Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự dịu dàng của Eric chỉ giới hạn ở thời điểm anh là bạn trai cô chứ không phải là đội trưởng MC. Nhưng đến khi Lục Miên nhận ra điều này, thì đã quá muộn.
Khi cô nhìn thấy bức ảnh tuyên truyền mới nhất cho giải mùa xuân, cảm thấy cả người đều không ổn.
“Tại sao! Studio không phải đã chụp rất nhiều ảnh cá nhân ngầu đét hay sao, tại sao lại dùng tấm ảnh này chứ!” Lục Miên quỳ trước màn hình máy tính, chỉ vào bức ảnh trước mặt. Trong ảnh, cô và Eric đều mặc đồng phục thi đấu giải mùa xuân mới nhất của đội MC, đứng tựa lưng vào nhau, hai tay khoanh trước ngực, hơi hất cằm lên, cực kỳ ngầu. Nhưng nhìn bức ảnh này, trong lòng Lục Miên có chút rối loạn, rõ ràng ảnh cá nhân có thể chỉnh sửa để trông cô cao hơn, mảnh khảnh hơn, xinh xắn hơn, nhưng khi đứng cạnh Eric, chiều cao của cô có thể bị bại lộ hoàn toàn.
“Bởi vì đội trưởng nhất quyết phải dùng tấm này.” Mao Đậu nghiêm túc trả lời: “Mấy bức ảnh cá nhân của chị, anh ấy đều xóa hết rồi.”
“Tại sao chứ!” Lục Miên tức tốc xông vào phòng của Từ Trầm.
Anh còn chưa tỉnh ngủ, lười biếng đi ra khỏi phòng với đôi dép lê, vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt rồi nói: “Ồ, mấy tấm ảnh đó của em, đều chỉnh sửa quá đà, bị méo mó nghiêm trọng, đến lúc xuất hiện trên ống kính sẽ lộ ra sự khác biệt, sẽ bị cư dân mạng chửi chết đấy.”
Lục Miên với vẻ mặt “Em còn lâu mới tin anh” nhìn chằm chằm anh: “Hừ, là ai nói cả đời này đều không muốn chung một khung hình với em nữa, mẹ nó thật là…” Còn chưa nói hết câu, Từ Trầm đặt cốc nước súc miệng xuống, hai tay đưa lên véo mạnh vào má cô: “Nói, nói tiếp đi.”
“Đau đau…” Lục Miên nhăn mặt kêu lên.
Sự thật chứng minh, dù có dùng ảnh chụp cá nhân hay không, Lục Miên vẫn bị cư dân mạng chửi thậm tệ.
[Cái gì đây…Con khỉ đột lùn đứng cạnh chồng tui là hỗ trợ mới của MC á?]
[Knight, cái tên này… cảm giác sặc mùi trẻ trâu vậy.]
[Đây chẳng phải là con tiện nhân đã khiến Eric bị cấm thi đấu 3 năm trước sao?]
[Cô ta cũng biết chơi game sao? Đùa nhau chắc!]
[Có phải MC không tìm được người không? Giơ tín hiệu SOS đi!]
[Còn chưa thi đấu mà nói xàm cái gì vậy, không biết thì ngậm mồm đi! Theo tôi biết, Knight này là một người chơi hỗ trợ cực giỏi, không tin thì có thể lên app Xianyu để xem cô ấy chơi Jax.]
[Lầu trên chắc là do Knight trả 5 xu để thuê về hả?]
……
Cả buổi sáng, Lục Miên chìm đắm trong trận khẩu chiến không hồi kết trên mạng, tiếng gõ bàn phím vang lên rào rào như mưa, nhưng quân số quá đông, cô không chống lại nổi, hoàn toàn bại trận.
Cuối cùng, đến chiều Eric không chút thương tiếc kéo cô đứng dậy, đẩy vào phòng tập: “Thay vì tốn thời gian đôi co với người khác, chi bằng tập trung luyện tập, dùng kết quả cuối cùng để đáp trả họ.”
Được được được, anh nói gì cũng có lý.
Lục Miên xị mặt mở máy tính lên, vào game…
Buổi tối, Eric thông báo với Lục Miên, anh đã mở một phòng live cho cô, 9 giờ tối sẽ có một trận đấu tập, bảo cô vừa đấu vừa live.
“Không được, không được đâu! Em sẽ bị mắng chết mất!” Lục Miên ôm chân anh van xin: “Đổi người khác đi, để Mao Đậu live đi! Cậu ấy ngốc nghếch dễ thương, các cô gái rất thích kiểu này.”
“Mao Đậu lúc chơi game quá hung dữ, sẽ dọa người xem trước màn hình.” Từ Trầm lắc đầu, phong thái đội trưởng nghiêm khắc, nói một là một, không cho phép phản đối: “Bớt nói nhảm.”
Quả nhiên trong công việc, không thể dựa vào quan hệ cá nhân để mà đi đường tắt được! Lục Miên cuối cùng cũng hiểu được lời nói của Đằng Mộc, đúng là cảm giác như nhảy vào hố lửa là như thế nào.
Trước buổi live, Lục Miên ở trong phòng mình bận rộn suốt một tiếng, cuối cùng cũng trang điểm được một khuôn mặt khiến cô hài lòng bước ra ngoài. Vừa nhìn thấy cô, Toy suýt nữa thì phun nước lên màn hình máy tính: “Chị dâu, chị định đi diễn tuồng à?”
Diễn cái em gái cậu!
Đối diện với ống kính có mấy trăm ngàn fans luôn miệng gọi bạn trai cô là “chồng”, cô có thể không chuẩn bị kỹ càng để xuất hiện thật lộng lẫy hay sao?
Kết quả, còn chưa kịp mở live, Eric đã xuất hiện sau lưng cô, đưa cho cô một chiếc khẩu trang.
“Hả? Em không đeo khẩu trang đâu.”
Chỉ những người xấu mới đeo khẩu trang lên live, đương nhiên, Eric là một ngoại lệ.
“Em đâu phải live hát hò hay nhảy múa, trang điểm lòe loẹt như này để làm gì?” Đội trưởng đại nhân không chút nể nang, độc miệng nói, còn tiện tay kéo cổ áo chữ V khoét sâu của cô: “Cái này là cái gì đây? Mau đi thay ngay.”
“Không thay!” Lục Miên che ngực, liều mạng lắc đầu: “Có chết cũng không thay!” Ngực là “vũ khí” duy nhất mà cô tự hào, tối nay tuyệt đối không thể để mấy cô gái nhỏ kia chiếm lợi thế.
“Không nghe lời hả.” Eric bước tới, trực tiếp vác Lục Miên lên vai, đi thẳng vào phòng rồi đóng cửa cái rầm: “Để anh thay giúp em.”
Trong phòng vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Lục Miên.
Kết quả cuối cùng là, Lục Miên đeo khẩu trang, mặc đồng phục đỏ đen của MC, ngồi trước máy tính, nghiến răng nghiến lợi nhìn Eric.
Từ Trầm ngồi xuống bên cạnh, bật máy tính lên, đợi máy khởi động, nhìn sang cô: “Em nói xem, em đã 26 rồi, sao còn so đo với mấy cô gái nhỏ làm gì, có trẻ con không cơ chứ.”
“Em cũng là cô gái nhỏ mà!” Lục Miên bĩu môi, quay đầu lại không thèm để ý tới anh.
Từ Trầm khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô: “Nha đầu ngốc.”
Khoảnh khắc đó, mọi ấm ức cùng bực tức đều tan biến…
Mẹ nó! Anh đúng là có độc!
Khi chính thức bắt đầu live, Lục Miên chỉnh lại ống kính, cô đeo khẩu trang, thêm một cặp kính gọng đen to, tóc dài xõa xuống, nhìn qua trông vô cùng ngây thơ, dễ bắt nạt.
[Hờ hờ, chỉ có xấu mới đeo khẩu trang khi live]
[Có dám bỏ khẩu trang xuống không?]
[Ông đây đặc biệt mò vào đây để xem bạn gái Eric xinh đẹp cỡ nào, quần còn chưa kéo lên lên, mà cô lại cho tôi xem cái này à?]
[Chuyển ống kính sang Eric đi, đừng làm bẩn mắt người xem nữa.]
……
Mặc dù mọi người mắng chửi liên tục, nhưng số lượng người trong phòng live vẫn không ngừng tăng lên, Lục Miên đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nên cô mặc kệ những bình luận đó, trực tiếp vào game, yếu ớt nói: “Bây giờ chúng ta bắt đầu live, hôm nay là trận đấu tập với đội GH.”
[Cô chưa ăn cơm à? Không nói to lên được sao?]
[Thái độ kiểu gì đây?]
[Thôi, đổi người đi.]
……
Dù bất kể cô nói hay làm cái gì cũng đều không đúng, phải không.
Lúc này, một đôi tay bất ngờ đưa ra, xoay camera lại, sau đó khuôn mặt của Eric xuất hiện trên màn hình, khiến Lục Miên ngạc nhiên quay lại nhìn anh.
Lập tức, hướng gió của bình luận thay đổi.
[Tỏ tình với chồng iu.]
[Liếm màn hình.]
[Eric đẹp trai điên aaa.]
…
Eric ngồi xuống ghế, khẽ cười, vẫn giữ giọng điệu thản nhiên, cầm mic của Lục Miên và nói: “Lần đầu tiên hỗ trợ của tôi live, cô ấy hơi căng thẳng, mọi người đừng bắt nạt cô ấy.”
Vẫn là câu nói đó… Mọi người đừng bắt nạt cô ấy.
Năm đó anh cũng nói câu này trên Weibo…
Camera quay lại chỗ Lục Miên, lần này các bình luận cuối cùng cũng dịu dàng hơn nhiều, mọi người đều thúc giục bắt đầu trận đấu đi, không còn hợp sức vào mắng cô nữa.
“Cảm ơn.” Lục Miên nhìn Từ Trầm với ánh mắt đầy cảm kích.
Trận đấu bắt đầu, Lục Miên điều chỉnh lại tâm lý của mình, nhập tâm vào trận đấu với trạng thái tốt nhất. Trong suốt tháng qua, dưới cường độ luyện tập ma quỷ của Eric cùng sự phối hợp không ngừng nghỉ với đội MC, phong độ của Lục Miên ngày càng tốt hơn, trình độ của cô vốn đã tốt, hơn nữa còn rất có thiên phú, nhanh chóng đạt đến trạng thái của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Điều này khiến các thành viên trong MC cực kỳ ngạc nhiên, vì họ chưa bao giờ thấy một tuyển thủ nghiệp dư nào có thể tiến bộ nhanh như vậy chỉ trong thời gian ngắn.
Trận đấu kết thúc, màn phối hợp của Knight và Eric cực kỳ hoàn hảo, sau trận đấu, phòng live đã bị hàng loạt bình luận như này chiếm lĩnh.
[Không thể tin được!]
[Chơi được đấy!]
[Nào chỉ là chơi giỏi, trình độ này căn bản không hề thua kém bất cứ một hỗ trợ chuyên nghiệp nào!]
[Em gái này kiếp trước đã cứu cả Ngân hà sao? Không chỉ giỏi lập trình mà còn chơi game siêu đỉnh.]
[Còn cướp mất chồng iu của tui nữa huhuhu…]
……
Lục Miên cầm điện thoại nằm trên ghế sofa, cười khúc khích không ngừng.
Từ Trầm đi đến, thản nhiên nói: “Bây giờ vui rồi?”
Cô gật đầu lia lịa.
“Cuối cùng thì anh cũng hiểu vì sao mấy năm nay em không dùng Weibo nữa, người dễ bị ảnh hưởng từ người khác như em, tốt nhất vẫn nên tránh xa thế giới ồn ào trên mạng thì hơn.” Từ Trầm ngồi xuống, rút ra một điếu thuốc.
“Em không dùng Weibo không phải vì sợ bị mắng.” Lục Miên ngồi dậy, vừa giải thích vừa giật điếu thuốc khỏi tay anh. Cô sợ nghe thấy bất cứ tin tức nào về anh…
Từ Trầm bị giật mất điếu thuốc cũng không nói gì, quay lại nhìn cô: “Tuần sau bắt đầu mùa giải rồi, em đừng quá căng thẳng, cứ coi như chơi game ở quán net thôi, vui vẻ là được.”
Vui vẻ là được, đúng là chỉ có đại thần mới nói ra được.
–
Sau những ngày huấn luyện ma quỷ kết thúc, giải mùa xuân LPL đã chính thức bắt đầu.
Khi lần đầu tiên đứng trên sân khấu mà trước đây chỉ có thể nhìn qua màn hình, trái tim Lục Miên tràn đầy căng thẳng và lo lắng, nhưng vào lần cuối cùng cô đứng trên sân khấu của giải mùa hè, dưới hàng mi dài, trong ánh mắt của cô chỉ còn lại một đại dương bình yên rộng lớn.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đứng trên sân khấu vinh quang thu hút ánh mắt ngưỡng mộ của hàng vạn người, trên môi nở nụ cười đầy tự tin, tựa như anh sinh ra để làm vua, không ai có thể nghi ngờ.
Chiếc cúp bạc của LPL nặng đến 58kg, được tạo ra với kỹ thuật mài và mạ bạc, tạo nên các tầng thị khác đa dạng và kết cấu tuyệt đẹp. Sử dụng những viên pha lê Swarovski cao cấp càng làm tăng thêm khí chất phi phàm của nó, dưới ánh đèn sân khấu, nó chói lóa đến mức có thể làm mù mắt người nhìn.
Lục Miên không thể một mình nâng nổi chiếc cúp nặng như vậy, vì vậy các đội viên phía sau giúp cô khiêng nó lên, còn Từ Trầm đứng một mình hai tay đút túi, vẻ mặt không nói nên lời nhìn đám người đang ôm chiếc cúp và tạo dáng chụp ảnh tự sướng.
“Quê quá.” Anh khẽ cười.
Đây không phải lần đầu tiên anh giành được chức vô địch LPL, nhưng với các đội viên của anh, thì đây là lần đầu.
Mặc dù chiếc cúp LPL có hơi mang phong cách “nhà giàu mới nổi”, nhưng ít nhất thì đó là vinh quang lớn nhất mà đội MC đã đạt được. Khi mang cúp về câu lạc bộ, các thành viên trong đội cứ nhảy nhót xung quanh, thi thoảng lại chạy đến chạm vào chiếc cúp hoặc đứng trước nó để chụp ảnh.
Tình trạng này kéo dài cho đến tháng 10, khi giải đấu thế giới S11 chính thức bắt đầu.
Trước khi lên đường bay đến Los Angeles, Mỹ để tham gia giải đấu thế giới, tối đó, Lục Miên quay về căn hộ thuê để thu dọn hành lý cần mang theo.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Lục Miên đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, một người đàn ông nồng nặc mùi rượu bước ra từ hành lang cách đó không xa, cô theo phản xạ lùi lại vài bước, cho đến khi anh ta bước vào ánh sáng mờ nhạt, Lục Miên mới có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta.
Phó Nam Quân.
Khoảng nửa năm không gặp, anh ta đã thay đổi rất nhiều, không còn phong độ như trước, mái tóc đã lốm đốm bạc, dáng người gầy gò hơn, gương mặt nhiều thêm mấy đường nếp nhăn.
Nghe Đường Thời nói, hình như anh ta mắc bệnh gì đó, nhưng cụ thể là bệnh gì thì Đường Thời không tiết lộ.
Lục Miên cũng chẳng quan tâm.
“Anh đến đây làm gì?” Lục Miên lạnh lùng nhìn anh ta hỏi.
“Tôi đến để gặp em.” Anh ta vừa bước tới gần, hơi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến Lục Miên theo bản năng lùi lại vài bước.
“Uống rượu à?”
“Lục Miên, sao em không thích tôi? Mấy năm em học đại học, tôi đối xử với em không tốt sao?” Anh ta lẩm bẩm, giọng nói không rõ ràng: “Tôi thật sự rất thích em mà!”
Lục Miên không muốn nói nhiều với một kẻ say rượu. Với cái gọi là thích của anh ta, Lục Miên chỉ cười khẩy coi thường, cái kiểu không ăn được thì đạp đổ đó mà gọi là thích sao? Đó chỉ là sự chiếm hữu mạnh mẽ của một kẻ kiêu ngạo chưa từng nếm trải qua sự thất bại mà thôi.
Lục Miên đi về phía cửa phòng, định mở cửa bước vào, nhưng Phó Nam Quân đột nhiên lao đến, giữ chặt hai vai cô, sau đó, đôi môi đầy mùi rượu của anh ta áp sát tới, chỉ lướt nhẹ qua khuôn mặt cô. Lục Miên cố nén cảm giác ghê tởm trong lòng, né được nụ hôn của anh ta và đẩy mạnh anh ta ra, cơ thể Phó Nam Quân gầy yếu, bị cô đẩy mạnh đập vào tường.
“Ha…” Anh ta tựa vào tường, đột nhiên bật cười một cách điên cuồng.
“Anh say rồi phát điên cái gì thế?” Lục Miên nhìn anh ta đầy ghét bỏ.
“Em nghĩ tên nhóc kia sau khi biết được chân tướng sự thật, vẫn sẽ còn cần em sao?” Phó Nam Quân cười ngả nghiêng, ôm bụng cười không ngừng: “Haha, đồ ngốc! Ai đang bảo vệ em mà em cũng không nhận ra sao! Nếu không có sự che đậy của những lời dối trá, em nghĩ hai người có thể yên ổn hạnh phúc bên nhau sao?”
Lục Miên sợ ngây người trước những lời nói của anh ta.
Anh ta rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
Phó Nam Quân ngã ngồi xuống đất, ý thức đã mơ hồ.
Lục Miên bước tới, túm lấy cổ áo của anh ta: “Anh rốt cuộc đang nói cái mẹ gì vậy?”
Cho dù cô hỏi thế nào, Phó Nam Quân cũng không nói thêm một lời nào, anh ta đã ngủ say như chết…
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");