Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Siêu Cấp Đại Gia
  3. Chương 106
Trước /1000 Sau

Siêu Cấp Đại Gia

Chương 106

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 106

Đương nhiên rồi, cô chưa bao giờ tiếp xúc với những mặt hàng xa xỉ như vậy. Tuy không ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, nghe nói Patek Phillipe là cửa hàng xa xỉ tầm quốc tế luôn ấy, là biểu trung chi vương đó a!

“Em không cần đâu. Nó quý lắm đó, phí tiền lắm.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn yếu ớt trả lời.

Nhìn yết giá bên trên, cái rẻ nhất cũng phải 100.000 mà cái đắt nhất cũng lên tới một triệu.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn nghĩ cũng không dám nghĩ, một cái đồng hồ còn có giá trị hơn cả nhà của cô đó!

“Đừng sợ, em cứ chọn đi, anh tặng em.” Thẩm Lãng nhìn vào đôi mắt to tròn sáng ngời sạch sẽ của Lâm Nhuyễn Nhuyễn.

Đừng nói là tặng đồng hồ, tặng cả cửa hàng còn được nữa là. Bổn công tử đây không phải là không có thực lực đâu nhé, chuyện nhỏ như con thỏ thôi.

Lâm Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên có một loại ảo giác.

Từ khi nào mà bạn học Thẩm lại trở nên giàu có như vậy a? Không phải là đang nói giỡn chứ? Những chiếc đồng hồ này, ít thì 100.000 mà nhiều thì một triệu, không phải là một con số nhỏ, bạn học Thẩm nào có thực lực kinh tế như vậy?

Không đợi Lâm Nhuyễn Nhuyễn hỏi, Tôn Nhĩ Nhã đã cướp lời, trào phúng: “Thẩm Lãng? Cậu á? Cậu mà có số tiền lớn như vậy? Chút tiền ấy của cậu còn chẳng đủ để Chu thiếu tiêu vặt đâu, đừng có ở đây mà trang đầu to tỏi!”

“Đã ngu rồi còn thối miệng, cô thì không cứu nổi rồi!” Thẩm Lãng cười khẩy.

“Chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Đừng có giả vờ nữa, ngay cả chiếc đồng hồ rẻ nhất kia cậu có thể mua nổi sao?” Tôn Nhĩ Nhã nóng lòng thể hiện trước mặt Chu Tử Hào.

Ả biết Chu Tử Hào và Thẩm Lãng là kẻ thù của nhau, đây đúng là thời cơ tốt để ả thể hiện.

“Cái thứ tự cho mình là đúng. Nếu tôi không thể, vậy cần gì phải tự đi rước họa vào thân?” Thẩm Lãng cười nhạo.

“Nguyên nhân rất đơn giản, cậu sợ bị Chu thiếu so sánh, cậu còn sợ Chu thiếu cướp Lâm Nhuyễn Nhuyễn khỏi tay mình, cho nên mới giả làm kẻ có tiền. Tôi rất muốn xem tiếp theo cậu sẽ làm thế nào để giải quyết việc này đấy, bán thận hay là bán nhà vậy?”

Tôn Nhĩ Nhã càng nói càng hăng.

Nhưng Chu Tử Hào lại cực kì khổ tâm, khóc không ra nước mắt.

Tôn Nhĩ Nhã là kẻ không thức thời, từng câu từng chữ đều là hạ thấp hắn. Đây là muốn kéo hắn xuống nước đây mà!

“Làm sao cô biết tôi phải chi tiền để mua đồng hồ? Nếu tôi trực tiếp lấy nó trong cửa hàng thì sao?” Thẩm Lãng nhìn Tôn Nhĩ Nhã y như đang nhìn một tên ngốc.

“Vậy cậu cứ chuẩn bị ăn cơm tù đi là vừa! Người nghèo thật đáng thương mà, muốn mua một món quà đắt tiền để tặng cho người yêu còn chẳng mua nổi, còn muốn đi cướp bóc chứ, thật là đáng thương mà!” Tôn Nhĩ Nhã càng ngày càng khoe khoang, thế nhưng, khi nói ra những lời này, ả cũng quên mất bản thân mình cũng chỉ là một người bình thường, vì để lấy chút thù lao mà hãm hại bạn thân, bán đứng tôn nghiêm.

“Bây giờ tôi nói cho cậu biết nhé, sự nghèo hèn hạn chế sức tưởng tượng của cậu đó!”

Thẩm Lãng cầm chiếc đồng hồ Patek Phillipe đắt nhất, đeo lên tay phải Lâm Nhuyễn Nhuyễn, mà nhân viên của cửa hàng lại không hề có ý kiến gì.

Ông chủ nhà mình lấy đồng hồ của cửa hàng nhà mình, nhân viên của cửa hàng có thể có ý kiến gì chứ.

Toàn bộ cửa hàng của Chỉnh Gia đều là thuộc sở hữu trên danh nghĩa của Thẩm Lãng. Nói không khách khí thì cả phố mua bán này đều là của hắn, hắn là ông chủ của ông chủ của các cửa hàng khác.

Quảng cáo
Trước /1000 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Toàn Chức Pháp Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net