Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lưu Cạnh Hiểu điều dưỡng nửa tháng thì thương thế mới lành lại, lúc quay lại học bắn súng, anh vẫn một bộ dạng đại thiếu gia hai chân bắt chéo, mặt nhàm chán kiếm trò vui. Diệp Thiếu Trạch nhanh nhẹn lấy đi iPad của anh, đem sách đặt trước mặt anh: “Cậu hai, học thôi.”
Lưu Cạnh Hiểu từ trên ghế salon đứng lên, anh cao một mét tám tám, cao hơn Diệp Thiếu Trạch nửa cái đầu. Thân hình Diệp Thiếu Trạch ở trước mặt anh càng nhỏ bé. Lưu Cạnh Hiểu đột nhiên cười cười: “Thầy Tống, đừng tưởng anh miễn cưỡng xem như đã cứu tôi một mạng thì có thể ở trước mắt tôi lớn lối như vậy.”
Diệp Thiếu Trạch đặt iPad lên bể cá cảnh, mỉm cười nói: “Vậy anh muốn toàn bộ những gì anh lưu sẽ biến mất hết luôn không? Hay là tôi thử một chút nha.”
Lưu Cạnh Hiểu biết Diệp Thiếu Trạch thật sự làm được. Anh nhịn một chút, kéo ghế ra ngồi xuống: “Được rồi, hôm nay anh muốn dạy cái gì?”
Diệp Thiếu Trạch lấy ra một đống linh kiện để cho Lưu Cạnh Hiểu lắp ráp “ Hôm nay học lắp ráp súng cơ bản, mong nhị thiếu luyện tập nghiêm túc. Đừng để không có người đưa anh cây súng đã lắp sẵn thì anh không biết làm gì.” Lưu Cạnh Hiểu cầm đống linh kiện nhìn một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Trạch, phát hiện mặt cậu không đổi sắc nhìn mình. Hầu kết nhỏ xuất hiện trên cần cổ tinh tế tạo ra một đường cong cao ngạo. Người này dùng thái độ dạy học rất nghiêm khắc với mình, sao anh lại muốn đè người ta xuống giường thế này.
Cũng vì vậy, anh lại di chuyển ra xa Diệp Thiếu Trạch chút nữa.
Lưu Cạnh Hiểu âm thầm cau mày, tự nói với bản thân nhất định phải kiềm chế lại, không thể lại bị cám dỗ lần nữa. Nhưng mà càng nghĩ như vậy lại càng cảm giác không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường. Mà mùi hương trên người Diệp Thiếu Trạch cũng bay đến, cậu hoàn toàn không thể thắng anh, chỉ cần đè cậu dưới thân thì mặc cho cậu có vùng vẫy thế nào cũng không có tác dụng, thậm chí còn phải khóc lóc cầu xin… Lưu Cạnh Hiểu thay đổi tư thế ngồi, tự nhiên cảm thân bản thân ngồi không nổi nữa.
Anh vứt linh kiện trong tay đi, không nhịn được nói: “Tôi không làm, anh tự mình làm đi.”
Diệp Thiếu Trạch thấy anh quay lưng bỏ đi, cảm nhận được một cảm giác rất lạ.
Cậu mở iPad của Lưu Cạnh Hiểu ra, phát hiện cổ phiếu lần trước anh mua tất cả đều lỗ, nhưng mà đám cổ phiếu mới mua lại có cơ hội tăng giá. Diệp Thiếu Trạch chìm trong suy nghĩ, lẽ nào Lưu Cạnh Hiểu đã sống lại? Nhưng mà xét thời gian thì không đúng, còn lâu mới đến lúc đó mà. Nghĩ lại thì nếu thật sự là đã sống lại thì sao vẫn còn bộ dạng như vầy chứ.
Nếu Lưu Cạnh Hiểu đã không có ý định học, Diệp Thiếu Trạch liền thu dọn đồ đi về.
Lúc này Diệp Thiếu Trạch nhận được điện thoại, là từ La Nhạc, mời cậu đi đâu đó chơi. Diệp Thiếu Trạch nghe xong cười lạnh, nói: “La thiếu gia, tôi chỉ là một giáo viên dạy bắn súng nho nhỏ, thật sự không xứng đáng với sự nhiệt tình này của ngài, cho nên xin từ chối ngài.”
Ở đời thứ nhất, La Nhạc bị trúng kế của Lưu Cạnh Hòa, cuối cùng giết Tống Kiều để bịt miệng. Tuy rằng không trực tiếp giết nhưng có quan hệ không hề nhỏ.
Âm thanh La Nhạc vẫn ôn hòa lễ độ: “Thầy Tống, chỗ của tôi có mô hình mới chuyển từ Mỹ về, anh có muốn đến xem không? Tôi nói bọn họ để đây chờ anh đến.”
Tuy rằng Diệp Thiếu Trạch không biết La Nhạc đang muốn làm gì nhưng mà không có việc gì lại đến làm thân, khẳng định mục đích của La Nhạc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Diệp Thiếu Trạch nhàn nhạt cự tuyệt hắn: “Không được, công việc của tôi ở Lưu gia thật sự rất bận. Không thể đến chỗ hẹn của La thiếu gia.”
Âm thanh La Nhạc chậm lại một chút: “Thầy Tống à, anh thật sự không muốn đến sao? Vậy này là do cậu hai nhà anh nhờ tôi chuyển cho anh. Người kia nói anh sẽ biết là cái gì, anh cũng biết rồi đó, lời đại thiếu nói vẫn là nên nghe theo đi, thủ đoạn của đại thiếu chắc anh cũng rõ ràng rồi.”
Diệp Thiếu Trạch không nhớ kỹ chi tiết của vở kịch, không nhớ rõ Lưu Cạnh Hòa đưa thứ gì cho Tống Kiều. Đương nhiên là cậu hai họ Lưu kia đã từng đưa cho Tống Kiều mấy viên thuốc kích dục cao cấp để thả vào ly nước của Lưu Cạnh Hiểu, để Lưu Cạnh Hiểu lên giường với tình nhân của cha mình, cũng vì chuyện này mà Lưu lão gia vô cùng chán ghét Lưu Cạnh Hiểu.
Diệp Thiếu Trạch nghĩ nghĩ một chút, vẫn quyết định đến. Nếu thật sự Lưu Cạnh Hòa có thứ gì quan trọng cho Tống Kiều mà bị cậu bỏ qua cũng không tốt.
La Nhạc nói địa chỉ là khu nhà ở cao cấp, lúc Diệp Thiếu Trạch mở cửa vào, hắn đang tựa vào lan can uống rượu vang. Trên bàn có một bình rượu mới mở, La Nhạc đứng thẳng, một thân áo sơ mi bằng tơ tằm, tủm tỉm cười nhìn Diệp Thiếu Trạch.
Diệp Thiếu Trạch đứng ở cửa nói: “Cậu cả gửi vật gì, La thiếu gia mau đưa cho tôi.”
La Nhạc thấy cậu không hề có ý định đi vào, chậm rãi đi đến trước mặt cậu, vươn tay ra sau lưng cậu đóng cửa lại, cười nói: “Vẫn nên đóng cửa lại rồi nói chuyện. Thầy Tống, anh không muốn uống rượu sao? Bây giờ uống rất thích hợp.”
Diệp Thiếu Trạch đã biết ánh mắt La Nhạc nhìn cậu có chút kì dị từ lâu, khóe miệng hơi kéo lên: “La Nhạc, anh thật sự cho rằng tôi ngu si như vậy?”
La Nhạc nhíu mày nhìn cậu, sau đó cúi người bóp cằm cậu, đem cả người cậu vây lại vào ghế salon, giọng nói có chút khàn khàn: “Thầy Tống à, đừng tưởng tôi không biết anh cùng Lưu nhị thiếu làm cái gì. Thầy dạy bắn sủng cái con ma nhà anh ấy, anh nên ngoan ngoãn nằm dưới thân đàn ông đi thôi…”
Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Diệp Thiếu Trạch đấm một cú. Diệp Thiếu Trạch đứng lên vẩy vẩy nắm đấm, tiến lên nhấc cổ áo La Nhạc lên, lại tàn nhẫn đấm thêm một cú. La Nhạc không cố phản kháng mà mỉm cười nhìn cậu: “Anh có đánh cũng vô dụng, Lưu Cạnh Hiểu không nhìn ra là do nó ngu xuẩn, tôi sao có thể không nhận ra?” Hắn đứng lên lau đi vết máu bên khóe miệng, từng bước đi về phía Diệp Thiếu Trạch “Thầy Tống à, anh đã đánh xong chưa.”
Diệp Thiếu Trạch bây giờ có chút tức giận, mắt cậu híp lại, yên lặng mà đem hệ thống mắng thầm trong lòng thêm một trăm lần. Cậu lùi về phía sau một bước, âm thầm mò đến bên chai rượu. Thừa dịp La Nhạc nhào tới, nhấc chai rượu lên đập vào gáy hắn.
Rượu đỏ nhanh chóng chảy xuống khắp người hắn nhưng La Nhạc cũng bị cậu cho mắt trợn trọn, a một tiếng, ngã xuống.
Diệp Thiếu Trạch đá văng hắn ra, nhanh chóng đi vào phòng La Nhạc. Mở máy tính lên, tìm hiểu một chút mấy đoạn liên lạc giữa hắn với Lưu Cạnh Hòa, sau đó chép vào USB.
Sau đó Diệp Thiếu Trạch lập tức rời khỏi nhà của La Nhạc, người cậu hiện tại dính đầy rượu, rất không thoải mái. Nhưng mà cậu không thể lãng phí thời gian ở đây. Sau khi Diệp Thiếu Trạch đi xe bus về đến Lưu gia mới thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ đi tắm.
Sau khi bước vào phòng tắm cậu tháo kính ra, Diệp Thiếu Trạch đứng dưới vòi hoa sen cố gắng rửa trôi mùi rượu trên người, lúc này mới mặc áo tắm vào. Sau đó Diệp Thiếu Trạch phát hiện không thấy dép lê đâu, thật ra trong phòng của cậu cũng không có ai, Diệp Thiếu Trạch liền đi chân đất ra ngoài.
“Tống Kiều, có phải lúc nãy anh đến chỗ La Nhạc không? La Nhạc bị người ta đánh ngất xỉu, có phải anh làm không?” Diệp Thiếu Trạch vừa mở cửa bước ra, liền nghe được tiếng của Lưu Cạnh Hiểu.
Cậu nhíu nhíu mày, quả nhiên thấy Lưu Cạnh Hiểu đứng trong phòng ngủ của mình, tay nhét vào túi. Trên người mặc quần bò rách với sơmi trắng, tay áo được kéo đến khuỷu tay, lộ ra bắp thịt rắn chắc. Anh còn trẻ, mặt lại góc cạnh thâm thúy đến phi thực tế.
“Nếu đúng là tôi thì sao?” Tâm tình Diệp Thiếu Trạch bây giờ không quá tốt, lạnh lùng nhìn anh.
Sau đó, cậu lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Lưu Cạnh Hiểu im lặng không nói, anh mắt nhìn cậu càng ngày càng kì lạ, ánh mắt này thật sự không bình thường. Từng bước đi về phía cậu.