Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tin tức rất mau được truyền đi, không đến mười phút sau.
Thẩm Lãng đã nhận được tin nhắn trả lời.
“Nước khoáng này là hàng giả, gần Kinh Đô có một nơi gọi là thôn Bàng có bán loại nước này!”
Thôn Bàng!
Nơi đó là địa chỉ bất hợp pháp, dân cư thưa thớt nên lúc tìm kiếm thường bị bỏ qua.
Lập tức bao vây thôn Bàng cho tôi!
Ngay lập tức, hàng loạt chiếc xe đều đồng loạt hướng về phía thôn Bàng...
Nửa tiếng sau, tốc độ của Thẩm Lãng đã khiến quãng đường rút ngắn được một nửa.
Rất nhanh, Thẩm lãng đã đi tới bên cạnh thôn Bàng.
mTruyen.net
Vì sợ sát thủ sẽ cảnh giác, Thẩm Lãng dừng xe ở một nơi kín đáo bên ngoài thôn rồi một mình lẻn vào thôn.
Ánh trăng mờ ảo, trong thôn chỉ có vài hộ gia đình le lói lên ánh đèn.
Thẩm Lãng đi tới một cửa hàng bán lẻ trong thôn, đây cũng là nơi duy nhất bán đồ trong thôn.
“Muốn mua gì?” Ông chủ ngậm thuốc lá xem di động, thấy Thẩm Lãng tiến vào bèn lười biếng hỏi.
“Nước khoáng!”
“Sáu nghìn, tự lấy đi!” Một lọ nước khoáng thôi nên ông chủ cũng lười đứng dậy.
Đi tới một hòm đồ hỗn độn, Thẩm Lãng liếc mắt một cái đã thấy mấy chai nước khoáng hiệu kia.
Tùy tiện cầm lấy một hai, Thẩm Lãng lại một lần nữa đi tới trước mặt ông chủ.
“Gần đây trong thôn có người mua một lượng lớn nước khoáng không?” Thẩm Lãng mở miệng hỏi.
Ông chủ sửng sốt, giương mắt nhìn Thẩm Lãng, có chút cảnh giác hỏi: “Anh là người nơi khác tới à, hỏi những cái này làm gì?”
Thẩm Lãng nhàn nhạt cười, lấy một xấp tiền từ trong túi ra đặt trước mặt ông chủ.
“Hỏi anh nói cái gì anh nói cái đó thì số tiền này chính là của anh!” Thẩm Lãng nói.
Nhìn thấy tiền, ông chủ lập tức đứng bật dậy khỏi ghế.
mTruyen.net
Số tiền này đủ để anh ta sống hai năm mà không cần dựa vào cái cửa hàng nhỏ này.
“Được được được… vậy anh hỏi đi tôi nhất định sẽ nói!” Ông chủ một tay cầm tiền cất đi, nhét vào trong túi mình rồi nói.
“Mấy ngày nay có mấy người ngoài thường tới đây mua đồ không?” Thẩm Lãng nói
Ông chủ vô cùng cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sau khi xác nhận không có người mới thấp giọng nói: “Gần đây trong thôn đúng là có mấy người bên ngoài tới, thần thần bí bí, thường xuyên tới mua nước và thuốc lá, thỉnh thoảng còn mua mỳ gói gì đó nữa…”
“Mấy người?”
“Lúc trước có bốn người, gần đây hình như chỉ còn hai người, mấy người này ban ngày không thể thấy được, hình chỉ chỉ trời tối mới đến mua vài thứ!” Ông chủ nói.
Nghe vậy Thẩm Lãng đã chắc chắn mấy tên sát thủ kia đang ở trong thôn này.
“Bọn họ đang ở đâu anh có biết không?” Thẩm Lãng tiếp tục hỏi.
Ông chủ do dự một chủ, ánh mắt dừng lại ở túi tiền Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng lạnh lùng cười, lại lấy ra một xấp tiền đặt xuống trước mặt ông chủ.
“Nói đi!”
Ông chủ cười đắc ý, nhận tiền sau đó đi ra khỏi quầy hàng, chỉ về một ngôi nhà ở phía chân núi.
“Chính là ở đó, anh muốn tìm bọn họ thì nên cẩn thận một chút, nhìn dáng vẻ họ đều không phải người tốt đâu!”
Thẩm Lãng gật đầu, sau đó dặn dò ông chủ vài câu rồi hướng về ngôi nhà ở phía chân núi.
“Ông chủ, anh nói tên đàn ông nước ngoài đó có đáng tin không?” Người đàn ông hỏi.
Tên mặt sẹo thưởng thức con dao găm trong tay, khinh miệt cười nói: “Nếu bọn họ không đáng tin thì lần này sẽ đưa bọn họ xuống cửu tuyền cùng anh em chúng ta!”
Đúng lúc này, Thẩm Lãng ở bên ngoài đã lẻn được vào phía trong sân của ngôi nhà.
Trong nhà ánh đèn lờ mờ nhưng Thẩm Lãng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn thấy Mộc Hồng Diệp.
Thấy Mộc Hồng Diệp tuy rằng bị trói nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, Thẩm Lãng thở phào một hơi.
“Ai!”
Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên quát lớn một tiếng.
Người đàn ông kia cũng lập tức trở nên cảnh giác.
“Không hay rồi…”
Khi hai người chuẩn bị phản ứng lại chạy về phía Mộc Hồng Diệp thì đã muộn.
Thẩm Lãng đã vọt vào từ cửa sổ, thuận thế đá một phát vào tên sát thủ.
Đoàng!
Đoàng!
Tên đàn ông mặt sẹo có tốc độ rất nhanh, lúc này đã giơ súng lục lên bắn về phía Thẩm Lãng.
Thế nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là hai phát súng gần như vậy nhưng lại không trúng phát nào.
“Đúng là tìm chết!”
Hai chân Thẩm Lãng dùng lực, như quỷ xuất hiện ngay trước mặt tên mặt sẹo.
Trong lòng tên mặt sẹo không khỏi hít một ngụm khí lạnh, khi muốn thối lui lại phát hiện bả vai mình đã bị Thẩm Lãng nắm chặt lấy!
Răng rắc!
Một trận đau đớn xuyên tim truyền tới từ cánh tay người đàn ông mặt sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo vẫn cố gắng nhẫn nhịn, chỉ kêu lên một tiếng sau đó lại duỗi một tay khác tới hông.
Một ánh sáng lạnh lẽo lóe qua, tiến thẳng về phía yết hầu Thẩm Lãng.
Ầm!
Con dao găm xoẹt qua, tên mặt sẹo không có cảm giác dao găm xoẹt qua thân thể.
Ngược lại cánh tay anh ta truyền tới một trận đau nhức.
Theo đó, con dao găm cũng rơi xuống đất.
Tên đàn ông mặt sẹo lạnh người, lúc này anh ta không còn chút cơ hội nào để phản kháng người trước mặt nữa rồi.
Phanh!
Một chân đá bay tên mặt sẹo đến góc tường, vách tường cũ nát trong nháy mắt hiện lễ những vết nứt.
Tên mặt sẹo nghiến răng, cố nén cảm giác tanh ngọt của máu trong miệng.
Lúc này tên sát thủ kia đã bò dậy, chẳng qua anh ta cảm giác cả người lạnh toát, không hề có sức chiến đấu như thường ngày.
“Tôi phải giết anh!” Người đàn ông nghiến răng, cầm theo con dao găm vọt về phía Thẩm Lãng.
“Lão nhị…”
Tên mặt sẹo nhắm mắt lại, đã đoán được kết cục người anh em của mình.
Phụt!
Như anh ta dự đoán, con dao găm đã đâm trúng trái tim tên sát thủ...
Thẩm Lãng liếc mắt nhìn tên mặt sẹo một cái, thấy anh ta không có ý chạy trốn, không khỏi có chút bất ngờ.
“Nói cho tôi biết tên Hill ở đây, tôi có thể tha cho anh một con đường sống!” Giọng nói lạnh băng của Thẩm Lãng truyền tới.
Tên mặt sẹo thở dài một hơi lắc đầu nói: “Giết tôi đi, tôi không biết bọn họ ở đâu!”
Thẩm Lãng hừ lạnh một tiếng, túm lấy bả vai tên mặt sẹo kéo về phía phòng giam giữ Mộc Hồng Diệp, sau đó ném anh ta trên mặt đất.
Mộc Hồng Diệp nghe thấy tiếng ầm ỹ bên ngoài, doán được Thẩm Lãng đã tới cứu mình.
Giờ phút này, Mộc Hồng Diệp cũng không quá bất ngờ, khuôn mặt ẩn chứa ý cười nói: “Em biết là anh nhất định sẽ tới cứu em mà…”
Thẩm Lãng cúi người cởi trói cho Mộc Hồng Diệp.
“Xin lỗi, anh sai rồi, là anh không bảo vệ tốt cho em! Em yên tâm, sau này tuyệt đối sẽ không có ai xúc phạm em.” Thẩm Lãng áy náy nói.
Mộc Hồng Diệp lắc đầu, cũng không có ý trách móc Thẩm Lãng, ngược lại trách chính mình đã kéo Thẩm Lãng vào nguy hiểm.
Lúc này đám người Thẩm Lãng sắp xếp đã khiến thông Bàng đông kín người.
Kim Nam, Lý Văn, Chu Cẩn và một số cao thủ của các gia tộc đều chạy vào nhà.
“Trước tiên bảo Kim Nam đưa em về, anh còn có vài chuyện cần phải xử lý!” Thẩm Lãng dịu dàng nói với Mộc Hồng Diệp.
Tuy rằng Mộc Hồng Diệp muốn trở về cùng Thẩm Lãng nhưng cô ấy cũng không muốn làm Thẩm Lãng phải phân tâm vì lo cho mình, cho nên ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Kim Nam rời khỏi căn nhà.