Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bắc Đẩu Tinh, tiểu trấn, quán mỳ Cổ gia.
Nhậm Hạo đến quán mỳ Cổ gia đã năm ngày rồi.
Năm ngày nay, quán mỳ Cổ gia rất đông khách, ngày nào Nhậm Hạo cũng bị Cổ Lệ đánh thức từ năm giờ sáng để đi chợ mua đồ.
Sáu giờ quán mỳ mở cửa, Nhậm Hạo bưng mỳ, thanh toán, lau bàn, rửa bát.
Nếu là trước khi xuyên không thì Nhậm Hạo sẽ không làm những việc này, nhưng sau một tháng huấn luyện theo cách phi nhân tính ở chỗ bà Phùng Hợp, Nhậm Hạo cảm thấy cuộc sống này tuy hơi nhàm chán nhưng rất ấm cúng.
Buổi tối, sau khi quán mỳ dọn hàng, Cổ Lệ sẽ kéo Nhậm Hạo cùng ngồi ở sân sau bắt hắn kể chuyện.
Từ ba ngày trước Nhậm Hạo vô tình kể truyện Tây Du Ký do hắn cải biên cho Cổ Lệ nghe. Tiểu nha đầu này tối nào cũng bắt Nhậm Hạo kể đến đêm.
- Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Hành Sơn đến năm trăm năm. Được rồi, không còn sớm nữa, phần còn lại tối mai kể tiếp.
Nhậm Hạo nói.
- Hạo ca ca, năm trăm năm sau thì sao? Tôn Ngộ Không tiếp tục phản kháng Như Lai hay sẽ quy thuận?
Cổ Lệ hỏi.
- Năm trăm năm sau, hắn bị nhốt đến sợ, phục rồi, nhận thua rồi.
Nhậm Hạo nhớ lại tình tiết truyện, đáp.
- Vậy thì em vẫn thích Tôn Ngộ Không của năm trăm năm trước hơn.
- Được rồi, không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau, Nhậm Hạo và Cổ Lệ mở cửa quán mỳ như thường lệ đón tiếp người dân đến ăn sáng.
Quán mỳ Cổ gia làm ăn rất tốt, mấy cái bàn đều chật khách,
Nhậm Hạo đang thu dọn bát đũa thì thấy ở cửa xuất hiện hơn chục người, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Đứng ở cửa là bà Phùng Hợp, xung quanh là một nhóm người mặc áo đen cao lớn.
- Nhậm Hạo, năm ngày nghỉ đã hết.
Bà Phùng Hợp nói.
- Bà già điên. Tôi sẽ không về cùng bà đâu. Cổ Lệ, mau vào nhà đừng ra ngoài. Ở đây nhiều người như vậy lẽ nào bà định bắt tôi sao? Họ sẽ báo cảnh sát!
Nhậm Hạo lấy dũng khí nói.
- Nhậm Hạo, có người từng gọi tôi là bà già điên, nhưng họ đều xuống địa ngục cả rồi. Nhưng tôi sẽ không trừng phạt cậu, cậu là thí nghiệm thể quan trọng nhất của tôi. Tôi sẽ cho cậu một buổi sáng khó quên. Thí nghiệm thể như cậu trăm năm khó gặp.
Bà Phùng Hợp cười nói.
- Mau báo cảnh sát, bà ta đang làm thí nghiệm trên cơ thể người!
Nhậm Hạo hét lớn.
- Bắn!
Mặt bà Phùng Hợp không chút biểu cảm, nói.
Mấy người mặc đồ đen đứng bên cạnh bà Phùng Hợp rút súng bắn hết thực khách trogn quán.
Không đến một phút, cả quán chỉ còn lại Cổ Lệ và Nhậm Hạo. Những người khác đều nằm trong vũng máu.
- Cha, cha!
Cổ Lệ quỳ bên xác cha khóc.
- Đưa họ đi!
Bà Phùng Hợp hạ lệnh.
Hai người mặc đồ đen tiến lên tiêm cho Nhậm Hạo một mũi thuốc mê khiến hắn mất đi ý thức.
Khoảng nửa tiếng sau, khi Nhậm Hạo tỉnh lại thì phát hiện mình đã trở lại căn phòng cao su màu xanh, trong phòng có thêm một cái giường đơn, nha đầu Cổ Lệ đang nằm đó.
- Cổ Lệ, tỉnh lại đi!
Nhậm Hạo đến bên cạnh lay Cổ Lệ, cô bé mở mắt.
- Đây là đâu?
- Phòng thí nghiệm của bà già điên. Cổ Lệ, xin lỗi, tại anh đã hại cả nhà em.
Nhậm Hạo nói.
Đúng lúc đó trong phòng hiện lên hình ảnh của bà Phùng Hợp.
- Bắt đầu bài tập hôm nay, ba nghìn lần đứng lên ngồi xuống, gập bụng và chống đẩy, cộng thêm một trăm lần quân thể quyền.
- Tại sao bà lại bắt tôi đến đây? Thả Cổ Lệ ra, cô ấy vô tội!
Nhậm Hạo hét lên.
Thời gian cứ trôi đi, cứ cách vài ngày trong phòng lại thả một con mãnh thú vào. Nhậm Hạo để bảo vệ Cổ Lệ đã dũng mãnh chiến đấu với mãnh thú.
Một buổi sáng.
Trong phòng cao su lại hiện ra hình ảnh của bà Phùng Hợp.
- Nhậm Hạo, hôm nay là trận chiến tay không cuối cùng của ngươi. Sau khi chiến thắng ngươi sẽ được huấn luyện lái người máy, đối thủ hôm nay của ngươi rất đặc biệt, hãy cố lên!
Nhậm Hạo căng thẳng nhìn cánh cửa đợi mãnh thú xuất hiện, nhưng cánh cửa không hề mở.
Khoảng mười phút sau hắn cảm giác sau lưng có trận gió lạnh, hắn nhanh chóng phản ứng theo bản năng, lăn về phía trước tránh đi.
Nhậm Hạo quay lại thì thấy Cổ Lệ đang cầm dao găm, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn. Ánh mắt Cổ Lệ lạnh băng không chút tình cảm.
- Cổ Lệ, em điên rồi sao?
Nhậm Hạo hét lên.
- Chấp hành mệnh lệnh tối cao, giết chết Nhậm Hạo…
Cổ Lệ lạnh lùng nói.
- Nhậm Hạo, cho ngươi biết một bí mật. Cổ Lệ không phải con người, cô ta là người máy, là người máy sinh hoá. Giết cô ta đi, giết rồi cậu sẽ được học lái người máy.
Giọng bà Phùng Hợp lại vang lên.
- Không, Cổ Lệ, đây không phải sự thật, Cổ Lệ!
Thời gian qua, Cổ Lệ vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần của Nhậm Hạo, mỗi lần chiến đấu với mãnh thú, Nhậm Hạo đều nghĩ, để bảo vệ tiểu nha đầu này hắn phải chiến đối, hắn có lỗi với người nhà Cổ Lệ.
Nhưng lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt lạnh băng và cả con dao lạnh băng kia, tinh thần hắn bỗng chốc sụp đổ.
- Chấp hành mệnh lệnh tối cao, giết chết Nhậm Hạo!
Cổ Lệ lại lạnh lùng nói, rồi xông tới tấn công Nhậm Hạo.
Nhậm Hạo tránh né, dao găm trong tay Cổ Lệ chém qua tay hắn.
- Cổ Lệ, Cổ Lệ!
Nhậm Hạo gọi lớn, muốn đánh thức nhân tính trong Cổ Lệ, nhưng chẳng nhận được lời đáp nào.
Tốc độ của Cổ Lệ càng ngày càng nhanh, dao găm cắm vào cánh tay Nhậm Hạo, máu tươi chảy xuống theo lưỡi dao.
Thân thể đau đớn, mất máu nhiều, Nhậm Hạo cảm giác mình sắp chết rồi, thiếu nữ trước mặt có tốc độ nhanh hơn bất cứ đối thủ nào hắn từng gặp, kỹ thuật chiến đấu cũng rất giỏi.
- Máu, máu, máu…
Trong đầu Nhậm Hạo vang lên tiếng gọi như từ thời Viễn Cổ.
Rồi hắn mất đi ý thức, nhưng trong căn phòng là hình ảnh Nhậm Hạo điên cuồng tấn công. Cuối cùng Cổ Lệ bị Nhậm Hạo đánh vỡ sọ mà chết.
Nửa tiếng sau, Nhậm Hạo lấy lại ý thức, ngồi trong góc tường nhìn thi thể trước mặt, cả người Nhậm Hạo tê dại.
Đến thế giới này, tuy Cổ Lệ chỉ xuất hiên trong cuộc đời hắn một tháng ngắn ngủi nhưng đã để lại ấn tượng không hề phai nhoà trong lòng Nhậm Hạo. Hắn đã bắt đầu thích Cổ Lệ rồi, nhưng sự thật Cổ Lệ lại là người máy không chút tình cảm, cuối cùng lại bị hắn giết.
- Ha ha ha ha ha ha…
Nhậm Hạo bắt đầu cười điên cuồng, dùng tay đấm liên tiếp lên tường.