Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 86
Thẩm Lãng nhìn nhìn, cảm thấy có chút quen mặt, gương mặt yếu ớt, tóc rẽ ngang, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi, nhưng mà thật sự không nhớ nổi là ai.
Chủ yếu là trên mặt con hàng này có vết thương, mắt trái đang rỉ máu, mặc dù đã sơ cứu, nhưng vẫn không thể ngăn cản được vết máu đang chảy.
Thẩm Lãng cũng không mấy để ý, dù sao ở trong bệnh viện cái loại việc cấp cứu này rất nhiều, trong mắt hắn, bệnh nhân hay người bị thương cũng đều như thế, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.
Đi vào phòng bệnh của bác Lâm, Lâm Nhuyễn Nhuyễn vừa mới ăn sáng xong.
Tôn Tịnh Nhã không ở đây, toàn bộ thế giới cũng yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Bạn học Thẩm, ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, thì mình đi mua cho cậu.” Lâm Nhuyễn Nhuyễn quan tâm hỏi.
Nhìn thấy Lâm Nhuyễn Nhuyễn không trang điểm vẫn tươi đẹp động lòng người như cũ, tâm trạng của Thẩm Lãng rất tốt.
“Không cần đâu, tôi ăn rồi, khoảng mười giờ, sẽ bắt đầu tiến hành hội chẩn cho dì Lâm, sau đó sẽ vẽ ra một phác độ điều trị kỹ càng, hai người không cần lo lắng, mọi chuyện cứ để tôi lo, tôi sẽ an bài thỏa đáng.” Thẩm Lãng mỉm cười, mở miệng nói.
Lâm Nhuyễn Nhuyễn có chút ngại ngùng gật đầu, trong lòng vô cùng ấm áp, cô có cảm giác chỉ cần có Thẩm Lăng ở đây, sẽ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Cô biết rõ nếu như không có Thẩm Lãng, lấy hoàn cảnh gia đình cô, căn bản không thể hưởng thụ loại đãi ngộ trong điều kiệu chữa bệnh thế này, nhớ ngày đó ở trong bệnh viện huyện, ngay cả thang máy cũng không có………
Nhưng thật ra, là do Lâm Nhuyễn Nhuyễn lương thiện, cứu được mẹ của mình.
Sở dĩ Thẩm Lãng nguyện ý giúp Lâm Nhuyễn Nhuyễn, đương nhiên không phải bởi vì cô là hoa khôi của trường.
Mặc dù Lâm Nhuyễn Nhuyễn cho dù là gương mặt, dáng người hay khí chất đều hơn người, nhưng Thẩm Lãng cũng không thiếu phụ nữ xinh đẹp.
Chủ yếu vẫn là bởi vì lúc trước Thẩm Lãng vừa ra ngục, chỉ có Lâm Nhuyễn Nhuyễn chủ động nói chuyện cùng hắn, cũng tốt bụng nhắc nhở hắn phải cẩn thận Chu Tử Hào.
Nhiều bạn học đều trốn tránh Thẩm Lãng, chỉ có Lâm Nhuyễn Nhuyễn tin hắn, không dùng ánh mắt như nhìn một kẻ dị dạng đối với hắn, những thứ này hắn đương nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đột nhiên, lúc này Lâm Nhuyễn Nhuyễn lại cầm điện thoại, mở miệng nói chuyện: “Bạn học Thẩm, cậu nhìn xem, dung mạo của cô gái bị trượt chân này thật giống Tịnh Nhã!”
Đây là một tòa báo ở thành phố Bình An, dựa vào độ hot của tin mà xuất hiện ở phần tin tức trong điện thoại di động củ Lâm Nhuyễn Nhuyễn.
Mười giờ tối hôm qua, ở hai bụi cây xanh ven phố Bình An, phát hiện một cô gái bị trượt chân ngã, cô gái có kiểu tóc quái dị, toàn thân lại không mảnh vải che thân, hành vi kỳ lạ…….
Phía dưới tin tức, có vô số người quan tâm.
Ngoại trừ gương mặt của cô gái kia, thì trên dưới toàn thân đều bị làm mờ.
Thẩm Lãng nhìn lướt qua tin tức, không cần nhìn kỹ cũng biết đó là Tôn Tịnh Nhã.
Cái kiểu tóc Địa Trung Hải soái khi này, chính là do hắn ban tặng.
“Đúng vậy, có chút giống.” Thẩm Lãng cưỡng ép mình nở nụ cười.
“Thế nhưng Tịnh Nhã sao lại để kiểu tóc này, không phải là nhận nhầm người đấy chứ?” Lâm Nhuyễn Nhuyễn vẫn không dám tin tưởng.