Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 17
Phục vụ trả lời: “Tôi đâu có rõ, anh ấy là cổ đông lớn nhất, thân phận bí ẩn, là quản lý của chúng tôi đặc biệt đến dặn dò, ông chủ Thẩm Lãng đang ở nhà hàng dùng bữa.”
Trần Kiệt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Chắc là trùng tên, cái tên Thẩm Lãng nghèo ba đời đó sao có thể là cổ đông lớn của nhà hàng này chứ!”
Không gài bẫy được Thẩm Lãng, Trần Kiệt và Trương Siêu rất tức giận.
Khi Trần Kiệt và Trương Siêu bắt taxi về trường, thì tất cả bạn cùng lớp và tài xế taxi đều gặp nạn.
Hai người trên xe bụng chướng lên, xe bốc mùi hôi thối, không khí ngột ngạt.
“Chú à chú à mau dừng xe, xong rồi xong rồi, tôi sắp ra rồi!”
“Không phải chỉ ăn một đĩa trái cây thôi sao, còn hơn cả rửa ruột!”
Lúc này, Thẩm Lãng đã lái chiếc siêu xe trở về trường học.
Đến sáng hôm sau Thẩm Lãng mới biết, Trần Kiệt và Trương Siêu đã nhập viện.
Các nhân viên y tế trong bệnh viện cách ly phòng bệnh của hai người. Đây là hai vũ khí sinh hóa, khiến mùi thối bay khắp bệnh viện.
Vì Trương Siêu ăn nhiều nhất nên anh ta được gửi đến phòng chăm sóc đặc biệt, cơ thể vô cùng yếu ớt.
Nhận được tin tức, Thẩm Lãng cười nhạt.
Lâu rồi mới dùng đến loại thuốc này, chi đại kích, cam toại, nguyên hoa, bìm biếc, ba đậu, mấy loại thuốc này nếu được dùng quá lượng.
Có điều lần này vẫn quá dễ dãi với Trần Kiệt, lần sau tôi nhất định sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.
Thẩm Lãng ăn sáng xong liền đến tòa nhà giảng dạy của khoa y.
Hôm nay có môn y học Trung Quốc, là giờ học của một giáo sư nổi tiếng ở thành phố Bình An tên là Hách Lập Đông, bất đắc dĩ anh mới đăng kí.
Anh đã quá quen thuộc với nhiều tác phẩm y học Trung Quốc, nhiều loại khác nhau ngay từ khi còn nhỏ, còn được nhận là học trò của vị nữ thần y học Triệu Linh Khu, thực sự quá mệt mỏi với tiết học này.
4 năm qua, giả nghèo giả làm đứa ngốc, rõ ràng bản thân biết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn phải làm như không biết gì, thực sự mệt mỏi!
“À! Nghĩ đến thầy Triệu Linh Khu, 4 năm không gặp, có chút nhớ, sử dụng quy trình bảo tồn sắc đẹp nên chắc thầy vẫn còn rất trẻ và đẹp, ngực chắc vẫn…”
“Thẩm Lãng! Nghĩ cái gì vậy, đứng lên trả lời, trúng độc rắn, cách làm sạch máu là gì!” Thấy Thẩm Lãng không chú ý, giáo sư Hách Lập Đông nghiêm nghị.
Nhưng ông rất nhanh lắc lắc đầu: “Bỏ đi bỏ đi, câu hỏi này không nằm trong phạm vi bài học, sợ rằng đến sinh viên có thành tích tốt nhất cũng không trả lời được, vẫn là nên hỏi cậu câu hỏi dễ chút.”
Giáo sư cho rằng tiết học nào Thẩm Lãng cũng lơ đễnh. Câu hỏi này khá khó, vì đây là dự án gần đây ông nghiên cứu, chuẩn bị mang đến tham gia hội thảo về y học Trung Quốc trong tỉnh, chỉ là tình cờ đề cập đến.
“Giáo sư Hác, câu hỏi này rất khó sao?”
“Đối với sinh viên các cậu, đúng là rất khó!” Giáo sư Hách nghiêm túc nói.
“Tôi có một cách.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.
“Vậy cậu nói xem.” Giáo sư Hách cảm thấy từ chối cho anh nói cũng không hay nên mới cho Thẩm Lãng một cơ hội.
Bình thường Thẩm Lãng luôn lơ đễnh trong các tiết học y học cổ truyền Trung Quốc, không được lòng giáo sư Hạc này cho lắm.
Mặc dù Thẩm Lãng có kết quả rất cao trong nhưng môn chuyên ngành Tây y, nhưng mỗi lần thi những môn y học Trung Quốc tự chọn đều không qua.
Hơn nữa câu hỏi này còn vượt quá phạm vi sách vở, ngay cả những sinh viên giỏi nhất trong lớp y học Trung Quốc cũng không trả lời được, Thẩm Lãng sao có thể trả lời được chứ?
Giáo sư Hách cầm tách trà lên uống, giết khoảng thời gian nhàm chán.
Nhưng đột nhiên ông nghe thấy tiếng Thẩm Lãng chậm rãi nói: “Châm cứu huyệt quyết âm của bàn tay, đâm vào tĩnh mạch, chặn máu độc chạy lên trên, châm huyệt khúc trì, bên trong 12 điểm của thiên tinh, khúc trì hợp tiếp, dương lăng, sử dụng ba hư bảy thực, hơi thở không đều, vậy sẽ gặp nguy hiểm.”