Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 51 :
Một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể Phương Dạ, đến nỗi mà bất kể là vết thương bên ngoài hay bên trong cũng đều lành hẳn với tốc độ ánh sáng, hiệu quả có thể sánh ngang thuật trị liệu trong trò chơi!
Khi Từ Lệ cúp máy thì anh đã có thể đứng lên rồi.
“Anh làm gì đấy? Nằm xuống nhanh lên!” Từ Lệ vô cùng sợ hãi, cô ta vội vàng tiến lên đỡ lấy anh.
“Hình như tôi không sao, bảo xe cứu thương trở về đi!”
“Có phải anh bị đạn bắn trúng đầu hay không, chứ sao lại bắt đầu nói nhảm vậy?”
“Tôi khỏe thật.” Khi Phương Dạ đang định khoe ít cơ bắp thì lại bị Từ Lệ ôm lấy.
“Ngoan, ngồi xuống nhanh lên, xe cứu thương gần đến rồi.”
Ngửi mùi thơm thoang thoảng trong lồng ngực, Phương Dạ đành phải đồng ý…
Xe cứu thương đến cùng lúc với đội tuần tra, người đàn ông ở quầy lễ tân cũng bị khống chế đứng lên.
Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Phương Dạ xong thì lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
“Bác sĩ, tính mạng của anh ta có bị nguy hiểm không?” Từ Lệ lo lắng hỏi.
Bác sĩ thở dài: “May mắn tôi tới kịp thời, nếu như trễ chút nữa thì…”
Từ Lệ hoảng sợ nói: “Không cứu được anh ta?”
“Không phải.” Bác sĩ lắc đầu nói: “Nếu chậm một chút thì chỉ sợ miệng vết thương trên người cậu ta đã khép lại hết rồi.”
Từ Lệ: “?”
Bác sĩ mỉm cười nói: “Thân thể của cậu ta rất khỏe mạnh, đạn sắt chỉ gây ra vết thương nhỏ, cùng lắm thì chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”
‘Nếu là bị thương ngoài da thì ông than thở cái lông, suýt chút nữa thì dọa chết tôi rồi.’
Từ Lệ thầm giơ ngón giữa.
“Khoan đã bác sĩ!” Đột nhiên cô ta nhớ đến tình huống vừa rồi: “Có phải anh kiểm tra sai rồi không, anh ta vừa mới hộc máu, có phải là bị thương ở nội tạng hay không?”
“Nếu cô không yên tâm thì cứ dẫn cậu ta đến bệnh viện kiểm tra tổng quát đi!” Bác sĩ thở dài, ấy thế mà trình độ của mình lại bị nghi ngờ.
“Không cần đâu, hiện tại cơ thể tôi khỏe cực kỳ, thậm chí có thể đánh chết một con hổ.” Phương Dạ không muốn đến bệnh viện kiểm tra, lỡ như người khác biết được cơ thể của anh khác với người bình thường, sau đó đưa đi nghiên cứu thì phải làm sao đây?
“Anh khỏe thật?” Từ Lệ thấy sắc mặt của anh vẫn ổn, quả thật không giống như người bị thương nặng.
“Tôi thực sự không sao.” Phương Dạ cười nói: “Tôi còn phải chạy về đổi bộ quần áo rồi tiếp tục giao hàng, nếu không thì bà chủ mắng tôi mất, tạm biệt.”
“Tạm… tạm biệt.”
Từ Lệ bất đắc dĩ nhìn theo xe điện nhỏ nghênh ngang rời đi…
Sau khi nghe được Mã Bang Địch cũng đã đền tội, Hạ Vi tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đối phương là em trai ruột của phó quản lý Mã, nếu như ngày nào còn chưa bị bắt thì ngày đó thật khiến người khác sợ hãi.
Lúc Phương Dạ đang thay quần áo thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, anh cầm lên nhìn thì thấy người gọi là bạn từ thuở nhỏ Dương Tử.
Tên thật của Dương Tử là Lý Danh Dương, lớn hơn Phương Dạ hai tuổi, có thể nói hai người lớn lên cùng nhau, lúc tốt nghiệp cấp hai thì theo cha mẹ chuyển đến thành phố Bạch Thủy, nhưng mà hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.
Thành phố Bạch Thủy giáp với thành phố Hoa Hải, hơn ba tháng trước, Lý Danh Dương vừa mới thất tình còn đến trường học tìm Phương Dạ, hai người say khướt ở quán nướng nhậu một hồi.
Lý Danh Dương quen biết bạn gái cũ lúc còn học trung học, hai người quen nhau đến bảy năm, năm nay đang bàn chuyện cưới gả, ấy thế mà bạn gái từng thề non hẹn biển lúc trước lại bị người ta cướp mất!
Kẻ thứ ba là ông chủ của bạn gái cũ, điều kiện gia đình tương đối khá, chỉ là đã từng kết hôn một lần.
Dưới sự tấn công như vũ bão của tiền tài, bạn gái cũ bị nhấn chìm nhanh chóng, đến khi Lý Danh Dương trở về từ chuyến công tác nửa năm ở nước ngoài thì đứa con trong bụng của hai người kia đã được hai tháng rồi.
Thân làm đàn ông, anh ta dứt khoát giải trừ hôn ước với bạn gái cũ, mối tình bảy năm khắc cốt ghi tâm hóa thành chuyện cười, tất cả trả giá đều tan thành mây khói.
Đến bây giờ Phương Dạ vẫn còn độc thân, cho nên không thể đồng cảm được, cũng không biết phải an ủi bạn từ bé thế nào, nên chỉ có thể uống rượu giải sầu cùng anh ta.
“Phương Dạ, hôm nay tôi đến Hoa Hải rồi, tối nay cậu có rảnh không, hai anh em mình cùng uống vài ly.”
Phương Dạ mỉm cười nói: “Không phải là mượn rượu giải sầu đấy chứ?”
“Bớt nói nhảm, lần này tôi đến Hoa Hải là để làm chuyện lớn, tất nhiên là không thể uống say được.” Lý Danh Dương hớn hở nói: “Nói thật cho cậu biết, ngày mốt tôi sẽ kết hôn nên đến mời cậu làm phù rể.”
“Kết hôn?” Phương Dạ chợt ngây người: “Đừng nói là cậu sẽ tái hợp với Bàng Linh đấy?”
“Cậu cũng quá xem thường tôi rồi, trên đời này đâu chỉ có một người phụ nữ, tôi đã quên mối tình từ lâu!” Lý Danh Dương nói: “Cô dâu là đàn em khóa dưới, đã thích thầm tôi nhiều năm nhưng ngại vì có Bàng Linh nên không bày tỏ với tôi mà thôi.”
Biết bạn từ bé đã thoát khỏi nỗi buồn vì thất tình, Phương Dạ cũng mừng thầm cho anh ta: “Vậy lần này cậu đến Hoa Hải là để kết hôn?”
“Đúng vậy, mốt là ngày tốt, có quá nhiều người kết hôn nên xe cao cấp trong thành phố bị thuê hết rồi, tôi không thể làm gì khác ngoài chạy đến thành phố Hoa Hải thuê xe. Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, không thể làm qua loa được.”
“Có cần tôi giúp một tay không?” Phương Dạ hỏi: “Có lẽ bạn của tôi sẽ mượn được vài chiếc xe tốt.”
“Không cần, tôi đã tìm được vài công ty cho thuê xe, bây giờ đang ở trên đường, xong việc thì tôi sẽ gọi lại cho cậu, tạm biệt.”
Lý Danh Dương biết điều kiện của gia đình Phương Dạ, tục ngữ nói vật họp theo loài, bạn của anh cũng không phải người giàu sang gì, cái gọi là xe tốt cùng lắm chỉ là xe liên doanh cỡ hai mươi vạn mà thôi, cho nên anh ta lập tức từ chối mà không do dự.
Sau khi tan ca, Phương Dạ gọi xe trên mạng để đi đến một con đường trong chợ đêm cạnh đại học Hoa Hải.
Tại quán nướng nhậu, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vẫy tay với anh: “Phương Dạ, bên này!”
“Này, có cần gọi nhiều đến như vậy không?” Sau khi Phương Dạ đến gần mới phát hiện đồ ăn đã đầy ắp trên bàn rồi.
“Tôi đã đi một ngày, sáng sớm mới ăn có hai cái bánh bao nên giờ đói không chịu được, tất nhiên là phải ăn nhiều một chút.” Lý Danh Dương cười nói: “Bia tươi hay rượu trắng đây?”
“Nguyên tắc cũ, bia là được rồi.” Dù sao thì cũng không lái xe điện nhỏ, cho nên Phương Dạ không e ngại việc nhậu nhẹt.
“Ông chủ, cho mười hai chai bia lạnh!”
“Có ngay.”
Sau khi cụng ly, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Phương Dạ buột miệng hỏi: “Dương Tử, chuyện xe hoa đến đâu rồi?”
“Xong rồi, tổng cộng năm chiếc Mercedes-Benz.” Lý Danh Dương cười nói: “Đã trả tiền cọc rồi, tuy giá hơi đắt nhưng vẫn nằm trong sự tính toán của tôi.”
Chương 52 :
“Dương Tử, cậu kết hôn như vậy có phải hơi vội vàng rồi không?” Phương Dạ hỏi.
Cứ coi như sau khi chia tay đã lập tức xác nhận quan hệ với vợ chưa cưới, thì khoảng thời gian đó cũng chưa đầy bốn tháng, hiệu suất thế này có vẻ quá cao đấy.
Thậm chí Phương Dạ còn nghĩ đến cô bạn gái yêu đương trên mạng của em họ. Anh sợ người bạn thân lúc nhỏ của mình cũng gặp phải tình huống như vậy.
“Không đâu, bởi vì tôi có thể khẳng định cô ấy thật lòng yêu tôi.” Lý Danh Dương nấc một cái, say bí tỉ nói: “Hơn nữa, ngày kia Bàng Linh cũng kết hôn, tôi muốn để người phụ nữ hèn hạ đó thấy, dù có thiếu đi ai thì trái đất vẫn sẽ tiếp tục quay, tôi - Lý Danh Dương sẽ sống tốt như thường khi không có cô ta. Bỏ mẹ cái tình cảm bảy năm đi!”
Phương Dạ im lặng, như này xem ra, người bạn thân của anh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ, việc vội vàng kết hôn vào ngày kia có lẽ chỉ là do kích động mà thôi.
Sáng hôm sau, Lý Danh Dương trở về thành phố Bạch Thủy. Dù sao thì có rất nhiều việc phải chuẩn bị cho hôn lễ. Phương Dạ đã sớm xin bà chủ nghỉ phép một ngày. Hạ Vi không do dự bèn đồng ý.
“Phương Dạ, ngày mai có cần tôi đi cùng cậu không, làm phù dâu hay gì đó cũng được?” Hôm nay tâm trạng Hạ Vi khá tốt, còn biết nói mấy câu bông đùa.
“Vậy không được, nhỡ chị bắt tay với những phù dâu khác cố ý chỉnh đốn tôi thì làm sao?” Phương Dạ vội vã từ chối chị ấy.
Kết hôn bây giờ đâu đơn giản như trước đây nữa, chú rể phải qua năm cửa ải, chém sáu vị tướng mới có thể rước dâu, còn phù rể thì thường rất khổ sở.
“Đồ keo kiệt, không muốn thì thôi…”
Vào ngày cưới, mới sáng sớm Phương Dạ đã ngồi tàu điện liên tỉnh đến thành phố Bạch Thủy. Anh đã từng đến nhà họ Lý hai lần, nên rất nhanh đã tìm đến nơi.
Một ngôi nhà nhỏ bốn tầng, có hơi cũ đã được sửa sang lại, khắp nơi treo đèn kết hoa. Nhiều người đang bận rộn, rất náo nhiệt.
“Phương Dạ đến rồi, mau mời vào.” Vừa mới đi vào sân mẹ của Lý Danh Dương đã nhiệt tình chào hỏi.
“Chào dì!” Phương Dạ mỉm cười: “Chúc mừng, chúc mừng!”
“Cảm ơn, cảm ơn! Dương Tử đang ở trên lầu, dì thì đang bận tối mắt tối mũi, nên không tiếp chuyện con nữa.”
“Vâng, dì cứ làm việc đi ạ!”
Vừa lên tầng hai, Phương Dạ đã nghe thấy tiếng Lý Danh Dương đang nói chuyện điện thoại.
“Quản lý Tưởng, không phải trước đây đã bàn xong rồi sao, tôi đã trả tiền đặt cọc mấy chiếc xe đó, sao đến hôm nay lại lật lọng?”
“Không phải tôi đã nói rồi à, toàn bộ tiền đặt cọc tôi sẽ trả lại cho cậu, chiếc xe này tôi không cho thuê nữa!”
“Đừng, quản lý Tưởng, hôm nay là ngày vui của tôi, không có xe thì làm sao tôi rước dâu được?”
“Chuyện này tôi không lo được, dù sao thì cũng chẳng có xe, một lát nữa tôi sẽ chuyển tiền cho cậu, cứ vậy đi, tạm biệt.”
“Alo, alo, alo! Quản lý Tưởng! Alo!”
“Bíp bíp bíp…”
“Khốn nạn!” Lý Danh Dương tức đến nổi hai mắt đỏ bừng, cầm điện thoại định ném xuống đất, nhưng Phương Dạ nhanh chóng ngăn anh ta lại.
“Dương Tử, có phải công ty cho thuê xe xảy ra vấn đề gì rồi không?”
Lý Danh Dương tức giận nói: “Mẹ kiếp, tên quản lý Tưởng đó là do bạn bè giới thiệu cho. Trước đây từng đảm bảo với tôi nhất định có thể thuê được xe, vì vậy tôi đã trả tiền đặt cọc mà không hề kí hợp đồng. Thật không ngờ lại bị thằng cha này hại khốn đốn như vậy!”
Phương Dạ vỗ vai anh ta an ủi nói: “Trước tiên đừng lo lắng quá, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách.”
“Giờ thì còn có thể có cách gì, sắp phải đi đón dâu rồi!” Lý Danh Dương thở dài: “Nếu chuyện đã như vậy, chỉ có thể lái tạm xe bạn tôi đi đón dâu.”
Mấy người phù rể thì có thể tập hợp được bốn, năm chiếc xe. Cái tốt nhất trong đó là chiếc xe Crown đời cũ.
Lúc bọn họ đang bận rộn trang trí xe cưới, Phương Dạ đi ra một bên bấm số gọi điện thoại cho Tiêu Dương.
“Ông chủ, anh có gì cần dặn dò sao?”
“Tôi có một người bạn sẽ kết hôn vào hôm nay, anh sắp xếp mấy chiếc xe tốt một chút đến thành phố Bạch Thủy ngay lập tức, địa chỉ là…”
“Ông chủ cứ yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”
Sau khi cúp điện thoại, mấy chiếc xe cưới đã được trang trí sắp xong rồi, mặc dù hơi đơn giản, nhưng dù sao thì nhìn cũng không tệ lắm.
“Con trai, như thế này có phải quá mất mặt không?” Cha Lý lo lắng nói: “Nhỡ may nhà cô dâu có ý kiến thì phải làm sao?”
“Cha, giờ đã không còn cách nào nữa rồi, còn có thể làm gì chứ?” Lý Danh Dương cười khổ nói: “Cha mẹ Đình Đình rất thấu tình đạt lý, chắc sẽ không có ý kiến gì đâu.”
“Không phải cha sợ hai vị bên nhà thông gia có ý kiến, cha lo lắng người thân, bạn bè nhà họ lời ra tiếng vào!” Cha Lý thở dài nói.
Đặc điểm của người trong nước là thích so bì với nhau, phô trương, sĩ diện là thứ quan trọng nhất, thời đại này mà trong đội ngũ rước dâu không có mấy chiếc xe sang, chắc chắn sẽ bị người ta chê cười.
“Bây giờ không lo được nhiều như vậy, con đi trước đây!”
Ở một tiểu khu nào đó, Nhan Đình Đình đang cùng với mấy người bạn thân làm phù dâu nói chuyện trên trời dưới đất.
“Đình Đình, nghe nói hôm nay bạn gái cũ của chồng cậu cũng lấy chồng, có phải thật không?” Một phù dâu mập nhiều chuyện nói.
Nhan Đình Đình cũng không định giấu diếm: “Đúng thế, cô ấy cũng ở tiểu khu này.”
Một phù dâu khác nói: “Vậy lát nữa lúc đón dâu, chẳng phải hai nhà sẽ chạm mặt hay sao?”
Thời gian rước dâu ở thành phố Bạch Thủy đều là vào lúc mười hai giờ trưa. Nếu không có gì bất trắc xảy ra thì đội đón dâu của hai nhà thực sự sẽ gặp mặt.
“Chạm mặt nhau cũng chẳng sao, nhưng nếu như không phô trương bằng đối phương, vậy chẳng phải rất ngại ngùng sao?”
Cô phù dâu mập lo lắng hỏi: “Đình Đình, đội xe đón dâu của chồng cậu đáng tin không thế, xe xịn có nhiều không?”
“Tớ cũng không rõ lắm.” Nhan Đình Đình nói: “Chắc là ổn…”
Lúc đang nói chuyện thì đội xe đón dâu đã chậm rãi chạy vào tiểu khu.
Sau khi nhìn thấy mấy chiếc xe đón dâu, khuôn mặt các phù dâu đột nhiên lộ ra vẻ chê bai.
“Không phải chứ, chồng của cậu lại dùng chiếc Toyota làm xe dẫn đầu, có phải là quá mất mặt rồi không?”
“Cái này đã tính là gì, cậu nhìn phía sau kìa, còn có cả hãng xe trong nước.”
“Trời ạ, hôm nay tớ trang điểm xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ để tớ phải ngồi chiếc xe nát như này, quá đáng quá đấy?”
“Dù sao thì tớ cũng không ngồi…”
Mấy người ríu rít nói chuyện không ngừng, khiến cho sắc mặt cô dâu trở nên rất ngại ngùng.
Trên tầng đối diện cũng có một nhóm các cô gái đang nhìn chăm chú đoàn xe đón dâu. Chính là bạn gái cũ của Lý Danh Dương và mấy cô phù dâu của cô ta.
“Chị Linh, người này là bạn trai cũ của chị nhỉ, cũng bủn xỉn quá rồi đấy, ha ha ha!”
“May mà chị không gả cho anh ta, đến một chiếc xe cưới đàng hoàng cũng không thuê được, quá vô dụng!”
Vẻ mặt Bàng Linh đắc ý: “Anh ta ấy à, không có tiền đồ, cả đời này cũng chỉ vậy thôi!”
“Cũng không biết người phụ nữ nào lại gả cho anh ta. Nếu là tớ thì tớ không để bị mất mặt thế đâu.”
“Đừng nói là gả, có làm phù dâu thì tớ cũng không đi.”
“Mọi người đừng nói nữa, phía trong có một phù rể khá đẹp trai đấy!”
“Thật á? Để tớ xem!”
Người mà bọn họ đang nói đến là Phương Dạ. Anh mặc một bộ vest, không nhìn ra được là của nhãn hiệu nào. Trên mặt nở nụ cười nhạt, quả thực khiến người ta phải nhìn không rời mắt.
Sau khi xuống xe mặc dù Lý Danh Dương đã dùng phong bì đỏ để mở đường, mấy người phù rể cũng đã nếm hết khổ cực, nhưng phù dâu vẫn chưa vừa lòng. Lại còn tăng cấp độ của các thủ đoạn phá rối.
Khó khăn lắm mới đến được cửa phòng cô dâu. Bọn họ cũng phải đón nhận thử thách khó khăn nhất. Trên một cái bàn vuông đặt chi chít một trăm ly rượu trắng nồng độ cao.
Chương 53 :
Nhìn chiếc ly dùng một lần tràn đầy rượu trắng, đám phù rể đột nhiên không vui.
Người bình thường uống được một ly đã coi như không tệ rồi. Bây giờ chia đều ra thì mỗi người phải uống ít nhất mười ly mới được, thế này thì ai chịu nổi?
Mặt mày Lý Danh Dương khổ sở nói: “Các cô gái xinh đẹp, muốn chơi lớn như vậy sao?”
“Đúng vậy, cũng không ai ép mấy người!”
“Muốn dễ dàng đón Đình Đình của chúng tôi đi sao, làm gì có chuyện đó!”
“Không uống cũng được, mỗi người một phong bì đỏ 8888 thì chúng tôi sẽ bỏ qua.”
“Không được, ít nhất cũng phải 18888…”
Trước đó phong bì đã được phát gần hết rồi, Lý Danh Dương làm gì còn nhiều tiền như vậy để thoả mãn cái giá cao ngất ngưởng mà mấy cô phù dâu đưa ra?
“Vì anh em, tôi liều mạng!” Một phù rể cầm ly lên một hơi uống cạn, lập tức bị rượu mạnh cay xè làm cho không chịu nổi, khuôn mặt đỏ bừng như đít khỉ.
Mùi rượu xộc thẳng lên não, anh ta lảo đảo ngồi bệt xuống đất: “Tôi… tôi không ổn rồi, đầu choáng váng quá…”
Một ly rượu đã hạ gục được một người, sắc mặt của những phù rể khác càng trở nên khó coi.
Người thứ hai lấy hết can đảm bước lên, sau khi uống liên tục ba ly rượu thì đứng không vững nữa. Dáng vẻ anh ta loạng choạng khiến cho phù dâu bật cười không thôi.
Khuôn mặt phù rể thứ ba căm giận cầm ly rượu lên, đúng lúc định nhắm mắt một hơi uống hết thì Phương Dạ đột nhiên đứng lên.
“Để tôi, vừa hay đang khát nước!”
Anh biết thể chất cường hoá trung cấp có năng lực hồi phục khác thường. Vì vậy anh muốn thử một chút, xem có tác dụng với rượu mạnh không.
Lý Danh Dương ngạc nhiên nói: “Anh em, không phải từ trước tới giờ cậu không thích uống rượu trắng sao?”
“Tôi không thích uống nhưng không có nghĩa là tôi không uống được.” Phương Dạ mỉm cười, một hơi uống sạch, sau đó lại cầm ly thứ hai.
Trước cái nhìn chòng chọc của mọi người, Phương Dạ uống hết ly này đến ly khác. Khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười bình thản, cảm giác giống như đang uống Coca lạnh vậy.
Trong nháy mắt, những chiếc ly dùng một lần trên bàn đã vơi đi gần một nửa.
“Không phải là rót nước chứ?” Một phù dâu cầm ly rượu lên ngửi, mùi rượu nồng nặc kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nỗi khiến cô ta suýt nữa hắt hơi.
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn thấy dáng vẻ thành thạo của Phương Dạ, dường như có uống hết số rượu còn lại cũng chẳng có vấn đề gì.
“Kế hoạch tác chiến thất bại, tiếp theo phải làm gì đây?” Một phù dâu nhỏ giọng nói.
“Đừng lo, còn có tớ mà!” Phù dâu mập cười khẩy nói: “Một lúc nữa sẽ cho bọn họ trải nghiệm địa ngục là như thế nào.”
Nhan Đình Đình do dự nói: “Chúng ta cũng đừng đùa quá trớn, làm đại khái là được rồi?”
Uống một trăm ly rượu trắng nồng độ cao đã xem như quá đáng rồi, cô ta vẫn sợ bạn thân sẽ nghĩ ra ý đồ hành hạ người khác hơn nữa.
“Đương nhiên là không được, đức tính của đàn ông ấy à, càng dễ dàng có được lại càng không biết trân trọng.” Phù dâu mập nghiêm mặt nói: “Đình Đình, cậu muốn sau khi kết hôn có thể trải qua những ngày tháng thoải mái thì nghe lời tớ chắc chắn không sai đâu.”
“Đúng vậy, Tiểu Ngọc là người từng trải, rất có kinh nghiệm!”
“Tớ cũng đồng ý…”
Nhan Đình Đình không còn cách nào khác, chỉ có thể thoả hiệp.
Sau khi Phương Dạ uống hết ly rượu cuối cùng, ở đó đột nhiên vang lên tiếng reo hò. Mấy người phù rể thoát khỏi kiếp nạn hào phóng tặng cho anh một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Lý Danh Dương quan tâm hỏi: “Phương Dạ, cậu không sao chứ?”
Phương Dạ mỉm cười: “Cậu nhìn tôi giống như có chuyện gì sao?”
Thể chất sau khi cường hoá hoàn toàn không sợ rượu. Vì vậy bây giờ anh mặt không đỏ, tim không loạn. Ngoại trừ bụng dưới có hơi phồng lên thì chẳng có gì khác so với lúc chưa uống rượu.
Một phù dâu nói: “Coi như mọi người đã qua cửa ải.”
Khuôn mặt Lý Danh Dương vui mừng, lúc định vào phòng, Tiểu Ngọc đột nhiên giơ tay ngăn lại.
“Đợi đã, qua cửa ải của cô ấy rồi, nhưng vẫn còn tôi nữa.”
Một phù rể có chút tức giận: “Người đẹp, cũng không còn sớm nữa, rốt cuộc mọi người có bao nhiêu cửa ải?”
Bắt đầu từ lúc lên tầng, phù rể đã phải hoàn thành bảy tám thử thách, thử thách thì ngày càng biếи ŧɦái, mệt mỏi thật.
Tiểu Ngọc vỗ ngực nói: “Tôi bảo đảm đây là cửa ải cuối cùng, chỉ cần hoàn thành nó, mọi người có thể an tâm rước dâu rồi!”
“Được, vậy thử thách cuối cùng là gì?”
“Rất đơn giản, chỉ cần trong số các anh có người thực hiện được hai mươi cái chống đẩy là được.”
“Hai mươi cái chống đẩy, vậy thì quá dễ!”
Một phù rể thân thể cường tráng rõ ràng là khách quen của phòng tập gym. Anh ta vén tay áo định bắt đầu thì bị ngăn lại.
“Đợi một chút, tôi còn chưa nói xong mà.” Tiểu Ngọc mỉm cười nói: “Lúc chống đẩy, trên lưng phải có thêm một phù dâu mới được.”
“Cái gì?” Lý Danh Dương và các phù rể đưa mắt nhìn nhau, cõng một người lớn đã vậy còn phải chống đẩy sao?
Chẳng trách đây là thử thách cuối cùng, quả nhiên là biếи ŧɦái!
Nhưng bọn họ không ngờ được rằng điều biếи ŧɦái hơn vẫn còn ở phía sau.
“Được!” Người phù rể này tỏ ra rất tự tin về bản thân, hoàn toàn đồng ý.
Anh ta liếc nhìn đám phù dâu đang đứng phía sau, cười đùa cợt nhả nói: “Không biết người đẹp nào muốn lên lưng tôi?”
Thật lòng mà nói, mấy cô phù dâu này đều trẻ trung xinh đẹp, nhan sắc cũng ổn. Sau khi “hợp tác” không chừng có thể phát triển thêm một bước.
“Thử thách do tôi đưa ra, đương nhiên sẽ là tôi rồi!” Tiểu Ngọc trong phút chốc đã phá tan giấc mơ đẹp của anh ta.
“Không phải chứ, cô sao?” Sau khi phù rể đánh giá vóc dáng của cô ta xong, lập tức sa sầm mặt mũi: “Tôi phản đối, cân nặng của một mình cô đã bằng cả hai bọn họ cộng lại, không công bằng!”
“Ha ha ha!” Những người khác cười phá lên.
Vẻ mặt Tiểu Ngọc chứa đầy ác ý nói: “Được, anh có thể tùy ý chọn bất kì ai trong số họ, nhưng phải chọn hai người.”
“Cô… cô làm vậy có phải quá vô lý rồi không?” Phù rể tức giận nói.
Tiểu Ngọc chỉ hơi đầy đặn một chút, nhiều nhất cũng chỉ khoảng bảy mươi lăm kg, đương nhiên là nhẹ hơn nhiều so với cân nặng của hai người phù dâu cộng lại.
Tiểu Ngọc khoanh tay cười khẩy nói: “Hoặc là chọn tôi, hoặc là tùy ý chọn ra hai người trong số họ, anh tự quyết định đi.”
“Tôi… tôi chọn cô!” Sau khi do dự thì phù rể vẫn chọn cô ta. Dù sao thì nhẹ đi vài kg, khéo có thể thành công.
“Người anh em, hôm nay cậu vất vả rồi, cố lên!” Lý Danh Dương vỗ vai anh ta.
Sau khi Tiểu Ngọc ngồi khoanh chân trên lưng anh ta, người phù rể này bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Lợi hại, người phụ nữ này hình như hơn bảy mươi lăm kg thì phải?
Chuyện đã vậy thì chỉ có thể bất chấp thôi.
Một, hai, ba…
Sau khi nghiến chặt răng thực hiện ba cái chống đẩy, anh ta cảm thấy cánh tay mình nặng nề như đổ chì. Lúc đến cái thứ sáu, cuối cùng không chống đỡ được nữa bị đè sấp xuống sàn nhà.
“Gà yếu ớt!” Tiểu Ngọc cười khẩy đứng lên, còn người phù rể này thì đang hít thở khó khăn. Những phù rể khác nhìn thấy vậy thì sợ hãi.
Bị một người như xe tăng đè lên, đừng nói là chống đẩy, chỉ cần có thể thở được đã là cao siêu lắm rồi…
“Còn ai nữa?” Tiểu Ngọc khinh thường liếc nhìn bọn họ: “Nhanh chút đi, không phải mấy người đang vội sao?”
Thấy nhóm phù rể sợ hãi không ai dám nhận thử thách, Lý Danh Dương quyết định cởϊ áσ vest muốn tự mình thực hiện.
Phương Dạ đi lên phía trước kéo anh ta lại: “Dương Tử, hôm nay cậu là chú rể, tối nay là đêm tân hôn, đừng để lưng bị thương, cứ để tôi!”
“Phương Dạ, không phải cậu đang đùa đấy chứ?” Lý Danh Dương cười khổ nói: “Từ nhỏ đến lớn cơ thể cậu rất yếu ớt, trước đây còn không đánh lại con gái, có thể đối phó nổi cô ta không?”
“Không phải đã nói là không được nhắc lại chuyện này rồi sao?” Phương Dạ dở khóc dở cười nói: “Tôi đã khác xưa rồi!”
“Anh không được thì vẫn nên đổi một người cường tráng chút chứ.” Tiểu Ngọc cũng khinh thường Phương Dạ: “Đừng có giả vờ làm anh hùng, tôi sợ sẽ ngồi bẹp anh đấy.”
“Ha ha ha!” Đám phù dâu đột nhiên cười ngả nghiêng.
“Xin lỗi nhưng tôi không chọn cô.” Phương Dạ cười nhạt, sau đó chỉ hai người phù dâu phía sau nói: “Hai cô ấy vậy!”
Chương 54 :
Lý Danh Dương nhỏ giọng nói: “Phương Dạ, có phải cậu uống say rồi không. Mặc dù hai cô phù dâu này xinh đẹp, nhưng nặng hơn cô ta không ít đâu.”
Phương Dạ nhún vai: “Không thành vấn đề, chỉ cần không bị xe tăng đè là được rồi.”
Lý Danh Dương không còn cách nào khác chỉ có thể theo ý anh.
Phương Dạ chống tay xuống sàn, hai cô phù dâu bắt đầu cởi giày cao gót, đôi chân xinh đẹp được bao bọc trong đôi tất da nhẵn bóng, rất quyến rũ. Làm cho phù rể xung quanh ao ước.
Người phù rể thử thách lúc nãy càng tiếc đứt ruột hơn, tự mắng mình là đồ ngốc.
Dù sao thì kết quả cuối cùng cũng bị đè xuống đất, vậy sao bản thân không chọn người đẹp mà lại đi chọn người như xe tăng chứ?
Một cô phù dâu nũng nịu nói: “Anh đẹp trai, chúng tôi lên nhé?”
Phương Dạ gật đầu: “Lên đi, tôi chịu được.”
Hai người phụ nữ tay chân nhẹ nhàng leo lên lưng anh, Phương Dạ duỗi thẳng lưng để họ có thể ngồi vững.
“Vịn chắc nhé, tôi bắt đầu đây.”
“Ok.”
Phương Dạ bắt đầu chống đẩy, động tác của anh rất tiêu chuẩn, hơn nữa nhìn có vẻ rất thuần thục. Hai người phù dâu nặng hơi một trăm kg mà như không, những người khác đều nhìn chằm chằm.
… Mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi.
Không tới nửa phút đồng hồ đã hoàn thành xong hai mươi cái chống đẩy. Sau khi Phương Dạ đứng lên, cũng không thở hổn hển, ung dung giống như đi bộ một vòng trở về.
Lần này đoàn phù dâu không còn gì để nói, chỉ có thể cho qua.
Đúng lúc Lý Danh Dương vui vẻ cõng Nhan Đình Đình xuống tầng thì một đoàn xe cưới toàn là xe Benz chậm rãi chạy vào tiểu khu.
Chín chiếc xe đều là xe Benz, dẫn đầu là một chiếc s300. Đội ngũ rước dâu quy mô như thế này đã được xem là xa hoa ở thành phố Bạch Thủy rồi. Đem so sánh với nhau thì năm chiếc xe của Lý Danh Dương quả thực quá tồi tàn.
Cô dâu Nhan Đình Đình thì không sao cả, nhưng sắc mặt bọn Tiểu Ngọc đã tái xanh, sự trách móc đối với Lý Danh Dương lại càng tăng thêm, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán râm ran.
“Các chị em, mọi người đều là phù dâu, nhưng dựa vào cái gì người ta được ngồi xe Benz, còn chúng ta phải ngồi xe nội địa chứ?”
“Đúng vậy, tớ không thể để mất mặt được, thà bắt taxi còn hơn.”
“Tớ cũng không ngồi, dù gì hôm nay tớ cũng ăn mặc xinh đẹp như này…”
Tai của Phương Dạ rất thính, anh nghe thấy rõ ràng tất cả những lời chê bai đó, nhưng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ một cái chứ không nói gì.
Sau khi cửa xe s300 mở ra, chú rể với khuôn mặt tràn đầy gió xuân ôm một bó hoa hồng bước xuống. Chính là Hồ Tiến, người đã cướp bạn gái của Lý Danh Dương.
“Ô, đây không phải cậu Lý sao? Hoá ra hôm nay cậu cũng kết hôn sao?” Hồ Tiến đặc biệt đứng trước chiếc xe Crown, giả vờ tươi cười nói: “Sao, ngày vui mà lại lái một chiếc xe Crown cũ kỹ đến rước dâu, khổ sở quá nhỉ, ha ha ha!”
Thấy mặt Lý Danh Dương tái mét không nói gì, Hồ Tiến càng lấn tới: “Cũng may là Bàng Linh đã rời xa cậu, không thì cô dâu ngồi trong chiếc Crown này là cô ấy rồi. Chậc chậc chậc, vậy chắc là mất mặt lắm nhỉ?”
“Cậu em, hôm nay là ngày vui của mấy người, nói ít vài câu đi.” Phương Dạ lạnh nhạt nói: “Đón dâu cũng chỉ là một nghi thức mà thôi, ngồi xe Benz cũng không có gì đáng khoe khoang cả. Có cần thiết phải châm chọc như thế không?”
“Tôi thích đấy, mẹ kiếp, anh quản được chắc?” Hồ Tiến cười khẩy nói: “Tôi thích xem dáng vẻ nghèo nàn khó chịu này, không có tiền còn muốn kết hôn. Cứ chờ mà mất mặt đi!”
Thấy không khí có gì đó không đúng, phù rể hai bên hùng hổ xúm lại. Nhưng Lý Danh Dương lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám người.
“Quản lý Tưởng, sao anh lại ở đây?”
Quản lý Tưởng cười lạnh nói: “Bạn học cũ kết hôn, sao tôi không thể tới đây?”
“Hoá ra Hồ Tiến là bạn học của anh?” Giờ Lý Danh Dương mới kịp phản ứng lại: “Nói như vậy thì xe cưới tôi đặt lúc trước đều ở đây?”
“Coi như cậu còn biết suy nghĩ.” Quản lý Tưởng cười ha hả: “Hôm nay Hồ Tiến nói muốn tìm thêm vài chiếc xe Benz để lập một đội xe vì vậy tôi lập tức cho cậu ấy mượn.”
Lý Danh Dương tức muốn hộc máu, không ngờ bản thân khổ cực đến thành phố Hoa Hải một chuyến để đặt xe nhưng cuối cùng lại bị Hồ Tiến cướp mất!
Những người hàng xóm nhìn thấy sự khác biệt rõ rệt của hai đội ngũ đón dâu thì bắt đầu bàn tán sôi nổi.
“Ông Bàng đúng là tìm được một người con rể tốt, lại có thể thuê được bao nhiêu là xe xịn.”
“Còn phải nói sao, trước giờ tôi chưa từng thấy nhiều xe Benz như vậy, khá lắm, không biết tiền thuê một ngày là bao nhiêu?”
“Ít nhất cũng phải một nghìn tệ trở lên.”
“Tôi thấy nhiều rồi, đây đều là xe Benz nhập khẩu…”
Tâm trạng của Lý Danh Dương và những phù rể khác đang dần rơi xuống vực sâu. Còn sắc mặt của cha Nhan Đình Đình thì hầm hầm đáng sợ.
“Ông nó, trước đây tôi nói đâu có sai, con người Danh Dương làm việc không đáng tin. Hôm qua còn nói xe cưới không có vấn đề gì, thuê được toàn xe tốt, nhưng kết quả thì sao?” Mẹ Nhan hậm hực nói.
“Có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó, bà đừng trách nó.”
“Tôi trách nó? Cái mặt già của ông sắp bị nó làm cho mất hết mặt mũi đấy!” Mẹ Nhan tức giận nói: “Sau này bảo tôi làm sao đối mặt với hàng xóm láng giềng đây?”
“Ai bảo con gái thích nó, chúng ta chấp nhận số phận vậy…”
Liên tiếp mấy chiếc xe Benz chạy vào tiểu khu, làn xe ở dưới tầng nhanh chóng bị tắc nghẽn.
Bây giờ Lý Danh Dương chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi nhìn thấy xe Crown bị chặn, đành phải nói: “Hồ Tiến, phiền anh bảo họ tránh sang một bên, đừng chắn đường.”
Hồ Tiến lạnh lùng hừ một cái nói: “Vội cái gì, tôi còn chưa đón cô dâu xuống đây mà, các người cứ ở đây từ từ đợi đi.”
Lý Danh Dương lớn tiếng nói: “Đây là đường xe chạy, không phải chỗ đỗ xe, chẳng lẽ anh không biết?”
“Biết thì sao, tôi cứ đỗ xe đấy làm sao? Cậu có thể làm gì tôi?” Hồ Tiến vênh váo tự đắc nói: “Có bản lĩnh thì gọi cảnh sát đến kéo xe đi. Một chiếc xe Crown rách nát mà muốn tôi phải dời xe đi sao, loại nghèo kiết xác thì cút sang một bên!”
“Sao anh lại mắng chửi người khác?” Nhìn thấy chồng mình bị chửi, Nhan Đình Đình đột nhiên không chịu được nữa: “Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Chẳng lẽ không cần tuân thủ luật giao thông?”
“Xin lỗi nhé, có tiền thì muốn làm gì thì làm.” Hồ Tiến liếc nhìn Nhan Đình Đình, sau khi phát hiện cô ta còn đẹp hơn cả Bàng Linh thì trong lòng anh ta có chút dao động: “Tôi khuyên cô hay là đừng gả cho một kẻ nghèo kiết xác như cậu ta nữa. Nếu không sau này cô sẽ phải trải qua những ngày tháng nghèo khổ. Cô bạn gái bảy năm cũng đã bỏ cậu ta mà đi, vậy mà vẫn chưa rõ vấn đề sao?”
“Anh… anh quá đáng rồi đấy!”
Thấy đối phương nói ra những lời không nên nói, Lý Danh Dương đột nhiên tức tối.
“Sao, ai mà chẳng biết chuyện anh bị người ta vứt bỏ. Chẳng lẽ vẫn không cho tôi nói sao?” Hồ Tiến cười ác ý nói: “Yên tâm, sau này tôi sẽ đối xử tốt với Bàng Linh, tôi đảm bảo sẽ không để cô ấy chịu chút ấm ức nào!”
“Cướp bạn gái của người khác cậu rất vui đúng không?” Phương Dạ đột nhiên cười khẩy nói.
“Được, tôi để cậu đắc ý một chút.” Phương Dạ quay người vỗ vai Lý Danh Dương: “Dương Tử cậu không cần phải tức giận, bị cướp mất bạn gái chưa chắc đã là chuyện xấu.”
Lý Danh Dương nghe vậy thì có chút lơ mơ, bị cướp bạn gái chẳng lẽ đáng để vui mừng sao?
“Phương Dạ, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Tôi muốn nói là, cậu hãy nghĩ kỹ lại xem, vợ người ta đã ở bên cậu nhiều năm như thế, nên biết vừa lòng chứ!”
Chương 55 :
Ha ha ha ha ha ha ha!
Trong đám người vây nhìn đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn, Lý Danh Dương và mấy phù rể đều cười nghiêng ngả, cười đến nước mắt của Nhan Đình Đình cũng sắp chảy ra rồi.
Giật bạn gái trong miệng Phương Dạ sao lại giống như nhặt đồ rách nát thế?
Hồ Tiến lúc đầu hơi ngây ra, sau đó mặt đen như lọ mực.
Bởi vì người ta nói không sai, vợ anh ta đúng là đã ở bên người khác bảy năm trời!
Anh ta lại còn lấy chuyện này ra khoe khoang, không phải là tự bê đá đập vào chân mình à?
“Tôi không chấp nhặt với các người!”
Hồ Tiến quay người muốn rời đi, Phương Dạ gọi anh ta lại.
“Này, cậu thật sự không dời xe đi sao?”
“Tôi không dời, có giỏi thì anh chặn tôi đi!” Hồ Tiến cười lạnh, nói: “Có mấy chiếc xe rách nát mà cũng muốn tôi nhường đường, từ từ đợi đi. Chúng ta đi!”
Anh ta phất tay một cái, tất cả phù rể đều đi theo.
Phương Dạ cười nhạt: “Được, mong là một lát cậu sẽ không hối hận.”
Anh tính thời gian, đáng lẽ xe mà Tiêu Dương sắp xếp phải đến rồi chứ.
Lúc anh định gọi điện hỏi thì Dương Lâm đã gọi qua đây trước.
“Cậu chủ, đoàn xe đã đến bên ngoài khu chung cư rồi.”
“Được, bảo bọn họ chạy vào đi.”
“Vâng!”
Cúp điện thoại không bao lâu, một đoàn xe vô cùng sang trọng từ từ chạy vào khu chung cư. Đi đầu là chiếc Rolls-Royce Cullinan, trong phút chốc đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đến đám Hồ Tiến đang định lên lầu cũng dừng lại.
“Rolls-Royce, hình như thành phố Bạch Thuỷ không có loại siêu xe này mà?”
“Cậu không thấy biển số xe sao, đây là xe của thành phố Hoa Hải, ở đó có nhiều người giàu lắm!”
“Hình như là xe hoa. Chẳng lẽ hôm nay trong khu chung khư này còn có người nào kết hôn?”
“Chắc vậy, nghe nói hôm nay là ngày tốt, có rất nhiều người kết hôn.”
“Có thể thuê Rolls-Royce làm xe hoa, chú rể này cũng thật lợi hại!”
“Lợi hại, đằng sau còn kìa!”
Cullinan chỉ là món khai vị thôi, chiếc xe thứ hai là Rolls-Royce Phantom Extended, thân xe màu vàng sâm banh khiêm tốn nhưng sang trọng, khiến mọi người đều nhìn đến trố mắt.
Sau đó là chiếc Maybach S600 kiểu mới nhất, kích thước bá đạo dài gần sáu mét. Chiếc S300 mà Hồ Tiến thuê chẳng khác nào em trai nhỏ trước mặt chiếc này…
Từng chiếc siêu xe chạy qua, đám người cũng theo đó mà kêu lên từng tiếng kinh ngạc.
Cuối cùng chiếc xe chính cũng xuất hiện, chính là chiếc Poison chạy như gió của Phương Dạ. Sau khi được tỉ mỉ trang trí, màu đỏ tía của xe vô cùng hợp thời. Còn chiếc Dartz Kombat mạ vàng theo ngay sau cùng.
Bởi vì làn đường đã bị những chiếc Benz chặn đường, nên mười tám chiếc xe hoa chỉ có thể dừng ở xung quanh. Các tài xế ăn mặc gọn gàng, đeo kính đen và găng tay trắng đứng ngay ngắn trước cửa xe.
Trong lúc mọi người đều đang sôi nổi đoán xem nhà nào gả con gái, Dương Lâm bước ra khỏi Poison với phong thái yêu kiều thướt tha.
“Thật là đẹp!”
Hồ Tiến nhìn đến nước bọt cũng sắp chảy ra. Anh ta đang định tìm khăn lấy lau khoé miệng thì thấy Dương Lâm đi thẳng đến trước mặt Phương Dạ.
“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong.” Dương Lâm cung kính nói: “Bởi vì thời gian gấp gáp, chỉ có thể lấy chiếc xe anh thích nhất để đủ số lượng.”
“Ừm, làm tốt lắm!” Phương Dạ vui vẻ gật gật đầu.
“Cậu… Cậu chủ?” Lý Danh Dương còn tưởng là mình nghe nhầm: “Dạ, cô ấy đang gọi cậu sao?”
“Đừng để ý mấy chuyện nhỏ này, mau đưa chị dâu lên xe đi, thời gian không còn sớm nữa.” Phương Dạ phất tay nói: “Mọi người cũng mau lên xe đi, mấy chiếc xe này cứ để ở đây trước, tối qua đây lấy.”
“Được… Được!”
Đám phù dâu và phù rể như tỉnh khỏi giấc mơ, mau chóng ôm cô dâu chú rể đi về phía đoàn xe.
“Không phải chứ, mấy chiếc xe hoa này lại là của con rể nhà họ Nhan sao?”
“Còn giả được sao, không thấy người ta đã lên xe rồi à!”
“Giỏi thật, xe rẻ nhất ở đây cũng phải hai ba trăm vạn đúng không?”
“Hai ba trăm vạn thì xem là gì, nhìn thấy xe chính chưa? Lamborghini phiên bản giới hạn đấy, ít nhất cũng phải năm mươi triệu!”
“Chiếc cuối cùng không phải là xe bọc thép chứ, nhìn ngầu quá!”
“Dù không phải xe bọc thép thì cũng là cỡ đó thôi…”
Bộp!
Sau khi nhìn thấy Lý Danh Dương mặt mày rạng rỡ ôm Nhan Đình Đình lên siêu xe, bó hoa trong tay Hồ Tiến rơi xuống bậc thềm, cánh hoa hồng tươi đẹp rơi khắp nơi như vừa có cơn bão cấp mười quét qua…
Còn Bàng Linh và đám phù dâu trên lầu cũng há miệng trợn mắt. Đây mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tên nghèo kiết xác lúc nãy bị bọn họ cười nhạo lại có thể thuê được đoàn xe siêu cấp sang trọng mà bọn họ chưa từng thấy qua?
So sánh đoàn xe của Hồ Tiến với người ta thì quả thật không bằng một góc.
Sau khi ngồi vào chiếc Cullinan, hai mắt Tiểu Ngọc đột nhiên phát sáng, lấy điện thoại ra điều chỉnh đến độ đẹp cấp mười, sau đó điên cuồng lách tách chụp ảnh. Các phù dâu khác cũng vậy.
Sau khi ngồi vào chiếc Phantom, cha mẹ của Nhan Đình Đình giật mình bởi trang thiết bị xa xỉ bên trong.
“Ông già à, chiếc xe này trị giá không ít tiền, Tiểu Lý lại có thể thuê chiếc xe đắt như vậy?”
“Đây gọi là không thể nhìn người bằng vẻ ngoài đó. Ôi ôi ôi, tay bà đừng có sờ lung tung.”
“Hình như ghế này làm bằng da thật đấy, sờ rất thoải mái.”
“Đừng sờ nữa, lỡ làm hư thì làm sao đây?”
“Để tôi sờ một lát…”
Tài xế không nhịn được cười, nói: “Cô chú cứ yên tâm đi, xe này sờ không hư đâu.”
“Cậu trai trẻ, thuê chiếc xe này một ngày bao nhiêu tiền?” Cha Nhan hỏi.
“Con cũng không rõ, tụi con chỉ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.”
“Oh, vậy sao.” Mẹ Nhan lại hỏi: “Vậy cô bé xinh đẹp lúc nãy có phải là cấp trên của các cậu không?”
“Cô ấy là thư ký, cũng xem như là cấp trên của tụi con.”
“Cậu trai trẻ, vậy công ty thuê xe của các cậu tên gì?”
“Dì à, công ty đầu tư Kim Đình của tụi con không phải là công ty thuê xe…”
Lúc này, Lý Danh Dương đang nhăn mặt nói với Phương Dạ: “Dạ, chiếc xe này đắt quá, tôi không dám lái!”
“Sợ gì chứ, cứ coi nó là chiếc Crown là được rồi!”
“Chiếc Crown sao có thể so sánh với chiếc này được? Nếu bị quẹt trầy một cái thì tôi tiêu đời mất!”
“Không sao, xe có đắt thế nào cũng là để lái, cậu cứ yên tâm lấy can đảm lái đi, có chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm!”
“Được, vậy tôi nghe theo cậu!”
Cứ từ chối lòng tốt của người khác mãi thật không phải phép. Trước khi xuất phát, Phương Dạ dừng chiếc Dartz Kombat mạ vàng ở ngã tư, vừa vặn chặn chín chiếc Benz lại.
“Anh làm gì vậy, tại sao lại chặn đường chúng tôi?” Hồ Tiến nhìn thấy hành động của anh thì vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Tôi thích.” Phương Dạ cười lạnh nói: “Có giỏi thì cậu cứ làm nó di chuyển, nếu không cậu gọi thêm vài chiếc Benz đến tiếp tục chặn cũng được, hôm nay tôi sẽ tiếp cậu đến cùng!”
Nhìn chiếc SUV to lớn như ngọn núi nhỏ, Hồ Tiến bất giác nuốt một ngụm nước bọt…
Chương 56 :
Tấm thép chống đạn của chiếc xe này rất dày, trọng lượng cả xe ít nhất cũng phải hơn năm tấn, muốn nâng cũng không nâng nổi!
Cho dù bây giờ gọi xe cần cẩu đến, đợi làm xong mọi việc thì đã muộn rồi, còn rước dâu cái mông gì nữa?
Trong lúc tuyệt vọng, Hồ Tiến chỉ đành thoả hiệp: “Người anh em, có gì từ từ nói, chuyện trước đó là tôi không đúng, xin anh hãy rộng lượng mà bỏ qua cho tôi!”
“Cậu không đúng chỗ nào, sao tôi không thấy?” Phương Dạ cười lạnh nói: “Không phải lúc nãy cậu đã nói có tiền thì muốn làm gì làm sao? Hôm nay tôi cứ không dời chiếc xe này đấy, dù sao cũng chỉ có hơn một ngàn vạn, tuỳ cậu muốn làm gì làm!”
“Chiếc xe này hơn một ngàn vạn?” Trước mặt Hồ Tiến đột nhiên tối đi, suýt nữa đã ngã ngồi xuống đất.
Có nằm mơ anh ta cũng không ngờ quả báo của mình lại đến sớm như vậy. Lúc nãy anh ta lấy xe Benz chặn đường người ta, người ta lập tức lấy chiếc xe hơn ngàn vạn đến chặn ngược lại, lại còn bày ra bộ dạng không thiếu tiền!
Có phải hôm nay anh ta ra đường chưa xem ngày không, sao chuyện máu chó như thế này cũng gặp phải…
“Dạ, người ta kết hôn cũng không dễ dàng, chuyện này bỏ đi.” Lúc này, Lý Danh Dương lại nói đỡ cho Hồ Tiến.
“Được, vậy tôi sẽ bỏ qua cho cậu một lần.” Phương Dạ cười nhạt: “Sau khi cậu xin lỗi bạn tôi, tôi sẽ lập tức lái đi.”
“Chuyện này…” Hồ Tiến hơi do dự. Tỏ ra yếu thế với người giàu có như Phương Dạ thì không sao, nhưng nếu xin lỗi Lý Dương Danh, vậy hôm nay mặt mũi của anh ta sẽ không còn nữa. Sau này ở trước mặt vợ, có lẽ anh ta cũng không thể đứng thẳng người.
Phương Dạ lười lãng phí thời gian với anh ta, làm động tác muốn rời đi: “Cậu từ từ nghĩ, chúng tôi đi trước đây.”
“Đừng đừng đừng, tôi xin lỗi còn không được sao?” Hồ Tiến không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người xin lỗi Lý Danh Dương ở trước mặt mọi người: “Cậu em Lý, hôm nay là tôi không đúng, tôi không nên lấy xe chặn đường cậu, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”
Từ xa, Bàng Linh nhìn thấy chồng mình cúi người với bạn trai cũ, cô ta đột nhiên tức đến muốn nổ phổi.
“Sớm làm như vậy thì không phải đã xong rồi sao?” Phương Dạ giữ lời, rất nhanh đã lái chiếc Dartz Kombat mạ vàng đi.
Sau khi nhìn đoàn xe rời đi, sắc mặt của Hồ Tiến vui buồn thất thường, giống như trong lòng đang lên kế hoạch chuyện gì đó.
“Chồng, rốt cuộc lúc nãy anh làm gì vậy? Tại sao lại xin lỗi tên nghèo nàn đó?” Sau khi lên chiếc S300, Bàng Linh hỏi liên tục.
“Vừa rồi tình thế cấp bách, anh cũng chỉ là tuỳ cơ ứng biến thôi.” Hồ Tiến hừ lạnh nói: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ lấy lại thể diện này. Anh phải để bọn họ biết, có tiền chưa chắc có thể muốn làm gì làm!”
Đoàn xe đủ để gây chấn động cả thành phố Bạch Thuỷ chạy quanh một vòng thành phố theo phong tục, sau đó mới về nhà họ Lý. Lúc nhìn thấy con trai và con dâu bước xuống siêu xe, cha mẹ Lý và họ hàng đều sững người.
“Con trai, mấy… mấy chiếc xe này là sao?”
Trong giọng của cha Lý có chút run run, vừa nhìn là biết mười mấy chiếc siêu xe này có giá không thấp, tiền thuê chắc chắn không thể rẻ được!
Đừng nói là tiền thuê, cho dù là tiền đổ xăng một ngày cũng có thể hù chết người đấy.
Đương nhiên là Phương Dạ biết người lớn lo lắng cái gì, anh cười nhẹ nói: “Chú Lý, mấy chiếc xe này là do con mượn của bạn, không tốn tiền, một lát đưa người ta gói thuốc là được.”
Cha Lý hơi không tin: “Dạ, con làm gì có nhiều bạn bè giàu có như vậy? Nói thật với chú xem rốt cuộc đã tốn hết bao nhiêu tiền?”
Phương Dạ thề thốt nói: “Thật sự không tốn tiền, không tin chú tự mình hỏi tài xế đi.”
Mẹ Lý vỗ vỗ chồng mình: “Ông già, bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn do dự nữa. Mau để con trai và con dâu vào kính trà đi, đừng để họ hàng chê cười, hai ông bà thông gia còn đang đợi kìa!”
“Đúng đúng đúng, kính trà trước!”
Lúc nhà họ Lý đang vô cùng ồn ào náo nhiệt, trong khách sạn Bách Thuỷ Thiên Nguyên cao cấp của thành phố Bạch Thuỷ, Phó tổng giám đốc Hồ Viễn nhận được điện thoại của em trai.
“Anh, hôm nay em mất sạch thể diện rồi, anh nhất định phải trút giận cho em!”
“Em đừng gấp, từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Hồ Tiến dặm mắm thêm muối kể lại chuyện lúc nãy, Lý Danh Dương bị anh ta miêu tả thành tên khốn chó cậy thế chủ, dựa vào người bạn giàu có mà làm nhục anh ta.
“Nhà siêu giàu tên Phương Dạ? Không thể nào, anh có không ít bạn bè ở thành phố Hoa Hải, trước giờ chưa từng nghe qua cái tên này.” Hồ Viễn lục lại hết trí nhớ của mình cũng không nhớ ra ở thành phố Hoa Hải có nhà giàu nào mang họ Phương, nghĩ lại thì có lẽ chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi.
“Em muốn anh trút giận giúp em như thế nào?”
“Anh, có phải tên họ Lý đã đặt tiệc ở chỗ anh không?”
“Không sai, cậu ta đã đặt sảnh Tử Vi nhỏ nhất.”
“Tối nay anh hãy nghĩ cách để cậu ta không thể dùng sảnh Tử Vi, như vậy không phải là em có thể trút được cơn giận này rồi sao?” Hồ Tiến thấp giọng nói: “Tổn thất của khách sạn anh cứ tính cho em, để anh không phải khó xử!”
“Chút chuyện nhỏ này cứ giao cho anh. Quên nói với em một chuyện, Tổng giám đốc của khách sạn tụi anh đã từ chức vì bị bệnh, bây giờ trong khách sạn một mình anh quản. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau anh có thể lên chính thức rồi!”
“Vậy thì tốt quá, chúc mừng anh thăng chức!” Hồ Tiến nghe thấy thì vui mừng khôn xiết. Lần này tốt quá rồi, có anh hai ở đây, chuyện báo thù của anh ta chắc chắn sẽ thành công!
“Được rồi được rồi, một lát anh sẽ đi sắp xếp. Hôm nay là ngày vui của em, em thả lỏng tâm trạng một chút, tối nay hai chúng ta đi uống vài ly.”
“Vâng, anh hai…”
Sau khi cúp máy, Bàng Linh vội vàng hỏi: “Sao rồi? Anh của anh có đồng ý không?”
“Còn phải nói, đó là anh ruột của anh mà!” Hồ Tiến đắc ý nói: “Cục cưng, tối nay em cứ chờ xem kịch hay đi. Anh bảo đảm tiệc rượu của tên họ Lý đó chắc chắn sẽ không tổ chức được, cho bọn họ tức chết!”
Bàng Linh nghi hoặc nói: “Không phải anh của anh chỉ là một Phó tổng giám đốc thôi sao, anh ấy còn có khả năng này sao?”
“Anh ấy sắp lên chính thức rồi.” Hồ Tiến cười nói: “Bây giờ khách sạn do một mình anh ấy quản, dù tên Phương Dạ có nhiều tiền thế nào thì cũng không thể làm gì. Bích Thuỷ Thiên Nguyên là tài sản của nhà họ Tần ở Hoa Hải, ở trước mặt người ta, loại nhà giàu mới nổi như anh ta không bằng cả sh*t!”
“Vậy thì tốt quá, cuối cùng cũng có thể trút giận rồi!”
Màn đêm còn chưa buông xuống, trước cửa khách sạn Bích Thuỷ Thiên Nguyên đã vô cùng náo nhiệt. Mấy cặp vợ chồng kết hôn trong cùng một ngày đều chọn đãi tiệc ở đây, bởi vì Lý Danh Dương đặt sảnh tiệc nhỏ nhất nên vị trí đứng cũng khó thấy nhất.
Phương Dạ chịu trách nhiệm đứng ở một bên đón khách. Anh bớt chút thời gian rảnh nói: “Dương Tử, tôi thấy cậu cũng mời không ít khách, tại sao không đặt chỗ to hơn?”
Lý Danh Dương cười khổ nói: “Những sảnh lớn hơn của khách sạn đều đã được đặt hết rồi, tôi có thể đặt được sảnh Tử Vi là đã xem như may mắn lắm rồi!”
“Không thể chọn khách sạn khác sao?”
“Khách sạn khác cũng vậy thôi. Cậu tưởng ở đây là thành phố lớn như Hoa Hải sao, có thể đặt được chỗ là không tệ rồi!”
Đang nói chuyện, lại có thêm một cặp vợ chồng ra đứng vị trí đón khách, còn là vị trí chính giữa có tầm nhìn tốt nhất, trong phút chốc đã che mất hơn nửa người Lý Danh Dương và Nhan Đình Đình…
Chương 57 :
Người đến là Hồ Tiến và Bàng Linh, trên gương mặt hai người họ là nụ cười tươi đón khách, giống như đã quên hẳn chuyện ban ngày không còn nhớ gì.
“Dương Tử, sao hai người này cũng đãi tiệc ở khách sạn này vậy, không phải cậu cố ý đó chứ?” Phương Dạ hỏi.
“Tôi cũng mới biết thôi, hoàn toàn là trùng hợp.” Lý Danh Dương bất đắc dĩ nói: “Có điều tôi nghe nói anh trai của Hồ Tiến đã lên làm phó tổng giám đốc của khách sạn, chọn bày tiệc rượu ở đây cũng là chuyện đương nhiên.”
Sau khi nghe xong, Phương Dạ không khỏi có chút lo lắng: “Nếu như vậy, chẳng lẽ cậu không sợ anh trai anh ta ở sau lưng ngáng chân cậu?”
Lý Danh Dương nói: “Không đến mức đó đâu, dù sao nơi này cũng là khách sạn năm sao cao cấp nhất của thành phố Bạch Thủy, anh ta không dám làm gì xằng bậy đâu, dù sao phía trên vẫn còn một tổng giám đốc!”
Phương Dạ gật đầu: “Hi vọng là tôi lo lắng nhiều rồi.”
Thời gian dần trôi qua, một vài người khách liên tiếp đi đến, Hồ Tiến vẫn chỉ lo chào khách, thật ra lại giống như nước sông không phạm nước giếng với Lý Danh Dương.
Khi sắc trời hoàn toàn tối lại, mẹ Lý với vẻ mặt hoảng loạn lảo đảo chạy ra.
“Không xong rồi con trai à, xảy ra việc lớn rồi!”
Nhan Đình Đình mặc váy cưới nhanh chóng tiến lên đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ đừng gấp, trước tiên nói rõ chuyện gì xảy ra đã?”
Mẹ Lý vừa thở vừa nói: “Vừa… vừa rồi quản lý khách sạn nói ống nước nhà vệ sinh của sảnh Tử Vi bị vỡ cần phải kiểm tra, tu sửa lại, vì thế mời tất cả chúng ta ra ngoài, nói là sau khi kiểm tra ít nhất cũng phải tu sửa lại hai tiếng đồng hồ, cha mẹ con cùng với cha của Dương Tử còn đang trấn an khách!”
Ống nước nhà vệ sinh bị vỡ phải tu sửa hai tiếng đồng hồ, đến lúc đó cũng muộn rồi, còn mở tiệc cưới cái rắm gì nữa, chẳng trách những người khách kia lại nổi giận.
Vẻ mặt Lý Danh Dương và Nhan Đình Đình trở nên vô cùng nhợt nhạt, ai cũng không ngờ tới thế mà lại xảy ra chuyện này.
Nhưng thật ra Phương Dạ lại theo bản năng nhìn thoáng qua Hồ Tiến, chỉ thấy sắc mặt anh ta vẫn bình thường, vẫn còn đang nhiệt tình tiếp đãi bạn thân, mà Bàng Linh lại có hơi kỳ lạ, vẻ mặt muốn cười nhưng lại không dám cười.
“Bà xã, em khoan hãy lo lắng, để anh vào xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhé.”
Phương Dạ nói: “Dương Tử, tôi đi với cậu.”
“Được, chúng ta đi!”
Nhan Đình Đình chỉ có thể gật đầu, Lý Danh Dương và Phương Dạ vội vã đi vào trong.
Sau khi thấy bọn họ rời đi, khóe miệng Hồ Tiến lập tức nhếch lên, tiến tới thấp giọng nói: “Bà xã à, xem ra anh trai anh đã ra tay rồi.”
“Hừm, cho bọn họ nếm thử thế nào là gọi là tuyệt vọng đi, giờ này muốn tìm khách sạn khác cũng không còn kịp rồi, tốt nhất là cho bọn họ lo lắng đến chết!”
“Họ Lý đó dám làm như vậy với anh, xem ông đây có chơi chết cậu ta hay không!”
“Chồng à, chắc không phải anh trai anh làm ống nước nhà vệ sinh vỡ thật đấy chứ, vậy chẳng phải là hôi thối ngút trời à?”
“Yên tâm, anh trai anh là người có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm chuyện ảnh hưởng đến tiệc cưới của chúng ta.” Hồ Tiến mỉm cười nói: “Làm chuyện gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đuổi người đi là được, nếu có thể làm bọn họ ghê tởm đến chết thì càng tốt!”
Khi Lý Danh Dương và Phương Dạ chạy tới sảnh Tử Vi, hơn mười người khác đã đang ở bên ngoài sảnh làm cho ầm ĩ một trận rồi.
“Xin mọi người im lặng một chút, đừng làm phiền đến những vị khách khác!” Một người quản lý ca trực đại sảnh khuyên: “Nếu không tôi đành phải kêu bảo vệ đến mời các vị ra ngoài!”
“Đây vốn là do các người làm việc sai sót, dựa vào cái gì lại muốn đuổi chúng tôi ra ngoài?” Ông Lý tức giận nói: “Gọi ông chủ của các người tới đây, tiệc cưới đang yên lành lại biến thành như vậy, ít nhất cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ?”
“Tự dưng vô duyên vô cớ nói ống nước bị vỡ, rồi đuổi tất cả chúng tôi ra ngoài, có trời mới biết là thật hay giả?”
“Sửa ống nước cũng không cần tới hai tiếng đồng hồ, rõ ràng là đang lừa chúng tôi!”
“Còn nói là khách sạn năm sao, thế nhưng lại có thể lớn tiếng đuổi khách, thái độ phục vụ như thế này sao?”
“Chúng tôi sẽ đăng chuyện này lên trên mạng, cho mọi người thấy rõ khách sạn này là cái dạng gì!”
"Chỉ là chỉ là… "
Có lẽ là do sợ hãi, giọng nói của quản lý đại sảnh dịu đi một chút: “Mọi người bình tĩnh một chút, đừng nóng vội, nhân viên công tác đã nắm chắc thời gian để sửa gấp ống nước rồi, để tôi đi vào tìm hiểu tình hình như thế nào rồi lập tức thông báo cho mọi người tiến triển mới nhất nhé!”
Cô ta vội vàng đi vào phía sau sảnh Tử Vi, hai tên bảo vệ lập tức đóng cửa đại sảnh lại.
“Hồ tổng, những người khách này làm ầm ĩ quá thể, bọn họ căn bản không tin chuyện ống nước nhà vệ sinh bị vỡ, tôi sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!” Quản lý ca trực bấm số điện thoại gọi cho Hồ Viễn: “Bây giờ nên làm gì ạ?”
“Mọi việc phải dùng đầu óc một chút, nếu bọn họ không tin ống nước vỡ, cô làm cho bọn họ tin là được chứ gì?” Hồ Viễn cười lạnh nói: “Cô phái người làm cho đại sảnh ẩm ướt một chút, nếu họ cứ dây dưa không dứt thì trực tiếp đổ phân ra cũng không sao, tối nay kêu người quét dọn sạch sẽ là được, cái này còn cần tôi dạy à?”
Đổ phân ra cũng không sao, như vậy có phải hơi quá rồi không?
Quản lý ca trực hít vào một hơi khí lạnh, tuy rằng cô ta cảm thấy làm như vậy là không đúng, nhưng Hồ Viễn là người lãnh đạo trực tiếp, hơn nữa bây giờ là người quyết định mọi việc trong khách sạn, bất cứ lúc nào cũng có thể sa thải cô ta, đành phải làm theo thôi.
Dưới sự sắp xếp của cô ta, hai nhân viên công tác mở toàn bộ vòi nước trong nhà vệ sinh ra, toàn bộ sảnh Tử Vi nhất thời ngập trong nước.
Sau khi nhìn nơi này không khác hồ nước là bao, cô ta gọi người khóa vòi nước lại, sau đó đi ra ngoài nói rõ tình hình với đám người ông Lý.
Mặt Lý Danh Dương như tro tàn: “Sảnh Tử Vi thực sự bị ngập rồi?”
Quản lý ca trực cười khổ nói: “Thật sự ngập, anh xem, tất chân của tôi đều ướt cả rồi này!”
Phương Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định, bước lên đẩy cửa ra nhìn, quả nhiên cả đại sảnh đã trở thành một hồ nước.
Anh nói: “Quản lý, lẽ nào không còn đại sảnh khác có thể dùng à?”
Quản lý ca trực trả lời: “Thật ra là có, có sảnh thương vụ xa hoa của khách sạn, nhưng mà tôi không làm chủ được.”
Lý Danh Dương giống như túm được cọng rơm cứu mạng: “Vậy cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc ai có thể làm chủ?”
“Bây giờ chỉ có Hồ tổng mới có thể quyết định.”
“Hồ tổng?” Lý Danh Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, lẽ nào Hồ tổng chính là anh trai của Hồ Tiến?
“Vậy Hồ tổng của các người ở đâu, làm phiền anh ta đến đây một lát!” Ông Lý thấy con trai mình không nói lời nào, đành phải tự mình mở miệng.
Bây giờ đã sắp đến thời khắc quan trọng rồi, có thể tổ chức tiếp tiệc cưới hay không, có bị xấu hổ trước mặt bạn bè họ hàng hay không đều phụ thuộc vào Hồ tổng này rồi.
Quản lý ca trực bất đắc dĩ, không thể làm gì khác mà nói: “Xin mọi người chờ một chút, tôi sẽ đi mời Hồ tổng ngay.”
Truyền đạt xong xuôi, Hồ tổng nói mình lập tức đi xuống, mọi người đợi được chừng mười phút, một người với cái bụng bia chậm rãi từ thang máy bước ra…
Chương 58 :
Hồ Viễn hỏi: “Mấy người tìm tôi có chuyện gì?”
Cha Lý cười rạng rỡ, nói: “Xin chào Hồ tổng, chuyện là thế này, đêm nay là tiệc cưới của con trai tôi nhưng ống nước ở sảnh Tử Vi bị vỡ nên phòng đã không thể dùng nữa, có thể đổi giúp cho chúng tôi sảnh khác không, cũng không thể để cho nhiều khách khứa như thế cứ đứng đợi mãi vậy được.”
“Ồ, có chuyện như vậy sao?” Hồ Viễn giả vờ nhìn về phía quản lý đại sảnh: “Tiểu Liên à, chuyện có phải giống như ông chú này nói không?”
“Vâng Hồ tổng, sảnh Tử Vi quả thật bị ngập rồi, nhân viên công tác còn đang tranh thủ sửa chữa ạ.”
Hồ Viễn gật đầu: “Nếu như cũng đã đang sửa gấp vậy cứ để khách mời chờ một chút đi, sau khi sửa xong lập tức quét dọn mặt đất sạch sẽ, dốc hết sức không được làm trễ tiệc cưới của người ta.”
“Vâng Hồ tổng!”
“Chờ đã!” Cha Lý chen vào nói: “Hồ tổng, bây giờ sắp sửa bắt đầu buổi tiệc rồi, mấy người rốt cuộc là phải làm tới khi nào vậy, có thể đưa ra thông tin chính xác không?”
Hồ tổng mập mờ nói: “Ông chú, mặc dù chuyện vỡ ống nước chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng cần thời gian sửa chữa mà. Chú yên tâm, đợi bọn họ sửa xong sẽ lập tức thông báo với chú.”
Cha Lý nói: “Nếu không thể chắc chắn được thời gian vậy cứ đổi hẳn cho chúng tôi sảnh khác đi, khách khứa không thể đợi được.”
Hồ Viễn cười nói: “Ông chú, chú cũng đâu phải không biết hôm nay có nhiều người mở tiệc kết hôn như vậy, tất cả sảnh lớn khách sạn của chúng tôi đều đã được book cả rồi, xin hãy thứ lỗi!”
Lý Danh Dương cướp lời: “Không đúng, không phải khách sạn mấy anh còn có một sảnh thương vụ còn trống sao?”
“Sảnh thương vụ? Không thể được!” Hồ Viễn nghiêm giọng nói: “Có thể là mấy người không biết quy định của khách sạn chúng tôi, sảnh thương vụ là sảnh ăn với kiểu mẫu cao cấp, từ trước giờ đều chỉ dùng để chiêu đãi khách hàng vip hạng bạch kim. Khoan hãy nói tới chuyện có tư cách hay không, chỉ với chi phí hao tổn thôi cũng sợ là mấy người đã không chịu nổi rồi.”
“Vậy rốt cuộc là cần bao nhiêu tiền?” Lý Danh Dương vội hỏi.
Khách khứa đều đã chờ tới sốt ruột cả rồi, hiện tại anh ta đã phóng lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì tới cùng thôi.
Hồ Viễn khẽ mỉm cười: “Chi phí tính sương sương là gấp hai mươi lần sảnh Tử Vi hiện tại.”
“Gấp hai mươi lần?”
Con số này trực tiếp khiến cha con nhà họ Lý hoảng sợ.
Cha Lý nói: “Hồ tổng, có thể nào rẻ hơn chút được không, chuyện này… Chuyện này cũng vượt khỏi phạm vi dự trù của chúng tôi quá rồi.”
“Thật ngại quá, sảnh thương vụ chính là có giá như thế, đây cũng không phải là chuyện tôi có thể quyết định, mà là tổng công ty đã quy định rồi.” Vẻ mặt của Hồ Viễn nghiêm túc nói: “Nếu như cấp trên biết tôi tự ý đổi giá thì nhất định sẽ cắt chức của tôi, rất xin lỗi, tôi không thể giúp được mấy người.”
“Con trai, chuyện này… Chuyện này phải làm sao đây?” Cha Lý lần này đã hoàn toàn hoang mang lo sợ rồi.
“Chú Lý chú đừng sợ, chuyện này cứ để cho con nghĩ cách.”
Phương Dạ móc từ trong bóp ra một cái thẻ ngân hàng, sau đó nói với Hồ Viễn: “Có thể quẹt thẻ được không?”
Hồ Viễn không nhận lấy thẻ ngân hàng, mà là khoanh tay lại nói: “Thật ngại quá, vừa nãy tôi đã nói rồi. Cho dù mấy người có tiền nhưng vẫn chưa phải là khách hàng vip hạng bạch kim của khách sạn, cho nên không thể sử dụng sảnh thương vụ.”
Phương Dạ hơi bực bội, trầm giọng nói: “Được, vậy anh nói xem, điều kiện như thế nào mới trở thành khách vip hạng bạch kim?”
“Không thể trả lời.” Hồ Viễn bằng mặt không bằng lòng mà nói: “Hạng vip bạch kim này là do tổng công ty đánh giá, thực ra tôi cũng không rõ lắm tiêu chuẩn cụ thể là gì.”
Lý Danh Dương cũng thoáng tức giận nói: “Hồ tổng, chuyện này vốn dĩ là khách sạn sai, lẽ nào lại không thể sắp xếp một chút sao?”
Hồ Viễn dang hai tay ra đáp: “Đây là quy định của tổng công ty, tôi chỉ là một người làm công, thật sự là không thể giúp được mấy người.”
Nhìn thấy dáng vẻ “nước đổ đầu vịt” của người kia, Phương Dạ sớm đã hiểu ra được mấy phần rồi. Nếu đối phương vẫn không chịu nhượng bộ, vậy thì chỉ có thể nghĩ cách khác thôi, không cần phải lãng phí nước bọt với anh ta.
“Dương Lâm!”
“Cậu chủ, anh có gì căn dặn?” Dương Lâm vẫn luôn ở bên cạnh Phương Dạ cung kính trả lời.
“Điều tra một chút xem tổng công ty của khách sạn này là nhà nào?”
Cậu chủ?
Trên mặt Hồ Viễn lộ ra chút khinh thường.
Quả nhiên chỉ là cái tên nhà giàu mới nổi mà thôi, lại còn bắt chước người ta trên phim truyền hình ra vẻ nữa chứ.
Còn muốn điều tra chủ của Bích Thủy Thiên Nguyên? Tra ra được sẽ dọa mấy người chết khiếp đó!
“Cậu chủ, Bích Thủy Thiên Nguyên thuộc tập đoàn Tần thị ở Hoa Hải.” Dương Lâm thân là thư ký của Tiêu Dương, đối với những chuyện này dĩ nhiên là nắm trong lòng bàn tay.
“Tập đoàn Tần thị?” Vẻ mặt Phương Dạ lập tức trở nên quái gở: “Vậy cô có biết Tần Yên Nhiên không?”
Dương Lâm mỉm cười nói: “Đương nhiên là biết, cô ấy hiện đang giữ chức quản lý của hơn một nửa sản nghiệp của tập đoàn Tần thị, trong đó có hai mươi ba khách sạn.”
Hừ, biết thì đã sao, lẽ nào anh còn có thể tới tìm cô cả nhà họ Tần cầu xin giúp đỡ hay sao, người ta để mắt tới anh mới là lạ đó.
Hồ Viễn thầm vui trong lòng.
“Haiz, chuyện rắc rối nhỏ như thế vẫn thật không muốn làm phiền cô ấy, tránh lại bị cái gã bác Trình kia lảm nhảm.”
Phương Dạ bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ móc điện thoại di động ra, sau đó vào mục danh bạ bấm số gọi cho Tần Yên Nhiên.
Lần trước lúc cùng nhau đi ăn khuya, mặc dù cả hai có lưu số điện thoại nhưng vẫn không có liên lạc gì với nhau, bây giờ cuối cùng cũng có công dụng rồi.
Hồ Viễn ngây ngẩn cả người, cái tên này cầm điện thoại làm gì vậy, chẳng lẽ lại thật sự muốn gọi cho cô cả nhà họ Tần?
Rất nhanh sau đó, điện thoại đã được kết nối.
“Phương Dạ, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ là muốn làm phiền cô giúp tôi một chuyện nhỏ mà thôi.” Phương Dạ mỉm cười nói: “Khách sạn Bích Thủy Thiên Nguyên ở thành phố Bạch Thủy có phải là của nhà cô không?”
“Đúng vậy, sao thế?”
“Hôm nay bạn của tôi kết hôn, đã đặt tiệc cưới ở đây, sau đó xảy ra chút rắc rối nhỏ…”
Phương Dạ kể tóm tắt mọi chuyện.
“Nói thế thì bây giờ anh đang ở trong khách sạn Bích Thủy Thiên Nguyên ở thành phố Bạch Thủy?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi, anh bảo Hồ Viễn sắp xếp sảnh thương vụ trước đi, tôi lập tức tới ngay!”
Tần Yên Nhiên thoáng cái đã cúp điện thoại.
Phương Dạ ngẩn người: “Lập tức tới? Sẽ không trùng hợp vậy chứ, cô ấy cũng đang ở thành phố Bạch Thủy sao?”
Hồ Viễn nhìn thấy anh buông điện thoại xuống, ý cười trên mặt càng lúc càng sâu.
Lý Danh Dương hỏi: “Sao rồi, có liên lạc được với cô Tần không?”
Phương Dạ gật đầu: “Liên lạc được rồi.”
Diễn, anh tiếp tục diễn đi!
Hồ Viễn thầm cười nhạt không dứt.
Tần Yên Nhiên là ai chứ, đừng nói người ta có thể nhận cuộc gọi từ một kẻ nhà giàu mới nổi là anh hay không, không phải nói quá, chứ người có được số điện thoại riêng của cô ấy đếm trên đầu ngón tay, anh cũng không thể nào có được.
Hồ Viễn giả vờ tỏ ra kinh ngạc nói: “Thật hả, vậy cô Tần nói thế nào?”
“Cô ấy bảo anh hãy sắp xếp sảnh thương vụ cho chúng tôi trước đã.” Phương Dạ nhạt giọng, liếc mắt nhìn sang anh ta một cái: “Đúng rồi, cô ấy sẽ tới ngay lập tức.”
Chương 59 :
Tới ngay lập tức, hù ai vậy?
Dĩ nhiên Hồ Viễn sẽ không tin chuyện nhảm mà Phương Dạ nói.
Bích Thủy Thiên Nguyên là một trong rất nhiều khách sạn của nhà họ Tần, không đáng chú ý. Tần Yên Nhiên một năm cũng hiếm thấy tới xem xét được một lần, hơn nữa mỗi lần tới đều sẽ báo trước, không thể nào đột ngột qua đây được. Cho nên, Hồ Viễn có thể kết luận là đối phương đang nói dối.
Cha Lý hỏi: “Nhóc Dạ, vậy cô Tần thật sự đã đồng ý rồi?”
Phương Dạ an ủi: “Yên tâm đi chú Lý, con với cô ấy cũng được coi là bạn bè, chút chuyện này không thành vấn đề đâu.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Cha Lý cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con trai, vậy cứ bảo khách khứa di chuyển qua sảnh thương vụ chờ trước đã, cứ đứng mãi ở đây cũng không hay.”
“Vâng, hình như sảnh thương vụ ở tầng hai, con lập tức dắt mọi người đi.”
“Chờ đã.” Hồ Viễn suýt chút đã bị bọn họ chọc tới bật cười, nói: “Ai nói mấy người có thể sử dụng sảnh thương vụ vậy?”
“Hồ tổng, không phải vừa nãy người anh em của tôi đã có nói rồi sao, cô Tần đã đồng ý rồi!” Lý Danh Dương nói: “Có rất nhiều khách mời đã lớn tuổi, thắt lưng với chân cẳng đều không được tốt, trước tiên hãy cho bọn họ có chỗ ngồi đã, rượu và thức ăn lên muộn một chút cũng không sao.”
“Nhảm nhí, anh ta nói được là được à?” Hồ Viễn cười lạnh, nói: “Cuộc gọi vừa nãy diễn cũng đạt lắm, đáng tiếc không lừa được tôi đâu, đừng hòng thừa nước đục thả câu. Tiểu Liên, mau gọi toàn bộ bảo vệ tới mời hết đám người này ra ngoài, đã nghèo còn muốn dùng sảnh thương vụ? Tôi khinh, mấy người có mà nằm mơ đi!”
Nhìn thấy Hồ Viễn đã lộ ra bộ mặt thật, cha Lý lập tức nổi trận lôi đình, tức giận nói: “Cậu, cậu nói ai nghèo?”
“Đương nhiên là nói mấy người rồi, Bích Thủy Thiên Nguyên vốn không phải là nơi mà mấy người nên tới đâu.”
Hồ Tiến đi tới với vẻ mặt hả hê, trong tay còn kéo theo Bàng Linh.
Vẻ mặt của Lý Danh Dương lạnh lại, mắng tới: “Họ Hồ kia, tôi sớm nên biết là hai anh em mấy người giở trò, đừng có mà quá đáng, cẩn thận quả báo đó!”
Hồ Tiến không quan tâm lắm, ngược lại còn phản đòn: “Quá đáng? Chẳng lẽ mấy người giữa ban ngày ban mặt lấp kín hết cả đường thì không quá đáng sao? Còn ép tôi nhận lỗi trước mặt mọi người, rốt cuộc là ai bắt nạt ai?”
Phương Dạ cười lạnh, đáp: “Có bản lĩnh thì cậu khỏi xin lỗi đi.”
“Họ Phương kia, tôi biết anh có tiền, tùy tiện đều có thể vung tiền ra đập chết tôi cũng được. Nhưng mà ở trong khách sạn này có tiền cũng vô dụng, bởi vì bàn về tài sản, khắp cả Hoa Hải cũng không có ai có thể vượt qua được nhà họ Tần!” Hồ Tiến đắc ý nói: “Nói thật cho mấy người biết, anh của tôi đã sắp lên chức tổng giám đốc rồi, khách sạn này sẽ do một mình anh tôi quyết định, ai tới cũng đều không dễ dàng sai khiến được.”
Phương Dạ vui vẻ nói: “Dựa theo lời của cậu nói thì Tần Yên Nhiên tới cũng vô dụng rồi?”
Hồ Viễn cười lạnh đáp: “Đừng có hễ mở miệng là lấy cô Tần ra dọa tôi, đây là thành phố Bạch Thủy, không phải Hoa Hải. Nhân vật tầm cỡ như cô Tần sẽ không dễ dàng tới đây đâu, cho nên anh không cần lừa tôi.”
Phương Dạ cố ý hỏi: “Nói như vậy, anh ở khách sạn này chính là một tay che trời rồi?”
“Đúng thì làm sao?”
“Vậy chuyện sảnh Tử Vi bị vỡ ống nước đó cũng là anh cố ý sắp đặt?”
“Lúc sáng anh đã bắt nạt em trai tôi, vậy dĩ nhiên tôi phải lấy lại danh dự cho nó.” Hồ Viễn không ngừng cười lạnh: “Toàn bộ nước trong sảnh Tử Vi đều là do tôi sai người làm, chính là không muốn để mấy người thuận lợi hoàn thành buổi tiệc. Sao hả, nghe xong rồi có thấy tức không?”
“Mẹ nó, tao đánh chết thằng khốn kiếp nhà mày.”
Nhìn thấy sắc mặt xấu xa của đối phương, cha Lý cởi giày ra muốn đánh người, đáng tiếc đã bị bảo vệ được gọi tới gấp nhìn thấy ngăn lại.
Hồ Viễn cười lớn: “Đuổi hết bọn họ ra ngoài, từ nay về sau liệt vào danh sách đen, không thể tiến vào cửa lớn của khách sạn một bước.”
Các vị khách được mời phần lớn đều là người hiền lành, nhìn thấy cả đám bảo vệ như thế cũng lập tức sợ hãi, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Hồ Viễn nói: “Họ Phương kia, anh vẫn là nên tự mình đi ra ngoài đi, tránh để cho bảo vệ phải mời anh ra.”
Tài lực của đối phương hùng hậu, anh ta vẫn có chút dè dặt, nói chuyện cũng không dám kiêu căng quá mức.
Phương Dạ cười nhạt: “Hồ tổng, anh thật sự không tin tôi quen biết Tần Yên Nhiên?”
“Phí lời, cô Tần người ta giàu có hơn anh gấp trăm lần, làm sao lại có thể quen biết anh?” Hồ Tiến nhịn không được nói tới: “Bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài đi, không cần khách sáo.”
Mặc dù không phải là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh, thế nhưng đám người bảo vệ đều biết Hồ Tiến là em trai ruột của Hồ tổng, cho nên cũng không dám thất lễ, nhanh chóng bao vây về phía Phương Dạ và Dương Lâm.
Còn đám người của cha Lý cũng đang bị xô đẩy ra ngoài, cả hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Chồng ơi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Nhan Đình Đình và mẹ Lý lúc này cũng chạy vào.
“Còn sao trăng gì nữa, bị đuổi ra ngoài đó.” Hồ Tiến cười lạnh nói: “Người đẹp, trước kia tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, yêu cái loại nghèo túng như Lý Danh Dương đó không có kết quả tốt đâu, bây giờ hiệu nghiệm rồi thấy chưa.”
“Tao cho mày nói nhảm này!” Lý Danh Dương vốn đang tức giận, đang muốn xắn tay áo lên đánh Hồ Tiến một trận, nhưng không ngờ Nhan Đình Đình đã xông lên đạp một cước vào bụng của người kia trước rồi.
Một cú đá mang đầy nỗi hận vung tới, sức mạnh dĩ nhiên là không hề nhẹ chút nào, Hồ Tiến lập tức bày ra vẻ mặt đau đớn, ôm bụng ngồi khuỵu xuống.
“Tôi cho anh nói chồng tôi này, cho anh nói chồng tôi này!” Nhan Đình Đình vẫn chưa hả giận, cầm lấy lẵng hoa phù dâu trên tay liên tục đập lên người Hồ Tiến.
Phương Dạ nhìn tới ngây ngốc, không ngờ một cô dâu thoạt nhìn nho nhã lịch sự như này lại còn có khía cạnh bùng cháy dữ dội khác, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng mà kiểu phụ nữ yêu ghét rõ ràng này, anh vẫn rất yêu thích.
Bàng Linh nhìn thấy chồng mình bị đánh làm sao còn nhịn được, lập tức kêu thêm đám bạn thân lên hỗ trợ. Tiểu Ngọc hô to một tiếng cũng vọt tới, hai bên đoàn phù dâu lại cứ thế mà xông lên.
Phụ nữ một khi đã hung ác lên thì đàn ông cũng chả là cái thá gì, cho nên nhóm phù rể đều chỉ có thể lựa chọn đứng ngoài cuộc chiến nhìn xem, hoàn toàn không chen vào được.
Đám người bảo vệ của khách sạn phải dùng sức của ba bò chín trâu, vất vả lắm mới tách hai nhóm người phụ nữ kia ra được.
Sức chiến đấu của nhóm người Nhan Đình Đình dĩ nhiên vẫn là mạnh hơn, ngoại trừ váy của Tiểu Ngọc bị rách tươm ra, những người khác vẫn coi như là toàn vẹn không chút tổn hại. Ngược lại nhóm của Bàng Linh thì gần như ai cũng tóc tai bù xù, áo cưới trên người cô dâu cũng trở nên rách rưới.
“Áo cưới của tôi, hu hu hu hu!” Bàng Linh khóc lớn, cái áo cưới mà cô ta bỏ ra gần mười vạn để sàng lọc tỉ mỉ đặt người may riêng, lại không ngờ chưa kịp đợi tiệc cưới diễn ra đã tan tành hết cả rồi.
Càng nghiêm trọng hơn là trên áo cưới lại còn xuất hiện vết máu loang lổ.
“Không xong rồi, vợ của tôi động thai, mau gọi cấp cứu!” Hồ Tiến sợ đến hồn lìa khỏi xác, đây chính là con của anh ta đó!
Bàng Linh: “Chồng à, em không sao, không cần gọi xe cấp cứu.”
Hồ Tiến không giải thích gì, nói: “Đừng ngu ngốc nữa, lỡ như đứa bé có chuyện thì làm sao bây giờ?”
Trong đám người vây xem, có một người phụ nữ trung niên bước ra nói: “Tôi là bác sĩ khoa phụ sản, trước tiên để cho tôi khám một chút đã.”
Hồ Tiến vô cùng mừng rỡ: “Làm phiền bác sĩ rồi!”
“Bảo vệ, bắt hết mấy cô ta, sau đó giao cho cảnh sát xử lý.” Hồ Viễn rống to.
“Ai dám bắt vợ tôi?” Lý Danh Dương nóng lên, vội vã chạy tới trước chắn phía trước Nhan Đình Đình, còn Phương Dạ và đám phù rể cũng chắn ở trước mặt.
Ngay giữa lúc đám người bảo vệ đi qua chỗ bọn họ, một chiếc xe Laferrari màu đỏ rực bỗng ngừng lại trước cửa khách sạn.
Sau khi mở cửa xe, một cô gái thon thả đeo kính râm xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong chớp mắt, Hồ Viễn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 60 :
Tài lực của đối phương hùng hậu, anh ta vẫn có chút dè dặt, nói chuyện cũng không dám kiêu căng quá mức.
Phương Dạ cười nhạt: “Hồ tổng, anh thật sự không tin tôi quen biết Tần Yên Nhiên?”
“Phí lời, cô Tần người ta giàu có hơn anh gấp trăm lần, làm sao lại có thể quen biết anh?” Hồ Tiến nhịn không được nói tới: “Bảo vệ, đuổi hết bọn họ ra ngoài đi, không cần khách sáo.”
Mặc dù không phải là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh, thế nhưng đám người bảo vệ đều biết Hồ Tiến là em trai ruột của Hồ tổng, cho nên cũng không dám thất lễ, nhanh chóng bao vây về phía Phương Dạ và Dương Lâm.
Còn đám người của cha Lý cũng đang bị xô đẩy ra ngoài, cả hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Chồng ơi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Nhan Đình Đình và mẹ Lý lúc này cũng chạy vào.
“Còn sao trăng gì nữa, bị đuổi ra ngoài đó.” Hồ Tiến cười lạnh nói: “Người đẹp, trước kia tôi đã từng cảnh cáo cô rồi, yêu cái loại nghèo túng như Lý Danh Dương đó không có kết quả tốt đâu, bây giờ hiệu nghiệm rồi thấy chưa.”
“Tao cho mày nói nhảm này!” Lý Danh Dương vốn đang tức giận, đang muốn xắn tay áo lên đánh Hồ Tiến một trận, nhưng không ngờ Nhan Đình Đình đã xông lên đạp một cước vào bụng của người kia trước rồi.
Một cú đá mang đầy nỗi hận vung tới, sức mạnh dĩ nhiên là không hề nhẹ chút nào, Hồ Tiến lập tức bày ra vẻ mặt đau đớn, ôm bụng ngồi khuỵu xuống.
“Tôi cho anh nói chồng tôi này, cho anh nói chồng tôi này!” Nhan Đình Đình vẫn chưa hả giận, cầm lấy lẵng hoa phù dâu trên tay liên tục đập lên người Hồ Tiến.
Phương Dạ nhìn tới ngây ngốc, không ngờ một cô dâu thoạt nhìn nho nhã lịch sự như này lại còn có khía cạnh bùng cháy dữ dội khác, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhưng mà kiểu phụ nữ yêu ghét rõ ràng này, anh vẫn rất yêu thích.
Bàng Linh nhìn thấy chồng mình bị đánh làm sao còn nhịn được, lập tức kêu thêm đám bạn thân lên hỗ trợ. Tiểu Ngọc hô to một tiếng cũng vọt tới, hai bên đoàn phù dâu lại cứ thế mà xông lên.
Phụ nữ một khi đã hung ác lên thì đàn ông cũng chả là cái thá gì, cho nên nhóm phù rể đều chỉ có thể lựa chọn đứng ngoài cuộc chiến nhìn xem, hoàn toàn không chen vào được.
Đám người bảo vệ của khách sạn phải dùng sức của ba bò chín trâu, vất vả lắm mới tách hai nhóm người phụ nữ kia ra được.
Sức chiến đấu của nhóm người Nhan Đình Đình dĩ nhiên vẫn là mạnh hơn, ngoại trừ váy của Tiểu Ngọc bị rách tươm ra, những người khác vẫn coi như là toàn vẹn không chút tổn hại. Ngược lại nhóm của Bàng Linh thì gần như ai cũng tóc tai bù xù, áo cưới trên người cô dâu cũng trở nên rách rưới.
“Áo cưới của tôi, hu hu hu hu!” Bàng Linh khóc lớn, cái áo cưới mà cô ta bỏ ra gần mười vạn để sàng lọc tỉ mỉ đặt người may riêng, lại không ngờ chưa kịp đợi tiệc cưới diễn ra đã tan tành hết cả rồi.
Càng nghiêm trọng hơn là trên áo cưới lại còn xuất hiện vết máu loang lổ.
“Không xong rồi, vợ của tôi động thai, mau gọi cấp cứu!” Hồ Tiến sợ đến hồn lìa khỏi xác, đây chính là con của anh ta đó!
Bàng Linh: “Chồng à, em không sao, không cần gọi xe cấp cứu.”
Hồ Tiến không giải thích gì, nói: “Đừng ngu ngốc nữa, lỡ như đứa bé có chuyện thì làm sao bây giờ?”
Trong đám người vây xem, có một người phụ nữ trung niên bước ra nói: “Tôi là bác sĩ khoa phụ sản, trước tiên để cho tôi khám một chút đã.”
Hồ Tiến vô cùng mừng rỡ: “Làm phiền bác sĩ rồi!”
“Bảo vệ, bắt hết mấy cô ta, sau đó giao cho cảnh sát xử lý.” Hồ Viễn rống to.
“Ai dám bắt vợ tôi?” Lý Danh Dương nóng lên, vội vã chạy tới trước chắn phía trước Nhan Đình Đình, còn Phương Dạ và đám phù rể cũng chắn ở trước mặt.
Ngay giữa lúc đám người bảo vệ đi qua chỗ bọn họ, một chiếc xe Laferrari màu đỏ rực bỗng ngừng lại trước cửa khách sạn.
Sau khi mở cửa xe, một cô gái thon thả đeo kính râm xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong chớp mắt, Hồ Viễn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Chương 60 :
Nhìn thấy đại sảnh khách sạn rối như bòng bong, tâm trạng vốn dĩ đang tốt đẹp của Tần Yên Nhiên trong thoáng chốc đã trầm xuống tận đáy, cô ấy cau mày nói: “Chuyện gì đây?”
Hồ Viễn miễn cưỡng tiến lên chào hỏi: “Cô… cô cả, sao cô lại đến đây?”
“Phó tổng giám đốc Hồ, làm phiền anh giải thích một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Tần Yên Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta.
Hồ Viễn thấp thỏm nói: “Thưa cô cả, là… là đám người này đến khách sạn gây rối, tôi đang nhờ bảo vệ mời bọn họ ra ngoài!”
“Ý anh là nhóm người của anh Phương đang gây rối trong khách sạn sao?” Tần Yên Nhiên chế nhạo.
Sau khi nghe thấy hai tiếng “anh Phương”, Hồ Viễn biết rằng mình sắp xong đời rồi.
Kể cả có nằm mơ anh ta cũng không thể ngờ được rằng cô cả vậy mà lại quen biết cái tên nhà giàu mới nổi này!
“Cô cả, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi… tôi tưởng anh Phương đang bỡn cợt tôi, cho nên mới…”
Vào lúc anh ta đang toát mồ hôi hột đầy trán định giải thích thì Dương Lâm bật nút ghi âm của điện thoại lên, sau đó chuyển sang chế độ loa ngoài.
“Dựa theo lời của cậu nói thì Tần Yên Nhiên tới cũng vô dụng rồi?”
Hồ Viễn cười lạnh đáp: “Đừng có hễ mở miệng là lấy cô Tần ra dọa tôi, đây là thành phố Bạch Thủy, không phải Hoa Hải. Nhân vật tầm cỡ như cô Tần sẽ không dễ dàng tới đây đâu, cho nên anh không cần lừa tôi.”
Phương Dạ cố ý hỏi: “Nói như vậy, anh ở khách sạn này chính là một tay che trời rồi?”
“Đúng thì làm sao?”
Sau khi nghe thấy giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo của mình, mặt Hồ Viễn xám xịt như sắp chết, từ trên trán những hạt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
“Hồ Viễn, lúc trước anh Phương nói rằng anh cố ý làm khó dễ bạn của anh ấy, tôi còn không tin, thật sự không ngờ anh lại là loại người này!” Tần Yên Nhiên lạnh lùng nói: “Cũng may là tôi đã phát hiện ra sớm, nếu như giao Bích Thủy Thiên Nguyên cho anh quản lý, e rằng trong vòng nửa năm sẽ bị phá sản mất thôi!”
Một tiếng “bụp” vang lên, Hồ Viễn quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc kể lể: “Cô cả, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, xin cô hãy cho tôi một cơ hội đi mà!”
Tần Yên Nhiên không hề mềm lòng chút nào: “Loại người như anh không xứng có thêm cơ hội, mau đến phòng tài vụ kết toán tiền lương đi!”
“Cô cả, lần này thật sự là hiểu lầm, xin cô làm ơn hãy cho tôi một cơ hội cuối cùng!”
Hồ Viễn càng khóc lóc thảm thiết hơn nữa, anh ta chăm chỉ làm việc bao nhiêu năm, dùng đủ mọi thủ đoạn cuối cùng cũng trèo lên được vị trí phó tổng giám đốc, trước mắt sắp trở thành người đứng đầu khách sạn rồi, nhưng không ngờ lại rơi vào tay của Phương Dạ, đối mặt với chuyện này làm sao anh ta có thể không đau lòng cho được chứ?
Nếu như thật sự bị Bích Thủy Thiên Nguyên sa thải, vậy thì danh tiếng của anh ta trong cả cái ngành này sẽ hoàn toàn bị thối nát, muốn tìm được công việc mới sẽ rất khó…
“Bảo vệ, mau mời cái tên này ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy anh ta nữa.” Vẻ mặt Tần Yên Nhiên lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Lần này các nhân viên bảo vệ đã hành động rất nhanh chóng, chỉ trong thoáng chốc đã đưa Hồ Viễn đang khóc lóc sướt mướt ra khỏi khách sạn, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Bây giờ Hồ Tiến không có thời gian để quan tâm đến anh trai mình, sự chú ý của anh ta vẫn luôn dồn về phía vị bác sĩ đang giúp Bàng Linh khám thai.
Bác sĩ trông có vẻ rất khó hiểu, bà ta nói: “Thật kỳ lạ, vợ của anh hình như…”
Hồ Tiến lo lắng nói: “Hình như gì?”
“Hình như không có mang thai!”
“Cái gì?” Hồ Tiến giống như bị sét đánh ngang tai vậy, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng.
“Bác sĩ, có phải là bác sĩ đã nhầm rồi không, vợ tôi đã mang thai được năm tháng rồi mà, tuần nào cũng phải đến bệnh viện để kiểm tra, ảnh chụp siêu âm bụng lần trước vẫn còn đây này, làm sao có thể không có thai được cơ chứ?”
“Dựa theo kinh nghiệm gần hai mươi năm của tôi, cô ấy có lẽ là không hề mang thai đâu.” Bác sĩ nghiêm túc nói: “Nếu không tin lời tôi, tôi đề nghị anh đích thân đi cùng cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử.”
Thấy bác sĩ nói vô cùng thành thật, trong lòng Hồ Tiến đã không còn ôm hy vọng gì nữa rồi, sau khi anh ta đờ đẫn người ra trong hai ba giây, thì bất ngờ tát vào mặt cô dâu mới một cái.
Cái tát này vừa dứt khoát vừa lớn tiếng, trên khuôn mặt của Bàng Linh ngay lập tức xuất hiện một vết đỏ.
“Anh điên rồi à, đánh em để làm gì chứ?”
“Để làm gì à? Tôi hỏi cô, có phải là cô đã làm giả những bản báo cáo kiểm tra trước kia đúng không?”
“Đúng thì đã sao hả, là do em yêu anh nên mới nói dối anh như thế!” Bàng Linh gào khóc nói: “Không mang thai thì đã sao chứ, ngày tháng sau này vẫn còn rất dài cơ mà?”
“Tôi khinh, trước đây chúng ta chỉ chơi đùa mà thôi, nếu như không phải là do cô dùng cái thai giả để lừa gạt tôi, thì làm sao tôi có thể thật sự muốn kết hôn với cô được chứ?” Hồ Tiến lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nếu như đã không có con vậy thì hôn lễ ngày hôm nay không cần tổ chức nữa rồi, đường đời rất rộng, chúng ta ai đi đường nấy thôi, tạm biệt!”
Nói xong câu này, anh ta thật sự định cất bước đi ra ngoài, trên mặt không chút lưu luyến gì cả!
Bàng Linh nhanh chóng kéo tay anh ta lại: “Không mà chồng ơi, em thật sự rất yêu anh, tuyệt đối đừng rời xa em mà!”
“Cô cho rằng tôi không biết sao, cô chỉ yêu tiền của tôi mà thôi, cút khỏi đây đi!” Hồ Tiến đá cô ta một phát, sải bước ra khỏi khách sạn.
Sau khi Bàng Linh đứng dậy liền vội vàng đuổi theo, quyết tâm mạnh mẽ dù thế nào cũng không chịu bỏ cuộc…
Người thân bạn bè hai bên đến uống rượu mừng cưới cũng hoàn toàn ngơ ngác, đã đưa phong bì rồi, chú rể lại chạy mất, rốt cuộc là có tiếp tục ăn tiệc nữa không?
Phương Dạ và Lý Danh Dương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không ngờ rằng một “trận ẩu đả” vậy mà lại dẫn đến chuyện ly hôn luôn rồi!
“Xin chào, anh có phải là anh Lý không?”
Không biết từ lúc nào, Tần Yên Nhiên đã nhanh nhạy đứng trước mặt hai người bọn họ: “Tôi xin lỗi vì khách sạn đã gây ra sự bất tiện và phiền phức cho hai người, như vầy đi, tôi sẽ trực tiếp nâng cấp cho hai người trở thành khách VIP bạch kim, hơn nữa lần này sẽ cung cấp miễn phí sảnh thương vụ cho anh, xin hãy thông báo cho khách nhập tiệc đi!”
Lý Danh Dương có hơi không dám tin: “Quý cô xinh đẹp, vừa rồi cô nói là bữa tiệc lần này hoàn toàn miễn phí hết sao?”
“Anh không nghe nhầm đâu, bất kể là rượu, thuốc lá, hay thức ăn tất cả đều miễn phí hết.” Tần Yên Nhiên lại nhấn mạnh một lần nữa.
“Cảm ơn, thật sự là cảm ơn cô rất nhiều!”
Cha mẹ hai bên cuối cùng cũng đã an tâm, bị giày vò lâu đến như vậy, khách khứa cuối cùng cũng xem như là đã có thể nhập tiệc rồi.
Mặc dù trước đó ầm ĩ một trận khiến mọi người có chút khó chịu nhưng dịch vụ tiêu chuẩn cao của sảnh thương vụ nhanh chóng khiến mọi người mặt mày rạng rỡ trở lại.
Việc cung cấp không giới hạn thuốc lá và rượu nổi tiếng quý giá, cũng như rất nhiều món ăn cao cấp, cho thấy Tần Yên Nhiên thật sự muốn làm hài lòng tất cả mọi người mà không hề so đo đến giá cả.
“Anh Phương, anh có hài lòng với cách xử lý sự việc của cô gái nhỏ không?”
Ở hàng ghế của phù rể và phù dâu, Tần Yên Nhiên và Phương Dạ đang ngồi ở đó với nhau, còn Dương Lâm thì ngồi ở phía bên kia của anh.
Mặc dù các phù dâu khác đang nhìn chằm chằm vào Phương Dạ như hổ đói, nhưng rõ ràng là bọn họ không thể cạnh tranh được với hai cô gái cực kỳ xinh đẹp kia rồi.
Một người là sếp lớn đứng sau khách sạn, một người là “thư ký riêng bên cạnh” của người ta, chọc vào không nổi, chọc vào không nổi đâu…
“Rất hài lòng, nhưng sau này đừng gọi tôi là anh Phương nữa, cứ gọi đầy đủ tên của tôi như trước đây đi.” Phương Dạ cười: “Quy cách của bữa tiệc này không thấp tí nào, chắc bị lỗ vốn rồi đúng không?”
“Thực ra cũng không cao cấp bao nhiêu đâu, hơn nữa chi phí cũng chỉ hơn ba mươi nghìn mỗi bàn mà thôi, tôi còn sợ là sẽ không lọt vào mắt thần của anh nổi nữa đấy.” Tần Yên Nhiên nói: “Anh là ông chủ không hề thiếu tiền, nếu tôi đoán không nhầm thì tất cả những chiếc xe sang trọng có giá hàng chục triệu ngoài kia đều là của anh, đúng không?”
“Là của đầu tư Kim Đỉnh.”
Tần Yên Nhiên đột nhiên nhận ra: “Đầu tư Kim Đỉnh của Hoa Hải à? Chẳng trách, anh rất thân thiết với Tiêu tổng sao?”
“Xem như là thân đấy.” Phương Dạ ngượng ngùng cười nói: “Tôi là ông chủ của anh ta.”