Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhanh Lâm Tử Mạn nhảy lên xe bus công cộng. Trước khi rời đi nàng vẫn không quên dặn dò Trương Văn Trọng vài câu. Tuy nhiên Trương Văn Trọng không có được may mắn như thế, hắn đứng dưới ánh mặt trời chói chang gần nửa tiếng đồng hồ, mới bắt được một chiếc xe chật kín người ngồi. Bất đắc dĩ đành phải leo lên, khi về đến nhà thì toàn thân cũng đầm đìa mồ hôi.
Sau khi tắm rửa qua loa một cái, Trương Văn Trọng cũng không muốn lãng phí thời gian, bắt đầu luyện tập Y Giám Tâm Kinh.
Hôm nay cũng không có ai tới làm phiền, để cho hắn có thể tập trung toàn bộ tinh lực vào quá trình tu luyện. Không chỉ như thế, hắn còn chuyển những vật dụng ở trong phòng khách đến phòng ngủ, để không gian thoáng đãng hơn.
Trương Văn Trọng liền hoạt động một phen chân tay...Hình Ý Quyền, Bát Cực Quyền, Bát Quái Thần Chưởng...
Trước kia làm thần tiên, tuy rằng Trương Văn Trọng hiểu biết lộ số quyền pháp, nhưng lại chưa từng tu luyện qua. Dù sao quyền thuật cũng chẳng sản sinh ra được bao nhiêu tác dụng, bởi vì hắn đã là một vị thần tiên công lực tinh thâm. Lúc trước cái loại quyền pháp bình thường này, đối với hắn mà nói thì không cần dùng đến. Nhưng hiện tại Trương Văn Trọng tu luyện lại từ đầu, trước khi tu luyện tới cảnh giới dưỡng khí, hắn vẫn phải cần dùng đến quyền pháp để hộ thân.
Trương Văn Trọng một mực ở nguyên trong nhà không bước chân ra ngoài đường. Thẳng cho đến hơn sáu giờ chiều chủ nhật, chuông điện thoại di động cũng reo vang, lúc này hắn mới đình chỉ tu luyện.
"Alo, Văn Trọng hả? Tôi là Tử Mạn ah." Bên trong tai nghe vang lên thanh âm của Lâm Tử Mạn, có chút hương vị hổn hển: "Vốn tôi định tới đón anh, nhưng đối tượng mẹ tôi giới thiệu cho tôi thân cận, hiện tại đã chạy đến nhà tôi rồi. Mẹ tôi cương quyết buộc tôi phải ở nhà bồi tiếp hắn, cho nên đành phiền toái anh tự mình đến nhé! Nhà tôi nằm trên đường Ung Thúy, đối diện với vườn hoa Ung Thúy, nhà số một, tầng hai, khu thứ ba...Anh nhanh chóng chạy đến đây cấp cứu đi, tên kia da mặt thật sự quá dày, tôi buồn bực muốn điên lên mất. À, đúng rồi, ngàn vạn lần anh đừng quên mang theo lễ vật cho ba mẹ tôi nhé..."
"Được, không thành vấn đề, tôi sẽ tự tìm đường đến nhà cô, những lễ vật kia..." Trương Văn Trọng liếc mắt nhìn cái túi lớn ở trên mặt bàn, đó chính là lễ vật mà ngày hôm qua Lâm Tử Mạn bỏ tiền ra mua. Tuy nhiên sớm đã bị hắn tráo đổi bằng quà tặng do đích thân hắn chế tạo.
Vật phẩm đó đều là nhằm vào tính cách của ba mẹ Lâm Tử Mạn mà chế thành, tuy rằng thoạt nhìn hình như là không có gì đặc biệt, nhưng hắn một lòng tin tưởng, chỉ cần ba mẹ của Lâm Tử Mạn thể nghiệm xuống, tất nhiên sẽ phi thường hài lòng.
"Ưm được rồi, cô không cần phải lo lắng. Tôi sẽ chạy đến đúng giờ, cam đoan sẽ không để cho ba mẹ cô thất vọng đâu."
"Vậy là tốt rồi, anh mau chóng tới nhà tôi đi. Tôi sắp bị gã kia làm cho phiền chết rồi! Người này quả thực là một gã vô liêm sỉ ưa thích khoe mẽ ah!" Xem ra, hiện giờ Lâm Tử Mạn đang rất không ổn.
Cúp điện thoại xong, Trương Văn Trọng thay bộ trang phục mà ngày hôm qua Lâm Tử Mạn đã hao phí một số tiền khá lớn để mua. Theo sau nhấc chiếc túi lớn ở trên mặt bàn lên, nhanh chân bước ra khỏi nhà. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trước khi đến bến xe bus công cộng, Trương Văn Trọng mơ hồ cảm thấy kế hoạch lần này hình như có thiếu sót gì đó. Nhưng trong lúc nhất thời, hắn chưa nghĩ ra đến tột cùng là mắc phải sơ hở gì.
Khi đứng ở bến xe bus, nhìn thấy ngoài phố xe hơi chạy tới chạy lui như thoi đưa. Bỗng nhiên Trương Văn Trọng tỉnh ngộ, sơ hở lớn nhất trong kế hoạch lần này, còn không phải là hắn không có xe hơi riêng sao?
Lâm Tử Mạn bịa đặt cho hắn một cái thân phận là nhân viên quản lý trung tầng của một công ty đa quốc gia. Người có thân phân hoành tráng như vậy, lại phải đi bộ sao?
Không có xe chính là sơ hở lớn nhất của kế hoạch lần này.
Trương Văn Trọng mặc dù vẫn biết tồn tại một cái sơ hở như vậy, nhưng cũng chỉ lực bất tòng tâm. Dù sao lấy tu vi hiện tại của hắn, đừng nói là biến ra một chiếc xe, cho dù thi triển pháp thuật che mắt phàm nhân cũng đều là điều không thể.
"Thôi, đến khi đó thì sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh đi. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Chỉ cần ta cố gắng hết sức, coi như có thất bại, chắc hẳn là Lâm Tử Mạn cũng sẽ không trách móc ta đâu." Trương Văn Trọng nhún vai, diễn cảm hơi có vài phần bất đắc dĩ.
Trương Văn Trọng đứng chờ trong bến, đợi mãi mà không có một chiếc xe bus nào chạy qua, thì bỗng nhiên có một chiếc BMW màu hồng nhạt, dừng lại ở ngay trước mặt hắn.
Trong lúc Trương Văn Trọng đang buồn bực, thì cửa xe chậm rãi hé mở. Từ bên trong xe lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, chính là Vưu Giai đang mỉm cười vui sướng.
Vưu Giai mặc một bộ OL công sở màu tím nhạt ngồi trong xe, phơi bày ra khí chất vũ mị của nàng. Phía dưới cặp đùi thon dài hoàn mỹ kia được bao bọc một đôi tất chân màu đen diêm dúa. Như thế không chỉ làm nàng tăng thêm vài phần gợi cảm, mà còn khiến cho cả người nàng tản mát ra khí chất thành thục dị thường, để nhịp tim đàn ông nghe sao phải thình thịch không thôi.
Trương Văn Trọng cười nhạt một tiếng nói: "Tôi còn tưởng là ai, không nghĩ ra là Vưu tiểu thư ah."
Thoạt nhìn tâm tình của Vưu Giai tựa hồ phi thường không sai, nàng cười dài nói: "Hi hi, Trương tiên sinh, thật không ngờ lại gặp được anh ở nơi này. Anh định đi đâu sao? Qua đây...lên xe, tôi sẽ chở anh đi."
Trương Văn Trọng cũng chán ngấy phải ngồi xe bus công cộng rồi, cho nên không định khách khí cùng Vưu Giai. Ngay dưới ánh mắt hâm mộ của cánh đàn ông có mặt ở trạm xe bus, hắn chậm rãi mở cửa xe, chui vào trong ghế phụ.
Vừa mới ngồi vào trong xe, Trương Văn Trọng liền ngửi được một cỗ hương thơm thản nhiên.
"Cô dùng nước hoa Estée Lauder* phải không?" (Nhập khẩu về việt nam khoảng 2 triệu/100ml, quý ông mua tặng vợ hoặc người yêu sẽ là món quà rất ý nghĩa.)
Vưu Giai hơi sững sờ, kinh ngạc nói: "Không nghĩ ra anh cũng rất tinh nha. Chẳng lẽ anh có nghiên cứu về nước hoa hay sao?"
Trương Văn Trọng ha ha cười nói: "Cô chọn hương vị nước hoa, phi thường phù hợp với thân phận của cô, bất quá tôi vẫn có một lời khuyên."
"Nga? Lời khuyên gì? Nói nghe chút coi." Vưu Giai tràn ngập hứng thú, tò mò hỏi.
"Tốt nhất là cô không nên dùng thêm loại nước hoa nào cả." Trương Văn Trọng tiếp tục nói: "Vốn ở trên người cô đã có một mùi thơm tự nhiên, thấm tận sâu vào trong ruột gan rồi. Cỗ hương thơm này chính là mùi cơ thể của cô, đây là một trong những mùi thơm tốt nhất thế gian, nhưng khi cô sử dụng nước hoa, mùi thơm này sẽ bị che lấp. Làm như vậy lâu dài, chẳng phải là đang lãng phí của trời ban tặng hay sao?"
"Làm sao anh biết trên người của tôi có mùi hương cơ thể ah?" Vưu Giai khiếp sợ nhìn Trương Văn Trọng. Chuyện tình ở trên người nàng tản mát ra mùi u hương, ngoại trừ cha mẹ và trưởng bối trong dòng họ, thì cũng chỉ có mấy người bạn gái thân thiết mới biết được thôi.
"Ha ha ha, tôi nói rồi cơ mà, tôi khứu giác của tôi phi thường nhạy cảm." Trương Văn Trọng nâng ngón tay chỉ vào mũi mình, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi cũng có thể ngửi mùi hương mà biết nữ nhân."
"Thật sao?" Vưu Giai có chút không tin.
"Bằng không, cô nghĩ xem làm sao tôi lại biết được đây?" Trương Văn Trọng mỉm cười hỏi ngược lại.
Vưu Giai thầm nghĩ, Trương Văn Trọng không có khả năng quen biết bạn bè mật thiết của mình, nói như vậy thì thật sự là hắn có thể dùng mũi để ngửi ra.
"Không nghĩ được khứu giác của anh lại linh mẫn tới trình độ này. Anh không nên làm bác sĩ, hẳn là đi làm thầy ngửi ah!" Vưu Giai cười cười, khởi động xe hơi: "Trương tiên sinh, anh muốn tới đâu đây?"
"Đường Ung Thúy, đối diện vườn hoa Ung Thúy, cô có biết đường đi không?" Trương Văn Trọng hồi đáp.