Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiếm khi Vương Tiểu Khôi để tâm trạng mình lơ lửng giữa tầng mây như vậy, anh cứ đi quanh siêu thị một lúc, đi mua gì cậu cũng không biết, chỉ biết là nên đi mà thôi.
Con người ấy mà, ai cũng khao khát được yêu thương, anh cũng như bao người mà thôi. Trên phố dòng người tấp nập lướt qua nhau, trong đó làm sao biết được ai là định mệnh của đời mình. Xác suất gặp gỡ một người và đem lòng yêu thương người đó thật sự rất thấp, liệu giữa dòng người xô đẩy anh có gặp được nửa kia của anh hay không.
Trạng thái buông lỏng bản thân rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nó không chỉ khiến cho bản thân người đó tạm thời quên hết những gì trong đầu mà nó còn dẫn đến những hãng động mà chính người đó cũng không thể nào ngờ tới được.
Ấy vậy mà Vương Tiểu Khôi lại vô thức đi bộ từ siêu thị đến tận công ty với bộ đồ thường ngày mặc ở nhà, bước vào công ty ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ nhưng không ai dám ngăn cản anh, vì họ ngầm hiểu với nhau rằng anh - Vương Tiểu Khôi là một người họ không nên đụng đến.
Thang máy riêng chầm chậm đưa anh lên tầng cao nhất của tòa nhà, chẳng mấy chốc mà anh đã đứng trước cánh cửa mà anh biết bên trong có người anh yêu nhất trên đời. Không biết động lực ở đâu, Vương Tiểu Khôi như bị thôi miên tự động mở cửa đi vào bên trong.
Cạch!
Tiếng mở cửa dứt khoát làm kẻ đang thơ thẩn nghĩ đến người trong lòng giật bắn mình, Lục Cẩn Phong theo bản năng vội vàng cất đi thứ mà cậu cho là "báu vật" để có thể giữ anh bên cạnh mình. Ngước lên, Lục Cẩn Phong có hơi bất ngờ vì Vương Tiểu Khôi đáng lẽ đang phải ở nhà chuẩn bị hành lý cho chuyến đi công tác lại đứng trước cửa phòng làm việc của cậu trong bộ quần áo ở nhà, trong tay còn chẳng có hành lý gì thêm.
"Vương Tiểu Khôi? Anh làm gì ở đây vậy? Anh như thế này là sao? Hành lý của anh đâu? Anh có nhớ tôi bảo anh ở nhà đợi trưa sẽ có người đến đón anh hay không? Anh như này tôi..."
Chưa dứt câu Vương Tiểu Khôi đã đứng ngay trước mặt cậu, anh như người bị mộng du, cơ thể không tự chủ ngồi vào lòng người trước mặt. Lý trí có thể bị ta chi phối nhưng con tim và cơ thể luôn thành thật với ta nhất, người thương ở trước mắt, cơ thể tự động muốn sà vào là lẽ hiển nhiên, trừ khi cơ thể bài xích đối phương mà thôi.
Lục Cẩn Phong bị Vương Tiểu Khôi đưa từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu ngớ người, máy móc ôm lấy thân thể người trong tim vào lòng, trái tim nơi ngực trái đập lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Khôi... Vương Tiểu Khôi? Anh không sao chứ?"
Vương Tiểu Khôi một lời cũng không nói, trực tiếp lắc đầu.
Hiện tại đầu óc anh mông lung không nghĩ được gì thêm cả, anh cũng không muốn nghĩ thêm. Hiện tại anh chỉ biết anh muốn bên cạnh người này mà thôi.
Con người vốn dĩ là sinh vật tham lam, khi đạt được mục đích họ sẽ theo bản năng mà muốn có thêm nhiều hơn nữa. Vương Tiểu Khôi được hơi ấm anh ngày đêm mong nhớ bao bọc lấy cơ thể, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể người thương liền tham lam hơn nữa, anh vùi đầu vào cổ Lục Cẩn Phong hít một hơi thật dài, tay tự động quàng lấy cổ người ta, nhỏ giọng.
"Ừm, anh mệt quá."
Đúng vậy, anh mệt rồi, mệt vì phải chạy trốn hiện thực, mệt vì yêu mà không được đến bên người mình yêu, mệt vì phải kiềm nén cảm xúc thật của chính mình.
Ngày hôm nay những việc anh làm ra dù kết quả có thế nào thì anh cũng xin chấp nhận, chỉ một lúc thôi, ngay lúc này anh muốn độc chiếm người đàn ông này cho riêng mình.
____________
_(ˇωˇ」∠)_
Hé lô, lại là mị đây~
Gần đây khá là bận nên chương ra cũng "nhỏ giọt như cà phê" hén, mấy bác đừng buồn em nha~