Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 36
Thẩm Lãng hiểu rồi, đây chắc là ý của Tống Tri Viễn, với thân phận cao quý như Tống Tri Viễn thì viện trưởng không thể không nể mặt.
Đương nhiên viện trưởng cũng biết, Thẩm Lãng thực sự có y thuật cải tử hồi sinh hay không.
Nếu là sự thật thì buộc phải nghĩ mọi cách để giữ chân kỳ tài hiếm thấy này.
Trước lợi ích của bệnh viện, tất cả cấm vận các ngành nghề đều có thể châm chước.
Thẩm Lãng miễn cưỡng nhận lời, cũng đúng lúc nghỉ ngơi xong rồi, ra ngoài đi lại cũng tốt.
Lúc này, trong bệnh viện Nhân Dân Số Một thành phố Bình An, cô chủ nhà họ Tống- Tống Từ đang nói chuyện với chủ nhiệm Lưu khoa ngoại tim mạch.
“Chủ nhiệm Lưu, còn phải cảm ơn chủ nhiệm y thuật cao siêu, mấy ngày trước tôi và ông nội còn bận mua nhà nên chưa kịp tới chào hỏi. Tới nay, ông nội tôi đã hồi phục rất tốt nên tôi đặc biệt tới tặng cờ khen thưởng.”
Nói rồi, Tống Từ liền đưa cờ cho chủ nhiệm Lưu.
Chủ nhiệm Lưu vui mừng nhận lấy, có thể được cô chủ nhà họ Tống tặng món quà này nên ông ta có hơi thẫn thờ.
“Cô Tống câu nệ quá rồi, trị bệnh cứu người là chức trách của tôi. Tại một thực tập sinh mới tới sai sót đẩy ông Tống vào trong nhà xác, cũng may là tôi cấp cứu kịp thời nên mới tránh được sai lầm đáng tiếc.”
Tên chủ nhiệm Lưu này nói dối nhiều đến mức ngay cả bản thân ông ta cũng sắp tin chắc như vậy.
Tống Từ gật đầu, đôi mắt trong veo, hoạt bát đột nhiên thoáng chút phẫn nộ.
“Có phải anh ta tên là Thẩm Lãng?”
“Không sai, chính là Thẩm Lãng, thực tập sinh này rất không xứng đáng với chức vụ, mới làm một ngày đã nghỉ rồi.” Chủ nhiệm Lưu nảy lên ý xấu, thuận nước đẩy thuyền.
Mặc dù ông ta không có thâm thù đại hận gì với Thẩm Lãng nhưng ông ta cùng một giuộc với chủ nhiệm khoa của Thẩm Lãng.
Tống Từ thật không hiểu, ông nội có tuổi rồi nên dễ cảm động, càng ngày càng lẫn lộn đi coi một tên thực tập sinh không ra gì là ân nhân cứu mạng.
“Chủ nhiệm Lưu, đây là chút thành ý.”
Tống Từ đưa phong bì cho ông ta.
Hai mắt chủ nhiệm Lưu híp lại còn thành khe, vui vẻ nói: “Cảm ơn cô Tống hào phóng.”
Lúc này, Thẩm Lãng xuất hiện, anh vừa lấy tài liệu từ phòng hành chính ra, vừa hay nhìn thấy cảnh trước mặt.
Chủ nhiệm Lưu vội vàng nhét phong bì vào túi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Lãng, cậu còn biết quay về sao? Suýt nữa cậu khiến bệnh nhân mất mạng, đợi chịu phạt đi!”
Lúc này, Tống Từ cũng đi lên phía trước, đôi mắt xinh đẹp toàn là lửa giận.
“Anh là Thẩm Lãng hả? Ông nội tôi suýt nữa bị anh hại chết!”
Nghe thấy lời này, Thẩm Lãng có chút ngẩn người.
Chuyện này nói tới tận đâu rồi? Rõ ràng ông đây cứu người mà còn có tội ư?
Nhìn ánh mắt gian xảo hiện rõ vẻ đắc ý của chủ nhiệm Lưu mà Thẩm Lãng đã đoán ra ngay.
“Này cô gái.”
Thẩm Lãng liếc nhìn cô chủ nhà họ Tống rồi từ từ than thở.
“Này, anh lớn hơn tôi không được mấy tuổi, giả vờ thâm trầm gì chứ?” Tống Từ bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
“Mất công có cặp mắt to nhanh nhạy, người ta mới nói hai câu lừa gạt, cô đã tưởng thật.” Thẩm Lãng cười lạnh lùng.