Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
11.
Hôm tôi chuẩn bị đi tới đồn Cảnh sát báo án, đi được nửa đường tôi lại bị mẹ Vạn Kiệt cản lại.
Bà ta nói Điềm Điềm ở nhà bị bỏng, cần tôi trở về gấp.
Tôi quay lại, không thấy Điềm Điềm đau cả.
Sau đó tôi mới hiểu đây có thể là kế điệu hổ ly sơn.
Một cái bẫy nhằm gi-t người diệt khẩu.
Ngưng tôi không ngờ mẹ của hắn quỳ gối trước mặt tôi, khóc bù lu bù loa nghẹn ngào.
"Mẹ xin lỗi, mẹ có lỗi tày đình với con! Tiểu Ny, mẹ có lỗi với con!"
"Mẹ có ý gì?!"
Bà ta quỳ dập xuống khóc nước mắt nước mũi lèm nhèm :"Con tính báo án cho mẹ con sao ?"
Tôi giật mình, quả nhiên bà ta đã sớm biết.
"Con đừng đi nữa, đừng tra án nữa, mẹ biết con những ngày qua đi tìm nguyên nhân cái chết của mẹ con, mẹ biết, giấy không gói được lửa".
Linh hồn tôi chìm vào đáy vực sâu, những lời nói của bà ta khiến cho tôi linh cảm được rằng những gì sắp nghe tiếp theo sẽ đẩy tôi đến bờ vực sụp đổ.
Tôi hất tay bà ta ra, lạnh lùng hỏi :"Mẹ tôi không ch-t vì lên cơn đau tim đột ngột có phải không?"
Bà ta gật đầu, nước mắt nước mũi nhiễu xuống mu bàn tay.
"Là tên k h ố n Vạn Kiệt, đúng không?"
Bà ta quỳ sâu hơn rồi lạy tôi :"Đúng".
Lúc đó tôi cảm nhận rõ ràng khi bà ta thú nhận mọi chuyện còn đau đớn hơn cả tôi.
"Mẹ tôi ch-t như thế nào?"
Bà ta nức nở, vừa khóc không khừng vừa kể lại sự thật về cái ch-t của mẹ tôi.
Vào buổi chiều hôm xảy ra vụ án, Vạn Kiệt uống rượu say.
Vạn Kiệt say xỉn vào chửi cha mắng mẹ ầm lên, ngay cả mẹ vợ cũng bị hắn chửi không thương tiếc.
Hắn ta không còn biết lễ nghĩa hiếu đạo là gì!
12.
Khai tới đây, tôi không nhịn được khóc nghẹn lên.
Ngay sau đó, vị chuyên gia ra dấu bảo Trương cục đi ra ngoài. Tầm năm phút đồng hồ, bọn họ quay lại.
Chỉ là lần này, Trương Cục mang thêm cho tôi một cốc nước ấm, sắc mặt hoà hoãn đi rất nhiều.
Có lẽ chuyên đã nói với Trương Cục tôi không nói dối.
Trương cục: "Cô nói tiếp đi."
Tên s ú c s i n h Vạn Kiệt thậm chí còn đụng chạm vào cơ thể mẹ tôi khi say rượu, thậm chí không biết nhục nhã nói hắn ta có thể chăm sóc tốt cho mẹ con chúng tôi.
Lúc ấy, mẹ tôi cùng hắn ta xảy ra tranh chấp.
Mẹ tôi bảo sẽ không bao giờ để tôi kết hôn cùng kẻ tồi tệ như Vạn Kiệt, nhất quyết huỷ hôn.
Sau khi hắn nghe được những lời đó, hắn hoàn toàn đánh mất lý trí, lao lên c u o n g h i e p bà.
Mẹ tôi cố gắng chống cự, Vạn Kiệt bị chọc giận, nổi điên lên đ â m nhiều nhát dao gi-t ch-t mẹ tôi.
Khi cha mẹ của hắn trở về nhà, mọi chuyện đã rồi, bọn họ chứng kiến Vạn Kiệt đang vội vàng huỷ thi diệt tích mẹ tôi.
Mẹ hắn nắm lấy góc áo tôi van xin :" Ny Ny, là lỗi của mẹ, mẹ không nên giấu con. Mẹ biết a Kiệt đáng chết. Nhưng mẹ cũng là một người mẹ, mẹ van con đừng gọi cảnh sát. Nó nhất thời hồ đồ con ơi. con muốn tìm người đền mạng thì con gi-et mẹ đi. Mẹ van xin con đừng đi báo án".
Mẹ của Vạn Kiệt tiếp tục dập đầu cầu xin tôi trong nước mắt.
Tôi không nói nên lời, tôi lặng người không thể nghe được gì nữa, bình tĩnh đến kỳ lạ.
Lúc đó tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là chuộc lại tội lỗi, trừng phạt bản thân vì sự ngu ngốc và chậm chạp của mình.
Trương cục không hiểu hỏi "Tại sao cô không gọi cảnh sát sau đó?"
Tôi nói: “Cha mẹ Vạn Kiệt dựa vào mối quan hệ của bọn chúng để xin cấp giấy chứng nhận bệnh tâm thần cho Vạn Kiệt.”
Trương cục đập bàn dứng dậy gắt gỏng :" Cho dù Vạn Kiệt có bị tâm thần đi nữa, cũng không ảnh hưởng tới việc cô đi báo án, lại càng không liên quan đến việc xét xử kết tội hắn ta trước vành móng ngựa. Phạm Ny, cô không đi báo cảnh sát phải chăng cô muốn tự tay mình gi-t ch-t hắn?"
"Tôi không có." Tôi nhìn chằm chằm vào Trương cục, ông ta liếc nhìn chuyên gia, tìm kiếm sự đồng ý trong mắt anh ta.
Chuyên gia gật đầu :"Cô ấy không nói dối".