Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời đã về khuya, chiến trường đã được Tần Tranh chuyển từ phòng bếp vào phòng tắm rồi sang đến giường ngủ. Sở Nhiên lại được dịp thán phục sự tính toán tỉ mỉ lẫn sự vô sỉ của anh. Bởi vì dù ở chỗ nào anh cũng có thể lấy ra dụng cụ bảo hộ một cách dễ dàng. Dùng cách nói của anh là "cẩn tắc vô ưu", lo trước sẽ không nuối tiếc. Anh không muốn ở trong hoàn cảnh tên đã trên dây thì phải buông cô ra mà chạy đến siêu thị.
- Từ hôm đầu tiên em chuyển về đây, anh đã nghĩ đến ngày hôm nay, lúc nào cũng nghĩ về giây phút này.
Anh thúc mạnh hông, đầu ngón chân Sở Nhiên cong lên, thốt lên tiếng "A!" đầy mềm mại.
Cô mệt mỏi muốn chết rồi, nhưng người đàn ông đáng ghét này vẫn chưa biết điểm dừng, vẫn trêu chọc vần vò cô đủ kiểu. Thật sự là có đủ ưu thế để làm trai bao mà, đã qua bao nhiêu lâu rồi mà vẫn còn có thể ra vào miệt mài như thế.
Đến lúc anh căng mình thở hắt ra kết thúc, hai mắt Sở Nhiên đã díu lại, cả người mệt mỏi đến mức không thể nhấc tay nổi, đành để mặc cho anh ôm vào phòng tắm rửa một lần nữa.
Trở lại chiếc giường, cô cuộn chăn bao quanh mình chặt chẽ, anh chỉ cười rồi ôm cả cô và cuộn chăn vào lòng. Bàn tay anh mơn man trên vùng cổ dưới tay cô, giọng nói thật dịu dàng:
- Em nói xem, bây giờ mối quan hệ của hai chúng ta tính là gì nhỉ?
Sở Nhiên đờ người ra. Vì một phút buông thả theo bản năng, suýt chút nữa cô lại đưa thân mình chìm trong vũng bùn của sự ôn nhu giả tạo này rồi. Tần Tranh chỉ là mong muốn chiếm hữu thân thể cô mà thôi, nhất định không để cảm giác nhất thời che phủ lý trí được.
Sở Nhiên ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh:
- Bạn giường?
Anh khựng lại, mở miệng muốn giải thích gì đó nhưng cô đã nói tiếp nhanh chóng:
- Bây giờ tôi chỉ có thể cho anh bấy nhiêu đó thôi. Anh và tôi đều có nhu cầu, làm thế chúng ta có thể thỏa mãn lẫn nhau rất tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không dính dáng tình ý gì hết. Nếu anh chấp nhận, tôi sẽ ở bên khi anh cần, còn không thì xem như hôm nay tôi ngủ lang một trận mà thôi.
Tần Tranh quan sat gương mặt Sở Nhiên, muốn tìm biểu hiện của người nói dối trên khuôn mặt ấy, nhưng tuyệt nhiên không có. Cô ấy bình thản nói chỉ có thể làm bạn tình với anh, cứ như thể đang bàn luận xem hôm nay trời nắng hay mưa vậy. Mọi cảm xúc hân hoan trong anh đã chết lặng, bàn tay bên dưới chăn của anh siết lại.
- Được, tùy ý em.
Nhận được câu trả lời của anh, cô xoay lưng về phía anh để chuẩn bị nghỉ ngơi, bàn tay anh lại kéo lấy cô nhét vào lòng anh.
Từ trên đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài khe khẽ, giọng anh ồm ồm chìm trong mái tóc cô:
- Nếu như đã là bạn giường thì chắc là anh phải có chỗ trên chiếc giường này chứ?
Sở Nhiên bị sự mệt mỏi làm cho đầu óc mụ mị, lúc này cũng không còn sức lực nào mà tranh cãi với anh, đành trả lời vô lực:
- Tùy anh.
Tần Tranh nhìn nhịp thở của cô dần dần đều đặn rồi cả người mềm lại uốn trong lòng anh, nhớ đến những phút giây hoan ái vừa nãy, trong lòng âm thầm khuyên chính mình phải nhẫn nại.
Để ủ ấm một con tim đã lạnh giá, để tìm lại niềm tin đã đánh mất của một người chưa bao giờ là chuyện dễ dàng cả. Nóng vội sẽ thua cuộc, mà chữ "thua" thì phần đời từ nhỏ đến giờ anh chưa hề biết viết bao giờ.
Sở Nhiên tỉnh lại vào sáng hôm sau trong vòng tay của Tần Tranh. Cô gỡ cánh tay đang vắt ngang eo mình một cách cẩn thận, rời giường rất nhẹ nhàng. Tuy tối qua họ đã làm bao nhiêu chuyện thân mật không khoảng cách rồi, nhưng việc đối mặt với anh giữa ban ngày ban mặt trên giường vẫn khiến cô không được tự nhiên lắm. Bạn giường thì chỉ nên làm bạn khi ở trên giường thôi.
Tần Tranh đợi cô vào đến phòng tắm mới mở mắt ra. Với bản năng nghề nghiệp của mình, khi Sở Nhiên vừa mới cựa quậy thì anh đã tỉnh, nhưng anh lo lắng cô sẽ mất tự nhiên cho nên cứ nhắm mắt vờ như mình vẫn còn đang ngủ.
Việc bây giờ không thể nóng vội, ít ra hiện tại cô đã không bài xích sự có mặt của anh, đã thế bọn họ còn có thể chung chăn chung gối, như thế đã là một thành công không nhỏ rồi.
Anh bật dậy thu dọn tàn cuộc đêm qua rồi vào bếp nấu bữa sáng: Trứng chiên, sandwich cùng sữa thật đơn giản. Không có thời gian để chuẩn bị cầu kỳ, hôm nay sẽ là một ngày cam go và dài đằng đẵng.
Hai phát đạn kia buộc Sở Nhiên lúc nào cũng phải dính lấy Tần Tranh hoặc luôn ở trong tầm mắt bảo hộ của anh. Vì thế, hôm nay đội trưởng Tần lại tiếp tục dắt theo cái đuôi để đi làm.
Hôm nay Sở Nhiên đã mang chiếc laptop theo để phục vụ công việc của mình. Hiện giờ cô không thể đến tòa soạn, chỉ có thể viết bài theo sự phân công từ xa của tổng biên tập.
Ngày hôm nay Lâm Tả bị phát hiện mang theo bạn gái trở về quê để viếng mộ, xem ra mối quan hệ giữa họ đã tiến một bước lớn, chuyện vui chắc sắp đến gần.
Sở Nhiên nhìn bức ảnh chụp Lâm Tả diện nguyên một cây đen, chỉ có đôi giày với hoa văn bắt mắt là có thêm chút màu sắc. Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng.
- Tần Tranh?
Anh đang nhìn bản báo cáo mà Trần Tư Mỹ gửi, vội ngẩng đầu nhìn cô.
- Có chuyện này muốn nói với anh.
Sau khi Tần Tranh ra khỏi văn phòng mình liền gọi thêm hai người cảnh sát và bộ phận khám nghiệm hiện trường đi theo. Sở Nhiên nhìn dáng vẻ hối hả của anh, muốn mở miệng bảo anh đi ăn cơm trước nhưng kịp thời ngậm miệng lại. Không nên vượt quá giới hạn do chính mình đặt ra.
Tần Tranh đi được một giờ, Sở Nhiên đột nhiên cần dùng đến chiếc USB chứa nhiều tài liệu cũ về Lâm Tả do chính cô sưu tập nhiều năm trước, muốn như vậy thì phải quay về nhà cũ. Tần Tranh đang bận, cô không muốn làm phiền, vì thế muốn mạo hiểm một mình trở về nhà thuê xem sao.
Vì đang là giờ cơm trưa nên phòng làm việc trống rỗng, Sở Nhiên vừa bước qua cửa đã gặp Thường Thanh đang huýt sáo bước vào. Cậu ta xung phong nhận nhiệm vụ theo cô về đó. Sở Nhiên cầu còn không được, vội vàng cảm ơn rồi đi theo cậu ta.