Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 50
Ngay sau đó, mặt của Trần Kiệt và Chu Tử Hào bầm dập toàn máu, răng cũng rụng ra một vài chiếc. Ngay cả chiếc răng hàm mà cũng bị Thẩm Lãng đánh cho rụng ra ngoài.
Bới đất tìm răng? Làm gì có chuyện đó.
Hai tên đó bị Thẩm Lãng lần lượt dùng cú đấm từ bi đấm cho máu me đầm đìa, ngây ngốc đứng đấy, làm gì có hơi sức đi tìm răng nữa.
Cú đấm nhân từ đó là cú đấm mà Thẩm Lãng đã thay đổi chưởng pháp rồi đấy.
Cú đấm đại từ đại bi vì có sức mạnh kinh người, có thể sẻ núi, chẻ đá, không thích hợp để dùng với người thường.
Vì vậy chỉ có thể làm nó yếu đi chút.
Dù có như vậy, vừa rồi Thẩm Lãng chỉ dùng có ba phần lực của cú đấm từ bi.
“Hai thằng phế vật!”
Thẩm Lãng tràn đầy sát khí, anh nhìn Trần Kiệt và Chu Tử Hào bằng ánh mắt lạnh lùng.
Chu Tử Hào ăn một cú lừa, anh ta sao có thể ngồi đó chờ chết chứ.
“Trần Kiệt, mau thả chó ra! Cho nó cắn chết anh ta đi!”
Chu Tử Hào há mồm đầy máu me, tức giận nói.
Mắt của Trần Kiệt đỏ rực lên, khuôn mặt hiện rõ đầy vẻ độc ác, sau đó anh ta vứt dây xích chó xuống nền nhà.
Chỉ nhìn thấy con chó Caucasus to lớn hung hãn nhưng lang sói đó bổ nhào về phía Thẩm Lãng.
Trong lúc Chu Tử Hào và Trần Kiệt nghĩ rằng Thẩm Lãng nhất định sẽ bị con chó hung hãn kia cắn cho không ra dạng người thì đột nhiên con chó dừng lại, nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Lãng.
Trong mắt của Thẩm Lãng không hề có sự độc ác dữ tợn nào, mà chỉ có sự thâm sâu khó lường.
Sát khí của anh sớm đã vượt qua người bình thường, nó còn hơn cả sát khí của một con sói hung tợn.
Sự im lặng ấy lấp loáng xuất hiện khí thế ngông cuồng, ngang tàng.
Hai bên bắt đầu trao đổi với nhau.
Con chó hung hãn: “Người thú không bao giờ làm nô lệ!”
Thẩm Lãng: “Mày nói gì?”
Con chó hung hãn: “Uuuuu.”
Con chó Caucasus đó vừa mặt đối mặt với Thẩm Lãng, nó lập tức trở nên ủ rũ.
Nếu vừa nãy nó được xem như một con sói hoang hung dữ thì bây giờ nó chỉ là một con chó ngây ngốc, hơn nữa nó còn giống một con chó ngốc vừa đi tiểu tiện xong nhưng lại sợ chủ nhân đập cho một trận.
Con chó nằm xuống dưới đất, cuộn tròn người lại, sau đó cả người nó đều run cầm cập, không dám ngóc đầu lên nhìn vào mắt của Thẩm Lãng nữa.
Qua ánh mắt, nó biết được rằng Thẩm Lãng không phải là kẻ dễ chọc, con chó dữ này còn vẫy vẫy đuôi nịnh nọt Thẩm Lãng, sau đó lại gần liếm láp giày của anh.
Chu Tử Hào và Trần Kiệt bị cảnh vừa rồi làm cho phát ngốc.
Nó là chó Caucasus đấy à, hung tàn, thích cắn nhau cơ mà.
Tại sao sau khi nhìn Thẩm Lãng xong nó lại trở nên kinh hãi đến như vậy?
Sợ thì cũng kệ, nhưng nó còn đi liếm giày của Thẩm Lãng, hơi quá rồi đấy. Điều này khiến Chu Tử Hào vô cùng hoài nghi, người bán cho kia lừa anh ta rồi chăng.
Mang dòng máu chó Caucasus sao lại trở nên yếu đuối như thế, nó bị lai máu rồi à?
Nhưng Chu Tử Hào không biết rằng, Thẩm Lãng từng sống cùng với đàn sói.