Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"À phải rồi, Khôi ca, anh đi với em đến đây."
Khóc lóc một trận, Tiêu Hạ Nguyệt kéo anh đứng dậy muốn đưa anh đến nơi nào đó. Vương Tiểu Khôi nhìn theo hướng của cô đang đi tới lập tức kéo cô trở lại, nhỏ giọng.
"Tiểu Nguyệt à, em muốn đưa anh đi đâu vậy?"
Tiêu Hạ Nguyệt nhìn anh, nghiêng đầu sang một bên, hai chân mày nhíu lại. Từng tế bào trong cơ thể Vương Tiểu Khôi thầm kêu không ổn, mỗi lần Tiêu Hạ Nguyệt tức giận đều làm ra hành động này, sau đó thì trăm lần như một, anh không thể toàn thây.
"Anh, anh..."
"Anh biết em muốn đưa anh đi đâu mà, anh vào làm trong công ty này thì không lí nào anh chưa gặp qua Lục Cẩn Phong. Đi, thời gian ở Mỹ cậu ấy rất nhớ anh, chúng ta đến đó nói rõ ràng một chút. Trước đây là do em không hiểu chuyện, muốn giúp hai người có thể ở bên cạnh nhau nhưng lại quá hấp tấp, bây giờ thì khác rồi, em vĩnh viễn về phe hai người, bất cứ ai cũng không được chia cắt."
Tiêu Hạ Nguyệt cơ thể mảnh mai nhưng thể chất cực kỳ khỏe mạnh, Vương Tiểu Khôi muốn giãy thế nào cũng không giãy ra được bàn tay như cọng kiềm đang nắm lấy cổ tay mình.
Quả nhiên áp lực của Tiêu Hạ Nguyệt rất lớn, cô nửa lôi nửa kéo anh đi giữa công ty mà chẳng một nhân viên vào dám ngước mắt nhìn thẳng vào hai người. Đi đến thang máy chuyên dụng cho nhân viên cấp cao, Tiêu Hạ Nguyệt kéo anh vào, bấm chọn số tầng cao nhất mà đi lên.
"Tiểu Nguyệt, em nghe anh nói, bây giờ anh không thích Lục Cẩn Phong nữa, anh..."
"Cái gì cơ?"
Tiêu Hạ Nguyệt kích động. Vừa rồi là cô nghe nhầm có phải không? Rõ ràng chỉ mới vài năm trước thôi, người yêu say đắm Lục Cẩn Phong là anh, là người đang ở trước mặt cô đây, bây giờ một tiếng liền nói không thích?
"Anh nói rõ cho em nghe xem, cái gì mà không thích nữa? Vương Tiểu Khôi, anh có biết anh đang nói cái gì không vậy?"
Vừa đi công tác trở về bị đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, tâm tình hiện tại không vui vẻ gì, cô gằn giọng.
"Anh mau giải thích cho em."
Ting một tiếng, thang máy đã dừng ở tầng cao nhất của công ty, Tiêu Hạ Nguyệt không nói nhiều, trực tiếp dùng hành động nêu rõ quan điểm của mình.
"Không cần nói nữa, đi, đi vào bên trong chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ."
Mấy năm trước ở Mỹ, Tiêu Hạ Nguyệt tận mắt chứng kiến đứa bạn cao cao tại thượng của mình ngồi co ro một góc không khóc không cười, chẳng buồn ăn cũng chẳng buồn ngủ, suốt ngày thơ thơ thẩn thẩn như người mất hồn. Cô cũng không khá khẩm hơn là bao, ở đây đất khách quê người, chỉ có Lục Cẩn Phong là bạn, hộ chiếu bị vệ sĩ ba mẹ cô gửi theo giữ mất, đi đâu cũng có người theo cùng thì cô còn có thể làm gì được cơ chứ. Không dưới một lần Lục Cẩn Phong không chịu nổi cảnh này mà lén trốn ra sân bay muốn trở về nước, nhưng máy bay chuẩn bị cất cánh thì cậu đã bị bắt ngược trở lại, sau đó đến cả điện thoại dùng để liên lạc cũng không cho dùng.
Khổ cực là vậy, nhưng cô biết tình cảm của Lục Cẩn Phong dành cho anh chưa từng thay đổi, cô không muốn họ sẽ bỏ lỡ nhau thêm một lần nào nữa, không bao giờ.
Rầm!
Day day trán đau nhức, Lục Cẩn Phong biết hôm nay Tiêu Hạ Nguyệt sẽ từ Mỹ trở về, cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần đi sửa lại cái cửa rồi. Đứa bạn này của cậu có cách chào hỏi rất đặc biệt, đó là đá bay cửa phòng cậu.
Cửa phòng chủ tịch bị đá ra, Lục Cẩn Phong chưa kịp càu nhàu đứa bạn bạo lực của mình đã thấy được người đứng phía sau cô, bao nhiêu từ ngữ định tuôn ra bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
"Lục Cẩn Phong! Khôi ca ở đây sao cậu không nói cho tôi biết một tiếng? Cậu định giấu Khôi ca của tôi có phải không hả?"
"Là chưa kịp báo cho cậu, lỗi tôi."
Tiêu Hạ Nguyệt nhướng mày.
"Không lẽ lỗi tôi?"
Vương Tiểu Khôi thấy lại sắp có cãi nhau, vội vàng níu tay cô lại, nhìn sang Lục Cẩn Phong lắc đầu tỏ ý đừng cãi nhau với cô nữa.
Lục Cẩn Phong thở dài, tỏ ra không để ý mà ngồi xuống bàn làm việc của mình. Tiêu Hạ Nguyệt nhìn thái độ hời hợt của đứa bạn mình mà nổi cơn thịnh nộ, kéo anh đi đến bàn làm việc của cậu nói.
"Lục Cẩn Phong, cậu xem công việc ở bộ phận thiết kế nhiều như vậy, hay là cho Khôi ca làm thư ký của cậu đi. Tôi thường xuyên bị cậu đá ra nước ngoài đi công tác, để anh ấy một mình đối phó với đám nhân viên kia tôi thật lòng không an tâm."
Tiêu Hạ Nguyệt nghĩ, nếu để hai người họ làm cùng một chỗ, như vậy có thể ngày ngày bên nhau rồi, tình cảm cũng sẽ tăng lên theo từng ngày, như vậy quá tốt rồi còn gì.
"Không được, tôi đã có một trợ lý rồi."
"Sao lại không được? Một trợ lý hay hai trợ lý thì đã sao? Nếu cậu không nhận thì để Khôi ca đi theo tôi đi, không cần cậu nữa."
Không ngờ tới Lục Cẩn Phong có thể cự tuyệt như vậy, Tiêu Hạ Nguyệt tức giận đùng đùng muốn mang người đi như cái cách mà cô mang người tới. Lục Cẩn Phong biết phong ba bão táp sắp ập xuống đầu mình, đành xuống nước xin lỗi cô.
"Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa, tôi nhận là được chứ gì."
Tiêu Hạ Nguyệt hừ lạnh, xì, bà đây biết tổng cậu thích phát điên, còn ở đó cự tuyệt.
"Được, vậy từ ngày mai Khôi ca đến đây làm trợ lý cho Lục Cẩn Phong, cứ như vậy đi."
Vương Tiểu Khôi bất lực, ái ngại nhìn sắc mặt người kia, rồi cũng gật đầu nói đã biết.
___________