Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẹ Vương nhìn thấy hành động của thằng con cả chỉ cười, xem ra tên nhóc cũng không thích tên đó rồi.
Không bao lâu, chiếc xe BMW cũng đã lái thẳng đến biệt thự Nam Kinh.
Người làm đã nhìn thấy liền nhanh chóng mở cửa cho xe nhà họ Vương lái vào bên trong.
Đúng lúc này, Vương Thừa Duật cũng có ở bên trong nên cả hai mẹ con cũng nhanh chân đi vào bên trong để nghe kết quả về sức khỏe của Vương Tuyết Băng.
Trên phòng ngủ chính, tầng bốn.
Vương Thừa Duật vừa khám sức khỏe tổng quát cho em gái xong, xoay người đi đến ghế sofa đối diện giường ngủ, ngồi xuống, rót ly trà hớp vài ngụm, nhìn tảng băng trước mặt, thở dài hỏi: " Cậu tính không cho tập đoàn Dương Hoàng nữa à? "
" Không hẳn, phần lớn thời gian tôi sẽ giải quyết công việc ở nhà, còn các vấn đề khác sẽ giao cho bốn con chim đen, vàng, lục và trắng giải quyết.
" Triệu Hàn Dương tay cầm tách trà nhìn cô gái nhỏ vẫn còn đang hôn mê, cười nhạt nói.
Nghe vậy, Vương Thừa Duật chỉ cười nhạt, xem ra em gái anh đủ làm cho tảng đá này ăn hận rồi đây.
Cũng đáng mừng, sau bao nhiêu sóng gió thì họ cũng sẽ thuộc về nhau.
Nhưng quan trọng con nhóc kia dù đang trong giai đoạn hồi phục, về việc tỉnh lại là không thể chắc chắn khi nào.
Triệu Hàn Dương buông tách trà trên tay xuống, đi đến bên cạnh giường ngủ, ngồi xuống dịu dàng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lên tiếng hỏi: " Kết quả hôm nay của cô ấy thế nào? "
" Các chỉ số khả quan, về việc tỉnh lại cũng sẽ sớm thôi.
" Vương Thừa Duật nhìn cô em gái nhỏ khẽ cười nói.
Triệu Hàn Dương gật đầu, cùng lúc này hai mẹ con Vương Tử Tâm cũng đã vào đến phòng ngủ chính, nghe Thừa Duật nói cô sẽ sớm tỉnh lại liền thở phào.
Nhìn thấy người bước vào, anh nhíu mày nhìn họ, nhưng vẫn không lên tiếng.
Vương Thừa Duật nhìn thấy mẹ Vương và anh cả cũng chỉ gật đầu, giọng nói trêu chọc: " Mẹ, mẹ lại đến thăm con bé à? "
" Không được sao? " Mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ liếc mắt nhìn anh.
Vương Tử Tâm nhìn hai người chỉ cười lắc đầu, anh cũng mặc kệ hai người họ cứ trí chóe với nhau mà đi đến bên cạnh Triệu Hàn Dương.
Lúc này, Triệu Hàn Dương ngước mắt nhìn anh, nhíu mày, hỏi: " Sau thế? Ai chọc giận anh à? "
Vương Tử Tâm nhìn anh, liếc mắt đến ra ngoài, nói không rõ ràng: " Cậu theo anh đến thư phòng đi.
"
Triệu Hàn Dương nhìn anh, lại nhìn mẹ Vương và Vương Thừa Duật vẫn còn đang trí chóe với nhau mà gật đầu, trước khi ra ngoài,anh nhìn họ bảo: " Bác gái, bác cùng với Thừa Duật chăm sóc cô ấy giúp con một lúc nha.
"
Mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ vẫn đang chửi mắng con trai mình bỗng chốc im lặng gật đầu: " Ta biết nên làm gì gì để chăm sóc cho con bé.
Còn cậu có việc thì cứ đi làm đi.
Không cần bận tâm đến bà già này đâu.
"
Dù lời nói lạnh nhạt, nhưng mẹ Vương vẫn biết Triệu Hàn Dương là người trăm công nghìn việc, nên bà mới đến biệt thự Nam Kinh thường xuyên để chăm sóc cho con gái mình trong những lúc anh đi vắng.
****
Thư phòng.
Vừa vào bên trong,anh đã căn dặn vệ sĩ đứng canh gác và đảm bảo không ai đến làm phiền trong lúc anh và Vương Tử Tâm nói chuyện.
" Sau thế? "
Vừa ngồi xuống ghế, Triệu Hàn Dương nhìn anh với vẻ mặt lạnh nhạt, lạnh giọng hỏi.
Vương Tử Tâm nhìn anh, đi đến ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện, nói: " Lúc sáng,anh cùng mẹ đến thăm con bé.
Không biết Triệu Hàn Lâm đã nghe thấy tin tức con bé bị thương từ đâu mà điện đến hỏi anh.
"
Nghe thấy những lời đó, Triệu Hàn Dương nhíu chặt mày mình, đôi mắt loé lên sự nguy hiểm: " Ý anh là trong biệt thự có gián? "
Vương Tử Tâm gật đầu, đúng vậy, anh sợ không chỉ biệt thự Nam Kinh mà ngay cả nhà chính nhà họ Vương cũng có những con gián to lớn.
Còn những căn nhà khác của mấy anh em anh, chắc chắn sẽ không có vì Triệu Hàn Lâm sẽ không biết được nơi ở thật của họ.
Đều mà để anh chắc chắn đó chính là cuộc hôn nhân của em gái anh, cô đã không dắt hắn đến chỗ của họ, và họ chỉ gặp hắn được vào các dịp lễ Tết cuối năm ở nhà chính.
Triệu Hàn Dương nheo mắt, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất nhìn những ngọn núi xa, tay đút vào túi quần lấy bao thuốc lá cho điếu thuốc vào miệng, bật lửa, rít một hơi: " Nếu đã có gián thì em không ngại để nhóm máu đâu.
"
Vương Tử Tâm đơn nhiên hiểu lời của Triệu Hàn Dương là gì, nhưng việc này sẽ có liên hệ rất lớn với những người đứng đằng sau, sợ rằng tên Triệu Hàn Lâm chỉ là tấm lá chắn của đám người đằng sau thôi.
" Anh biết, nhưng chúng ta sẽ không thể ra tay vào lúc này.
" Vương Tử Tâm lên tiếng, khuyên ngăn: " Con bé hiện tại vẫn chưa tỉnh lại, nếu lúc con bé tỉnh lại mà thấy máu e rằng con bé sẽ rất sốc đấy.
"
" Lão tứ, em biết nên làm gì.
Còn về cô ấy,em sẽ không để cho ấy bị thương dù chỉ một chút.
" Triệu Hàn Dương lạnh nhạt nói.
Và rồi, cả hai anh em ngồi ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.
***
Trở lại phòng ngủ chính, mẹ Vương - Tô Tiểu Hạ cũng đã giúp cho cô lau mình và thay bộ quần áo mới cho thoải mái xong, bà cũng ngồi cạnh cô mà nói chuyện rất lâu.
Giờ đây cả Vương gia đều rơi vào tĩnh lặng và thiếu đi sức sống.
Còn Vương Tuyết Băng vẫn nằm đây vẫn chưa có dấu hiệu của sự tỉnh lại dù là một chút.
Mẹ Vương vì thế cũng đã gầy hẳn một vòng vì lo lắng cộng với sự lo lắng thương tâm quá độ, nên ba Vương cũng vì lo vợ sót con mà ông luôn tìm cách để dỗ cho vợ vui vẻ..