Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 110
“Chào Chu thiếu, Chu thiếu cũng đi dạo phố nha.” Lý Kiến Phi cúi đầu khom lưng trước Chu Tử Hảo, vẻ mặt lấy lòng.
Nhưng sắc mặt Chu Tử Hào lại đại biến.
Thẩm Lãng lớn hơn cả trời, nhất định không thể cướp sự nổi bật của Thẩm Lãng. Lý Kiến Phi này đang hại cậu a!
Tôn Tịnh Nhã vừa đi, Lý Kiến Phi lại tới. Chu Tử Hào tỏ vẻ hoảng loạn tột cùng.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Không nói được câu ‘chào chủ nhiệm’ à?” Lý Kiến Phi trừng mắt nhìn Thẩm Lãng.
Ti———
Chu Tử Hào hít một hơi.
Cảnh tượng cậu không muốn thấy nhất vẫn xuất hiện.
Lý Kiến Phi ở bên cạnh đang điên cuồng tìm đường chết.
“Ông mà cũng xứng?
Ở bên ngoài trường học còn tự coi mình là cọng hành, Thẩm Lãng không ngại dạy cho ông ta một bài học đâu.
Hắn giơ một chân lên, gạt Lý Kiến Phi ngã sóng soài trên mặt đất.
“Cậu dám đánh tôi, thật to gan! Cậu cứ chờ bị nhà trường đuổi học đi! Lần này chẳng ai giữ nổi cậu đâu!” Lý Kiến Phi ôm ngực uy hiếp.
“Tôi có đánh ông sao? Ông hỏi lại Chu Tử Hào xem, có sao?” Thẩm Lãng cười khẩy hỏi lại.
Chu Tử Hào vội vàng lắc đầu như trống bỏi.
“Không, hoàn toàn không có! Là tôi đánh ông, là tôi đánh đó!”
Chu Tử Hào chạy tới, tay đấm chân đá Lý Kiến Phi.
“Chu thiếu, đừng đánh tôi, cầu xin cậu đừng đánh tôi nữa! Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?”
Lúc này, chủ nhiệm Lý Kiến Phi dùng sức cau mày, bày ra vẻ mặt vô tội hệt như con chó Sa Bì.
“Đánh ông là phải, dám bất kính với ông nội Thẩm à, không đánh ông thì đánh ai!”
Khi nói chuyện, Chu Tử Hào lại đạp Lý Kiến Phi thêm vài đạp, đánh ông ta mặt mũi dồn dập, dọa vợ ông ta sợ ngây người, đứng trơ ra như tượng phỗng, không dám nhúc nhích.
“Ông… Ông nội Thẩm?”
Lý Kiến Phi sững sờ.
Từ khi nào lại nhảy ra một ông nội Thẩm vậy???
Nghĩ xem nào, chẳng lẽ là Thẩm Lãng?!?
Mẹ bà nó rối ghê, đầu năm nay mèo đều nhận chuột làm ông nội sao hả trời?
Nghi vấn nối tiếp nghi vấn, bùng nổ trong đầu Lý Kiến Phi.
Trong ấn tượng của ông ta, ở đại học Bình An, Chu Tử Hào là mèo, còn Thẩm Lãng chỉ xứng đáng là một con chuột hôi thối bị Chu Tử Hào đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Bây giờ lại đổi ngược lại, khiến thế giới quan của Lý Kiến phi sụp đổ rầm rầm.
Nhưng, sự thật bày ra ngay trước mặt, Chu Tử Hào hệt như con cún thè lưỡi vẫy đuôi trước mặt Thẩm Lãng, cũng giống như khi ông ta la liếm trước mặt Chu Tử Hào.
Lý Kiến Phi cũng không phải kẻ ngốc. Khi nhìn thấy cảnh tượng khiến ông ta khiếp sợ này, cuối cùng cũng hiểu ra rằng Chu Tử Hào không nói giỡn, mà là cậu ta thực sự rất sợ Thẩm Lãng.