Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ cửa thang máy mở ra, Thịnh Đản co rúc ở góc tường, trong đầu đầy là hình ảnh những lời nói ngoan độc của mình.
"A a a a a a, Thịnh Đản, mày điên rồi sao, tại sao lại nói ra những lời nói không chịu trách nhiệm như vậy chứ. . . . . ." Cô chán nản giật tóc, trách cứ hành động nông nổi của mình.
Lăn lộn một năm cũng không có chút kinh nghiệm của người mẫu trên sàn catwalk, muốn đi thế nào, hay định khiến người khác giật mình chứ?
Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy giống như đang nói giỡn, tại sao Sâm ca không ngăn cô?
Cố gắng lên. . . . . . Anh ta vẫn còn có tâm tình muốn cô cố gắng lên. . . . . . T__T
Một mớ bòng bong bay luẩn quẩn trong đầu cô, không đợi cô rõ ràng, liền bị những lời nói châm chọc thi nhau bay đến làm loạn hơn.
"Cảm thấy hối hận vì lời nói vừa nãy thì bây giờ vẫn còn cơ hội, bây giờ cô có thể quay về phòng làm việc tìm Tinh Tinh, rót trà nói xin lỗi."
"Ưmh ưmh, có thể không?" Cô suy nghĩ một chút, đầu cũng không ngẩng lên, vẻ mặt như đưa đám, theo bản năng nói tiếp.
"Có thể. Cùng lắm thì làm cho người ta cảm thấy, cô vừa dựa vào chút kỹ xảo nhỏ trong quy tắc ngầm, dùng thủ đoạn xấu xa để leo lên, lại kích động đến không có đầu óc, hơn nữa, cũng không có chút thực lực nào, thậm chí cô không nên tồn tại như là phân chuột ở trong giới người mẫu."
Nghe qua thì tương đối thuận miệng nhưng từng câu từng chữ lại chọc thẳng vào chỗ đau của Thịnh Đản.
"Tôi không dùng bất kỳ thủ đoạn xấu xa nào! Cũng không phải là kích động đến mức không có đầu óc đấy! Sớm muộn cũng có một ngày tôi sẽ trở thành người không thể thiếu trong giới người mẫu!" Chỗ hiểm không ngừng đau, tâm lý mà Thịnh Đản mới củng cố xây dựng lên cũng sắp bị sụp đổ. Cô đứng dậy, tay nắm chặt thành hai quả đấm, rống lại.
Người trước mặt lại chỉ hơi nhíu mày, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt mà không phát giác, dường như là sớm đoán được cô sẽ có phản ứng này, anh giơ tay bấm phím đóng thang máy, thuận thế vuốt vuốt cái đầu đang gào lên, "Cô chỉ biết sủa như chó con thôi sao?"
"Anh mới thế!" Chờ sau khi thấy rõ khuôn mặt người trước mắt, Thịnh Đản không được tự nhiên mà quay đầu đi, hầm hừ trừng mắt với Tùy Trần.
"Nếu không phải, vậy thì làm phiền lấy ra chút hành động để chứng minh đi."
"Tôi hiểu rồi. . . . . ."
Trước lúc cô lại một lần nói xằng nói bậy, anh yên lặng lôi kéo cô đi ra khỏi thang máy vừa lúc mở cửa ra, lên tiếng ngắt lời cô, "Sủa lâu như vậy, cô cũng đói bụng rồi chứ? Chi bằng chúng ta, trước tiên hãy lấp đầy dạ dày để bổ sung sức lực cho hạ thể."
"Anh muốn ăn thì cứ ăn, chuyện này không liên quan đến tôi." Cô vung tay, cố thoát khỏi kiềm chế của anh.
Là anh nhiều lần nhắc nhở cô, quy tắc trò chơi, quy tắc!
— Nếu không cần gấp, chúng ta không cần gặp mặt, không cần gọi điện thoại, không cần có bất kỳ dính líu gì, dĩ nhiên, càng không cần ăn cơm với nhau, tránh cho tất cả mọi người đều không muốn ăn.
Lời này, căn bản chính là lời thoại lúc trước của anh.
"Cô thường xuyên mời Thích Huyền ăn cơm, có phải cũng nên đến lượt người bạn trai xì căng đan như tôi đây rồi không?" Anh cố ý tăng thêm âm điệu mấy chữ cuối, nhấn mạnh giữa bọn họ có quan hệ không bình thường. Không sai, bọn họ là tình nhân xì căng đan, cho nên anh đói bụng, khát, thậm chí là nhàm chán, đều có liên quan đến cô.
"Tiền bối Tùy Trần, không phải tôi không dám mời ngài ăn cơm, ngộ nhỡ lại truyền ra xì căng đan mới mẻ gì đó, khiến bạn gái ngài nhìn thấy, không tốt lắm đâu."
"Vậy thì đi đến nhà cô ăn."
Anh còn thật sự rất chu toàn nhé! Muốn ăn của cô lại sợ gây ra phiền phức. Cười đến chết người, rốt cuộc coi cô là gì chứ?
"Không nấu!" Cô oán hận, nghiến răng nói.
"Vậy thì học."
"Không muốn học!"
"Vậy thì tùy tiện nấu gì đó."
". . . . . . Tùy tiện nấu? Ha, có phải nấu độc dược anh cũng uống?"
"Ừ."
"Ừ" Có ý gì! Nói nhiều mấy câu thì chết sao? Nói chuyện mơ hồ không rõ là chuyện chán ghét nhất!
Dưới tình huống này, cô rất dễ dàng đem âm thanh kia hiểu đơn giản, "Mặc kệ cô nấu cái gì tôi đều sẽ ăn" ...Lời thoại thế này nhé. Anh có tư cách gì mà ý kiến chứ! Cho rằng sau nhiều lần khiến cô tức giận, bán vài mầm cỏ thì cô sẽ quên hết ân oán trước kia sao? Cô xem ra giống không có nguyên tắc như thế sao, giải quyết dễ dàng như vậy sao?
Tùy Trần chui vào ghế lái, khởi động xe, không chút để ý hướng về phía cô, ném một câu, "Tôi thay cô hẹn người huấn luyện gấp, tám giờ sáng mai cô đến phòng học của IN, không được phép tới muộn, tôi ghét nhất là chờ đợi."
— — Rầm.
Cô cơ hồ nghe thấy tất cả thanh âm phòng tuyến tâm lý không tốt sụp đổ. Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, dễ dàng khiến lửa giận tích tụ nhiều ngày ở trong lòng cô tiêu tán hết.
Anh không có hả hê chờ xem kịch vui, cũng không khoanh tay đứng nhìn cô thất thố, lại còn chủ động giúp cô? Được rồi, cô chính là không có nguyên tắc như vậy, chính là bị thu phục dễ dàng như vậy.
Mặc dù trong miệng vẫn nhắc đi nhắc lại khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn mang Tùy Trần về nhà, vẫn còn rất chấp nhận cầm sách nấu ăn vừa mua trong đại học, cực kỳ nghiêm túc muốn thử làm đi làm lại ra một bàn món ăn gia đình.
Chỉ là, việc xuống bếp này cũng giống như trình diễn trên sàn catwalk, không phải dựa vào máy móc là có thể xinh đẹp hoàn thành.
Thịnh Đản buông xuôi, cô cảm thấy mình tương đối không có thiên phú ở phương diện này, vì vậy cuối cùng đặt ở trước mặt Tùy Trần là một bàn tràn đầy thịt sống cùng một nồi lẩu cay thật lớn.
Không nên xem thường cái nồi cay đó, cô cố gắng cống hiến đáy nguồn của pháp bảo — — ba cô tự tay chế biến nồi lẩu cay.
Mãi cho đến hôm sau, Thịnh Đản cũng cảm thấy có chút tiếc.
Đối với Tùy Trần như vậy, rốt cuộc có đáng giá hay không? Cái cá tính hỏng bét cùng thất thường của người đàn ông, hoàn toàn không có khái niệm chịu ăn thiệt, lúc nào cũng có khả năng đưa cô lên thiên đường rồi sau đó lại tự tay đẩy cô xuống.
Có khi nào sau khi tỉnh ngủ, anh liền hối hận việc ngày hôm qua đồng ý giúp cô tìm huấn luyện gấp, hay giả vờ quên hết toàn bộ?
Trong lòng Thịnh Đản ôm bất an cùng lo lắng không yên, sáng sớm đã chạy tới phòng học.
Cũng không có chút khác biệt gì so với trước, Đại Sảnh tiểu thư vừa thấy cô, ngay cả hỏi thăm cũng không có, liền mang theo cô đi qua sảnh đến căn phòng ở cuối cùng, cả quá trình đều cực kỳ che giấu tai mắt người, giống như trộm.
Khiến Thịnh Đản thấy may mắn, tạm thời Tùy Trần không giở quẻ, thời khắc cô đẩy cửa phòng học ra, bên trong đã có bốn năm người, hoặc ngồi hoặc đứng. Cô căn bản có chút sợ người lạ, lúc nhìn thấy mấy người lạ thì cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí lo lắng nhìn xuyên qua tường kính trước mặt quan sát trang phục của mình.
Ách. . . . . . Chỗ này không có gì là không hợp lý chứ? Dung mạo cô cũng không kỳ quái chứ? Tại sao những người kia lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái như thế kia?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đồng thời những người kia cũng tò mò ngắm cô.
Áo T shirt ngắn tay, quần sooc màu đen, quần áo của cô bình thường đến mức không thể bình thường hơn nữa, khuôn mặt mộc không trang điểm, ngay cả tóc cũng tùy tiện buộc sau gáy. Mặc dù như thế, cũng không có vẻ lôi thôi, chỉ có thể nói ở Làng Giải Trí quang vinh chói lọi tràn ngập khắp nơi, cô lôi thôi nên có chút không hợp nhau.
— —Bạn bè.
Đây là nhừng lời mà trước đó Tùy Trần giới thiệu về cô gái này.
Nghe qua chỉ là lời nói cực kỳ bình thường. Nhưng mà bọn họ lại không thấy đơn giản như vậy, một nhóm mò mẫm lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, trừ bọn họ ra, đoàn được nhận từ trung học là anh em như hình với bóng của Tùy Trần, người bạn duy nhất mà anh thừa nhận chỉ có Thích Huyền.
Còn tưởng rằng, tình huống nãy sẽ vĩnh cửu và tiếp tục giữ vững, không ngờ lại bị phá vỡ bởi một bé gái.
"Tôi tên là Thịnh Đản, Thịnh là nở rộ, Đản là sinh ra. Mấy ngày này, thật sự làm phiền các tiền bối rồi. Tôi tương đối ngu dốt, nếu như có chỗ nào không đúng, xin tha thứ." Cô nhát gan liếc nhìn những người trong phòng học, lại len lén liếc nhìn đồng hồ treo tường, sau khi xác nhận mình không muộn, mới lấy dũng khí, tự giới thiệu mình để phá vỡ trầm mặc, lại hoàn toàn không ý thức được hình như mình làm cho hoàn cảnh càng trở nên lạnh hơn.
. . . . . . Đây thật sự là một cô gái khiến người ta cực kỳ vô thố, chào hỏi thôi mà, không cần cúi người nghiêng 90 độ chứ. Làm ơn, chính thức làm cho long trọng như vậy, bảo bọn họ tiếp nhận thế nào. Kết quả là, mọi người đồng loạt đưa ánh mắt về hướng Tùy Trần, nếu là bạn anh ta, anh ta sẽ tương đối rõ ràng nên ứng phó với tình huống này như thế nào chứ?
Nào có thể đoán được, người được người khác gửi gắm hy vọng, chỉ lo cúi đầu cười trộm.
Thật may là với người xã giao tương đối, Tạ Miểu lên tiếng đúng lúc, "Không cần quá khách khí với đám người này, bọn họ tương đối đê tiện, bị bạo với thô tục ngược lại sẽ vui vẻ hơn." Nói xong, anh ta giơ tay vỗ đầu Thịnh Đản, ý bảo cô đừng giữ tư thế cúi người chào nữa, cô không mệt, anh ta nhìn cũng mệt rồi, "Tôi tên là Tạ Miểu, tam Thủy Miểu, nghề nghiệp hiện nay là tú đạo (đạo diễn). Cô yên tâm đi, Tùy Trần tự mình dặn dò, mặc kệ cô phạm lỗi gì, cũng không có ai dám làm gì cô, nhiều nhất cũng chỉ yên lặng mắng cô ngốc đến hết thuốc chữa mà thôi."
Mặc dù truyền thông rất ít khi đặt tiêu điểm lên người tú đạo, nhưng cái tên Tạ Miểu thì Thịnh Đản sớm đã nghe thấy, chẳng qua là không hiểu rõ, chỉ biết anh ta là con lai Pháp, hiện tại đang làm tú đạo trong nước, ở Trung Quốc cũng coi như người tuổi trẻ tài cao.
"Tam Thủy ca. . . . . ." Thịnh Đản rón rén xưng hô theo thói quen, bật thốt lên đầy khẩn trương.
Nghe vậy, Tùy Trần cười không chút che giấu.
Khóe miệng Tạ Miểu co quắp mấy cái, "Cô thật đúng là trẻ nhỏ dễ dạy á, bảo cô đừng khách khí, thì cô liền không khách khí rồi!"
"Là Tam Thủy ca có phương pháp dạy bảo."
"Không cho phép gọi tôi là Tam Thủy ca, tôi tên là Tạ Miểu, Tạ Miểu."
"Tuân lệnh!"
Đây rốt cuộc là món hàng gì mà Tùy Trần nhặt được, cũng quá thần kỳ, hoàn toàn dễ nói chuyện không thể có cách nào khác đơn thuần hơn Laury, hại anh ta có cảm giác không khi dễ một cái liền thấy có lỗi với cô.
"Tốt lắm, Tạ Tam Thủy, đừng lãng phí thời gian."
"Tùy! Trần!"
Anh ta tràn đầy bất mãn mà gầm rú lại nhưng không có bất cứ đáp án nào, ngay cả phán quyết ở chung với Thịnh Đản cũng vỡ tung.