Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 5
Tinh.
Ngày lúc đó, một tin nhắn chuyển khoản ngân hàng xuất hiện.
“Số****hoàn thành giao dịch, số dư còn lại: 300000000000000 vnd.”
Mộc Hồng Diệp cũng đúng giờ gọi đến.
“Cậu chủ, hơn 300000000000000 vnd xem như chút bồi thường nhỏ cho 4 năm vất vả của cậu, ngoài ra còn có quán lẩu, karaoke , còn có khách sạn năm sao, đều đã có tên cậu.”
“Cậu chủ, anh có thể đến ngân hàng Thần Châu tìm giám đốc Tống, ông ấy sẽ giúp cậu quản lý tài chính, tất cả đều theo sự sắp xếp của cậu, ngoài ra tôi đã chuẩn bị cho cậu một xe ga.”
Giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế của Mộc Hồng Diệp như làn gió xuân, tâm trạng của Thẩm Lãng cuối cùng cũng dịu xuống rất nhiều.
“4 năm, người thừa kế nghìn tỷ là tôi, đã đến lúc trở về, vốn muốn dùng thân phận người bình thường để hòa đồng với mọi người, nhưng những gì tôi nhận lại đều là những vết thương, không giả vờ nữa, đến lúc ngửa bài rồi.”
Nửa giờ sau, Thẩm Lãng không có thời gian thay bộ đồ ship đồ ăn, anh đến một chi nhánh của ngân hàng Thần Châu.
Thẩm Lãng tính sẽ đến rút một phần để tiêu vặt, số tiền còn lại sẽ để giám đốc ngân hàng – Lão Tống mà Mộc Hồng Diệp nhắc đến quản lý.
Hôm nay người đến ngân hàng rất đông, Thẩm Lãng không muốn làm quá nên không đến gặp Lão Tống, anh đến lấy số rồi xếp hàng chờ, những người phía sau rất đông.
Lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục ngân hàng đi qua.
“Chào cậu, tôi là Dương Tuyết, là người quản lý sảnh ngân hàng, xin hỏi cậu muốn xử lý công việc gì?” Dương Tuyết nhếch miệng cười chuyên nghiệp.
“Tôi muốn rút một ít tiền.” Thẩm Lãng nhẹ nhàng nói.
“Thưa cậu, vì hôm nay rất nhiều công việc, nên tốt nhất là cậu đến ATM rút tiền để nhường chỗ cho những khách hàng phía sau, để cậu có thể tiết kiệm được thời gian cũng như đạt được hiệu quả nhất, mong cậu hiểu cho.” Dương Tuyết nói.
“ATM bị giới hạn tiền rút, tôi muốn đến đây rút.” Thẩm Lãng chầm chậm trả lời.
Anh đến lấy số rút tiền bình thường, dựa vào cái gì mà bắt anh nhường cho người khác?
“Thưa anh, quầy thực sự quá bận rộn, có rất nhiều việc phải xử lý, mong cậu đến ATM rút tiền cho!” Dương Tuyết nói với ý muốn đuổi anh đi.
Nếu số tiền rút nhiều, nhất định phải đến quầy rút.
Dương Tuyết nhìn chằm chằm Thẩm Lãng, quét mắt một lượt.
Nhưng Thẩm Dương, một người ship đồ, thực sự không thể khiến Dương Tuyết nghĩ anh là người có tiền.
“Vậy sao họ có thể đến quầy rút tiền?” Thẩm Dương chỉ vào những người ở trước cửa sổ.
“Vì số tiền họ rút rất lớn, tất cả đều vượt quá một 3000000000.” Dương Tuyết khoanh hai tay, dáng vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Lãng bày ra bộ mặt khó hiểu.
3000000000 cũng coi là số tiền lớn sao?
“Vậy bỏ đi, tôi không rút tiền ở quầy nữa.”
Thẩm Lãng nghĩ, nếu trong mắt mắt những nhân viên ở đây 100 vạn là to, vậy hiệu quả công việc đúng là đáng nghi ngờ.
Suy cho cùng, số tiền hơn 3000 tỷ đó, chắc số nhân viên ở đây sẽ ngạc nhiên lắm, chắc chưa thấy số tiền lớn như thế bao giờ.
Hơn nữa, Dương Tuyết còn nghĩ rằng mình đã vạch trần được Thẩm Lãng, đôi môi đỏ của cô ta hơi cong lên, lạnh lùng nói: “Lãng phí thời gian!”
“Đúng vậy, đúng là lãng phí thời gian, tôi trực tiếp đến gặp Lão Tống giám đốc ngân hàng vậy.”
Thẩm Lãng cũng không biết họ tên đầy đủ của Lão Tống, dù sao Mộc Hồng Diệp cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Anh vừa nói hết, đôi lông mày của Dương Tuyết nhướn lên.
“Lão Tống là tên mà cậu có thể gọi sao?”
“Chẳng lẽ gọi là Tiểu Tống sao? Không ổn.” Thẩm Lãng rất nghiêm túc.