Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Văn Diệp sau đêm đó thì không nhắc lại chuyện điên rồ kia thêm một lần nào nữa.
Nhưng sự thực thì vẫn không thể nào phủ nhận nổi đích thị " việc đó " có xảy ra.
Làm sao mà chối cho được, khi hắn cứ một câu của Diệp thít chặt, của Diệp xinh đẹp, của Diệp khiến Mễ Nam bay lên trời.
WTF???
Còn cái biểu hiện gì thế kia? Mễ Nam nhìn cậu tới thất thần rồi mỉm mỉm cười, đôi má lại còn hơi ửng đỏ.
Chắc là mùa đông lạnh tới nẻ má rồi sao?
Hay lại cố tình nhắc nhở cho cậu về cái đêm đầy dục vọng ấy, hai hơi thở bện chặt, nơi xấu hổ thầm kín nhất xen chặt hút lấy nhau..
Aiz. Lại thế nữa rồi. Nếu Mễ Nam cứ nhìn cứ nhìn thế này chắc chắn Văn Diệp cậu học không nổi.
- Cốp
- Ai nha..
Văn Diệp gõ cả quyển sách lên mái tóc tơ mềm ấy:
- Đây là thư viện đó!
- Mễ Nam đâu có làm gì?
- Anh nhìn tôi vậy mà lại nói là không làm gì?
Mễ Nam oan ức xoa xoa đầu.
Rõ ràng là chỉ nhìn thôi, vậy mà cũng không được, Diệp dạo này hung dữ quá đi..
Hễ Mễ Nam sờ sờ là lại đẩy tay ra.
Mễ Nam giận rồi, Mễ Nam không đi nữa, Mễ Nam mặc kệ Diệp đi trước đi.
Văn Diệp tự dưng thấy Mễ Nam đứng đó không chịu bước theo. Nhíu mày:
- Lại sao nữa?
- Mễ Nam không nói nữa, Mễ Nam phụng phịu: Mễ Nam giận quyển sổ nhỏ kia, giận cả cái bút kia.
- Hả?
- Diệp dẫn Mễ Nam đi theo. Nhưng Diệp không cho Mễ Nam cầm tay. Diệp lại cầm sổ kia bút kia.
Văn Diệp khó tin hỏi lại:
- Đây đang là ở trường học đấy!? Sao có thể cầm tay được?
- Không thích, không muốn. Không đi.
- .....
Không khí quỉ quái này là gì cơ chứ?
Và vì sao tự dưng mình lại cứ lo lắng mà kéo anh ta đi theo khắp mọi nơi?
Sợ điều gì?
Lo điều gì chăng?
Đôi môi hoa đào hơi dẩu ra. Cái tay bắt lấy một vạt áo khoác xem chừng không đi là không đi.
Văn Diệp lắc lắc đầu, chuyển bút vở sang một bên, tay còn lại nhanh chóng tiến tới, ủ lấy một bàn tay kéo vào túi áo khoác rộng mà che kín vạt tay kia, lồng chặt vào nhau.
- Được chưa?
Mễ Nam thích chí cười tới híp cả mắt:
- Thích Diệp nhất!
- Chẳng ra làm sao!
Văn Diệp lắc lắc đầu.
Dưới gió rét của mùa đông, từ mười đầu ngón tay giao nhau kín kẽ,nơi đó, có nụ cười và sức ấm lan tỏa, nhịp lên hai con tim đang khẽ rung động. Hạnh phúc.
=====
Đông lạnh tới cắt da cắt thịt.
Từng chùm hoa trong sân vườn nhà Vĩ kều đều rụt rè trong sương sớm đong đưa, đẹp tới ma mị.
Vậy nhưng cả đêm qua hắn không ngủ, bởi lẽ, thứ hắn cần, người hắn muốn, vẫn chưa nắm được trọn vẹn trong tay.
Văn Diệp đã từ chối liên tiếp 2 vụ gần đây nhất. Chính thức không muốn tham gia với Ever nữa.
Đưa tấm ảnh chụp hai kẻ đang tay trong tay sát vai nhau ngay giữa sân trường , Vĩ kều bật tách chiếc bật lửa lên. Đốt.
Trong lòng một mảng lửa đỏ rực cũng nhen lên.
Ghen.
Văn Diệp à Văn Diệp.
Muốn thoát khỏi tay Vĩ kều này?
E rằng, đợi kiếp sau đi.
=======
Cả người đều lạnh tới nhợt nhạt,
Văn Diệp và Mễ Nam không ai bảo ai đều rảo bước nhanh hơn tiến về căn phòng ký túc đầy ấm áp đó, bước chân một hai đều vang theo tiếng cười giòn tan của Mễ Nam.
Bừa bộn.
Đồ đạc một số thứ đã vứt tung ra khỏi cửa.
Trong phòng, hẳn nhiên gặp người không muốn gặp.
Kim Hạ.
Xung quanh còn thêm 3 tên bặm trợn săm trổ khắp mình.
Mễ Nam vừa nhìn thấy người đàn bà, đã sợ tới cả người co lại.
Đẩy người núp phía sau mình. Văn Diệp thò tay vào chiếc túi quần hộp, đặt tay lên nút bấm của dao. Mắt liếc qua cả căn phòng lộn xộn, hiển nhiên phút chốc đều có thể hiểu rõ mọi việc.
Kim Hạ nhàn nhã bước tới, khoanh tay trước ngực:
- Chào em trai. Lâu quá rồi không gặp.
- Mày còn có gan tới đây? Không sợ tao nói cho người nhà họ Mễ biết?
Kim Hạ cười ha ha, chẳng chút đề phòng mà bước gần thêm một bước:
- Em trai à, người ta có thể tin lời người điên nói hay không?
Văn Diệp nhíu mày.
- Xoẹt!
Chiếc dao bấm rút ra, gạt ngang vạt má của Kim Hạ mà nhắm tới.
Một lọn tóc xoẹt ngang,
Kim Hạ hốt hoảng thiếu chút nói không thành tiếng. Giây tiếp theo tiếng dao vung lên, bắt gọn Kim Hạ trong tay. Vặn chéo tay, dao kề sát cổ.
Không chừa một sợi nào thiếu sót, Văn Diệp rít lên từng chữ rõ ràng:
- Muốn đưa Mễ Nam đi? Còn để xem bản lĩnh của tụi mày, muốn bước qua xác con đàn bà này?
Kim Hạ thực sự không ngờ, động tác và thân thủ của Văn Diệp nhanh đến mức như thế, nhìn con dao sắc đã ghìm chặt vào cổ, một chút máu như có như không mà rớm ra., lắp bắp:
- Cút.. cút đi... đi về hết..
Cô quả thực đã đánh giá quá thấp thằng con hoang này rồi..
Văn Diệp hừ lạnh một tiếng, mấy tên côn đồ bắt đầu lùi lại, dời khỏi phòng.
Thế nhưng từ phía dưới cửa xe từ đằng xa nhìn lên. Thân hình cao 1m9 hơi phủi chút bụi mưa đọng trên bờ kính xe hắt vào:
- Lên đi.
- Nhớ kỹ- Còn sống.
- Vâng, thưa đại ca.
Văn Diệp vừa thoáng buông lỏng cảnh giác, ra hiệu cho Mễ Nam bước tới cửa phòng.
Huỵch.
Một đám từ đâu thêm 5-6 kẻ xông đến, như được chỉ điểm mà phang thẳng một đòn tuýp sắt dài ngang gối Mễ Nam;
- A,,,
Mễ Nam khuỵu xuống,
- Mễ Nam!
Những tên mới lên dường như không quan tâm tới sống chết của Kim Hạ, lập tức dồn tới, Mễ Nam liên tiếp bị đánh đau, hoảng loạn co thành một đoàn. Đôi tay cố gắng với về phía Văn Diệp
- Diệp.. diệp.. cứu..
Khoảnh khắc này, tim Văn Diệp cũng như bị treo lên, hết sức bình sinh đẩy Kim Hạ ra khỏi, liều chết dơ đoản xông tới, một nhát treo người, đạp thẳng tên đang giơ đoạn xích sắt muốn giáng lên người Mễ Nam kia.
- Phịch..
- A...
Văn Diệp nhằm thẳng cuống họng đâm tới.
Mũi dao lóe sáng,
Cả người Văn Diệp trùm lên bao trọn thân hình đang cuộn lại kia, muốn đẩy người vào phía trong phòng chốt lại, mặc cho những đoạn tuýp và xích sắt kia quật lên người
- Vào trong, Mau..
- Hự..
Văn Diệp cả người đều loảng choảng.
Một đòn thẳng gáy. Người ngất lịm.
Đôi cánh tay dùng chút sức cuối cùng, đẩy người...
- Vào.. phòng..
- Không...
- Mễ Nam không đi!
Mễ Nam vừa với người ra, Kim Hạ dùng mũi giày cao gót sắc nhọn, dẫm xéo lên đôi bàn tay run rẩy của Mễ Nam, dằn xuống:
- Chào anh yêu.
========
Văn Diệp mê man tỉnh dậy.
Bên cạnh là một gương mặt cực kỳ quen thuộc.
Vĩ kều.
Cả người, đặc biệt là vết thương sau gáy khá nặng, khiến cậu gần như không còn một chút sức lực để cử động..
Thế nhưng Mễ Nam...
Không thể nào..
Văn Diệp gượng sức..
Khụ..
Chỉ một tiếng ho, vết xích sắt quật trên lưng lập tức tưởng như bung máu..
Vĩ kều nhăn mặt:
- Bị thương không nhẹ đâu,
- Đại.. ca..
- Nghe nói, em từ chối tham gia mấy vụ gần đây, tiện nên anh muốn tới coi sao. Không ngờ, lại vớt được cái mạng nhỏ này cho em.
- Em.. cứu... cứu Mễ Nam..
Văn Diệp cố gắng dựng lưng dậy.
Trong lòng cậu giờ đây ngoài đôi mắt hoảng loạn của Mễ Nam ra, thì không còn gì nữa, liên tục lắc đầu, bám lấy tay Vĩ kều:
- Đại.. ca.. cứu Mễ Nam.
- Ai cơ?
- Mễ.. Nam.
- Là người mà mấy kẻ kia đưa đi?
Văn Diệp mắt lập tức sáng lên:
- Đúng..
- Vì là xảy ra ở chỗ em, nên anh cũng có cho điều tra một chút.
- Khụ.. hụ...
Văn Diệp đều đã muốn nói không thành tiếng, máu trong họng cũng sắp bật ra tanh nồng một ngụm,
Nhìn những ngón tay đang bám chặt lấy ống tay áo mình. Vĩ kều nhàn nhạt nói:
Em biết đấy, Diệp. Ever không sinh ra để làm những việc cá nhân. Việc trước đây của Phạm Thái đã là ngoại lệ rồi.
Văn Diệp ngước mắt, trên miệng đang muốn bung ra những lời cầu xin, Vĩ kều như vậy nhưng lại trìu đắm nhìn cậu:
- Tuy nhiên...
Vĩ kều nâng gương mặt trắng bệch của Văn Diệp lên:
- Anh có thể giúp.. nhưng, có điều kiện.
- Điều kiện?
Âm thanh tĩnh lặng trôi qua, một tích tắc chiếc kim giây nhảy trên tường kia, là một tích tắc nụ cười ngây thơ ấy có thể hóa điên dại,..
Người đàn bà ác quỷ ấy.. sẽ làm những gì...
Cuống tim, nghẹn lại...
Mễ Nam...
Mễ Nam...
Trong đầu, cánh môi hoa đào cong cong cười
Trong mắt, là ngón tay ai chạm khẽ lên má mình,
- Diệp. Diệp thật xinh đẹp.
Là cười, hay là khóc đây..
Văn Diệp cậu chính là kẻ vô dụng như thế đấy..
Chính là kẻ chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thương yêu bị giày xéo chà đạp như thế ấy...
Cậu, chỉ là một thằng tồi!..
Và dù, những lời bên tai Vĩ kều đang nói là gì,. Giờ đây, không quan trọng, cổ họng là những tiếng khàn đặc thều thào.
- Bất cứ điều gì, đều đồng ý.
- Xin anh.. đại ca... Xin anh.. cứu anh ấy...
Vĩ kều mỉm cười, như có như không đỡ lấy thân hình kia, hôn lên tai người trong lòng, nói:
- Văn Diệp. Gọi anh là Triều Vĩ.
=============//==============