh.
Cho đến khi ngày này qua tháng nọ, anh đứng trước những ống chuyển kinh, lắng nghe từng lời cầu nguyện chứa đầy sự chấp niệm cùng si mê của người đời, lòng anh bỗng chốc bình yên trở lại.
Tình yêu như một sợi dây đàn, sợi dây ấy trong lòng cô vẫn luôn căng chặt, dùng hết sức lực để lấp đầy những gì nội tâm anh thiếu thốn, hy vọng và khát khao… Nhưng anh chẳng hề trao cho cô bất cứ thứ gì, thậm chí khi cô nói lời chia tay, anh cũng đồng ý nhanh chóng đến mức không hề cố gắng giữ cô lại. Anh đang cố chấp điều gì chứ? Cái gọi là kiêu ngạo, cái gọi là không muốn cúi đầu, thật ra so với việc mất đi cô, tất cả đều có thể hèn mọn như hạt bụi.
Anh biết, sợi dây đó sau khi anh quay lưng đi, mới đứt…
Anh vẫn luôn ở lại bên trong cô, tham lam hút lấy hơi ấm từ cô, rồi đáp lại bằng những nụ hôn nóng bỏng hơn.
“Phó Nam Quân gì đó, anh thật sự không quan tâm, 3 năm không là gì cả, so với việc em quay lại bên cạnh anh, anh có thể từ bỏ mọi thứ.” Anh ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của cô, vì quá dùng lực mà khẽ run rẩy…
Lời nói của anh đi cùng với từng đợi va chạm, toàn bộ tế bào trong người Lục Miên dường như được thức tỉnh lại, tựa như nắng ấm băng tan, cây khô gặp mùa xuân.
“Sao…anh ở trên cao nguyên làm hòa thượng lâu như vậy, nghĩ thông suốt rồi, cũng chỉ về mỗi chuyện này thôi à?” Lục Miên tựa mặt lên lồng ngực vững chắc của anh, nở nụ cười đầy tinh nghịch.
“Ừm, đã nói là làm hòa thượng rồi, ngoài thân thể của em ra, anh còn có thể nghĩ tới cái gì khác nữa?”
“Sau khi quay lại, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng không giả vờ nổi nữa.” Lục Miên nghiêng đầu nằm lên bờ vai anh, cánh tay trắng nõn như ánh trăng lộ ra khỏi chăn, đôi mắt nhìn lên trần nhà, khẽ lẩm bẩm.
“Nếu không phải ngày hôm đó em ở bệnh viện khóc như vậy…” Từ Trầm nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình: “Anh đột nhiên sợ hãi…” Anh dừng một chút: “Anh không sợ chết, nhưng anh sợ em khóc.”
–
Nhà của Từ Trầm rất bừa bộn, sau khi Lục Miên tỉnh dậy, cô luôn tay giúp anh dọn dẹp đống quần áo trên ghế sofa, anh quá bận rộn, không có thời gian để chăm chút cho cuộc sống của mình trở nên tinh tế hơn.
Từ Trầm để trần nửa thân trên, chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen, nhìn Lục Miên từ xa. Cô đang mặc chiếc áo len của anh, gấu áo vừa chạm đến đùi, thấp thoáng ẩn hiện cảnh xuân… Động tác gấp áo của cô rất thành thục, vẻ mặt dịu dàng, những chiếc áo trong tay cô như những đứa trẻ ngoan ngoãn, đứng ngay ngắn trước mặt cô, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, khao khát được cô chạm vào, vuốt ve và yêu thương.
Từ Trầm đi tới, không kiềm chế được mà ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm tựa lên vai cô, nhắm mắt lại, say mê ngửi lấy mùi hương quen thuộc trên tóc cô. Đây chính là cô gái của anh.
“Chuyện của Phó Nam Quân, Thẩm tổng nói nên nghe ý kiến của anh.” Lục Miên gấp từng hàng quần áo lại, sau đó quay người, vành tai lướt qua gò má anh.
Từ Trầm khẽ cắn vào vai cô, Lục Miên đau đớn kêu lên một tiếng, quay lại nhìn anh với ánh mắt đầy oán trách.
“Gã Chu Đông Hải kia đã khai ra hết mọi chuyện rồi, đến lúc đó vào cục cảnh sát, chỉ cần thẩm vấn một chút, không chừng sẽ lộ ra thêm nhiều chuyện khác. Em nghĩ mấy trò mèo của em có thể qua mặt được mọi người sao?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, hít một hơi thật sâu, lông mày khẽ nhíu lại: “Anh không thể để em cũng bị cuốn vào vụ này.”
“Chẳng lẽ cứ để vậy sao?” Lục Miên không cam lòng hỏi lại: “Cứ dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy?”
“Cố ý gây thương tích nhưng chưa tạo ra hậu quả nghiêm trọng, với thế lực và bối cảnh của hắn ta, sẽ không bị phán bao nhiêu năm tù.”
Ánh mắt của Từ Trầm dừng lại ở tàn thuốc mờ ảo trong tay: “Hắn biết trong tay chúng ta có bằng chứng để chế ngự hắn, chắc chắn hắn sẽ thu liễm hơn nhiều.” Anh vươn tay sờ lên trán của Lục Miên: “Anh sẽ không bỏ qua cho hắn, cho dù là vì em, vì bố em, hay là vì bản thân anh, cứ đợi đi, sẽ không lâu nữa đâu.” Ánh mắt của Từ Trầm cứng rắn như nước, giọng nói cũng mang theo một tia lạnh lẽo.
Lục Miên nhìn điếu thuốc cháy dở trong tay Từ Trầm, chút tàn thuốc rơi xuống đất, cuối cùng cô cũng cảm thấy an lòng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");