Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 7
Dương Tuyết đưa ông Trịnh đến phòng giám đốc ngân hàng, gõ cửa: “Giám đốc Tống, khách quý của ông đến rồi.”
Để giám đốc Tống biết được sư nống nhiệt đối đãi của mình với ông Trịnh, sau khi cửa mở, Dương Tuyết không định rời đi, để lộ mặt trước mặt giám đốc, tạo ấn tượng tốt với ông.
Cửa vừa mở, giám đốc Tống đã nở nụ cười ấm áp.
Nhưng trong nháy mắt, nụ cười lập tức cứng lại.
“Cậu Thẩm đâu?” Giám đốc Tống cau mày.
“Cậu… cậu Thẩm?” Dương Tuyết bối rối.
Dương Tuyết vẫn thắc mắc, ông Trịnh đã đến đây rất nhiều lần rồi.
“Lão Tống, ông đúng là hiểu tôi, đến trà cũng pha rồi.” Ông chủ Trịnh ngồi xuống trước bàn trà, chuẩn bị rót trà.
Nhưng giám đốc Tống liếc nhìn với đôi mắt sắc bén, nói: “Ông Trịnh, chuyện của ông để mai rồi bàn, hôm nay tôi có chuyện quan trọng, ông về trước đi!”
Ông chủ Trịnh thấy ánh mắt giám đốc Tống có gì đó không đúng, đặt ly trà xuống, không vui vẻ.
“Được, vậy mai tôi đến!” Ông chủ Trịnh có chút tức giận, rời đi.
Nhưng giám đốc Tống cũng không qua tâm.
Đây là trà sương sớm được ủ mời cậu Thẩm, đây là loại trà rất ngon, nước cũng là nước khoáng lấy từ núi Vân Đài.
So với cậu Thẩm, ông chủ Trịnh chỉ là một bãi cứt chó!
“Giám đốc Tống, ông chủ Trịnh không phải vị khách quý hôm nay ông sẽ tiếp đãi sao?” Dương Tuyết xấu hổ.
“Vô tích sự! Ông chủ Trịnh đó sao có thể so với cậu Thẩm chứ, mong cô lần sau có mắt nhìn người chút.”
Lúc này, Thẩm Lãng đang mặc bộ đồng phục vàng của bên ship đồ, tìm đến phòng làm việc của giám đốc ngân hàng.
Dương Tuyết nhìn thấy Thẩm Dương liền cảm thấy chán ghét.
Vừa bị giám đốc khiển trách, Dương Tuyết quyết định thể hiện tốt chút, đuổi tên hôi thối này ra ngoài.
“Sao cậu còn chưa đi? Nhanh chóng cút ra ngoài! Phòng làm việc của giám đốc không phải nơi cậu có thể tùy tiện vào!”
Dương Tuyết trợn tròn mắt.
Thẩm Lãng đứng trước cửa, vẫn bất động, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi họ Thẩm.”
Giám đốc Tống như bị kích động, lập tức đi đén.
“Cậu là cậu Thẩm?”
“Ông là Lão Tổng phải không, Mộc Hồng Diệp nói tôi đến tìm ông.”
“Mời ngồi cậu Thẩm, tôi đặc biệt pha trà này mời cậu, mời cậu thưởng thức.”
Giám đốc Tống cảm thấy rất hãnh diện khi nói mấy điều này.
Trong lòng ông hiểu rõ, dám gọi thẳng tên cô Hồng Diệp, trên đời này còn có ai chứ, chỉ có duy nhất cậu Thẩm!
Dương Tuyết bối rối, khó hiểu.
Một tên giao hàng thối tha, sao có thể là khách quý được?
Dương Tuyết còn chưa nghĩ thông, giám đốc đã đưa tay tát.
Bốp! Bốp! Bốp!
Tiếng ba cái tát mạnh vang lên, má Dương Tuyết như nở hoa.
“Đồ ngu! Từ mai không cần đi làm nữa!”