Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 3: Kẹo sữa.
--- 22/04/2022 ---
Đồng gia được phân phòng đơn ở tận bên trong cùng, gần với nhà của bác gái Thái.
Còn chưa đến cửa nhà, xa xa liền nhìn đến một cô bé chống cằm ngồi ở bậc thang, đôi mắt đăm đăm nhìn xuống đất, không biết đang xem cái gì.
Cậu bé trai lại vặn vẹo: "Mẹ thả con xuống đi, con muốn chơi với Miên Miên."
Bác gái Thái không hề nương tay, vỗ bép vào mông cậu nhóc hai phát: "Con bẩn như ma, đừng có gây họa cho Miên Miên."
Miên Miên?
Đôi mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục sáng lên.
Cậu nhóc kia gào khóc không hề giả trân, bác gái Thái không thèm dỗ hắn, quay sang Đồng Tuyết Lục nói: "Miên Miên là em gái cháu, đứa nhỏ này còn nhỏ như thế đã mất cả cha lẫn mẹ, thật đáng thương."
Nói đến đây, bà trong lòng thở dài một tiếng.
Hai vợ chồng Đồng Đại Quân đồng thời xảy ra chuyện, hai đứa lớn, một đứa đến nhà xưởng làm việc, một đứa còn đi học, liền đem Miên Miên gửi sang bà hỗ trợ chăm sóc. Bà không phải không vui, Miên Miên không khóc không nháo, ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng.
Chỉ là bà ngày nào cũng như ngày nào, trong nhà lại nhiều con cái, trông coi cũng không xuể.
Hiện tại chị lớn Miên Miên đã trở lại, về sau bà có thể đem gánh nặng này ném đi.
Mặc dù trong viện nào ra động tĩnh lớn như vậy, cô bé tựa hồ không nghe được.
Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, an tĩnh đến mức quỷ dị.
Mấy người đi đến, bác gái Thái với chất giọng phát loa ồn ào lên: "Miên Miên, lại đây nào, chị gái cháu trở về rồi này."
Không biết có phải nghe được hai chữ "chị gái", cô bé bỗng ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt cô bé phấn điêu ngọc trác, đôi mắt đen láy mở lớn, ngây ngô thanh triệt, hai hàng lông mi dày cong cong như cành liễu rủ xuống.
(*) Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Đồng Tuyết Lục trong lòng khẽ huýt một tiếng sáo.
Thật không hổ là nữ minh tinh hàng đầu thập niên 90, còn nhỏ như vậy đã có phong thái người chiến thắng nhân sinh.
Đồng Miên Miên ở những năm 90 được mệnh danh "Top 10 ngôi sao ca nhạc được hoan nghênh nhất thế giới." cùng với "Top 10 nữ diễn viên hàng đầu thế giới". Lúc ấy là nữ minh tinh duy nhất đi ra hải ngoại.
Chỉ là vào lúc cô ấy đang ở đỉnh cao sự nghiệp, cô liền tự sát, không lưu lại bất kỳ di ngôn nào, làm người đời sau cảm thán cùng tiếc hận vô cùng.
Sau lại có người phân tích, Đồng Miên Miên làm ra lựa chọn quyết tiệt như vậy, không thoát khỏi quan hệ với chuyện bị lừa tình, quan trọng nhất là thời thơ ấu cực kỳ bi thảm.
Bóng ma thời thơ ấu cần cả đời để chữa khỏi, lớn lên trong hoàn cảnh gia đình không cảm nhận được an toàn, sẽ mang theo bất an đi hết cuộc đời.
Ba đứa nhỏ Đồng gia, tuy rằng tương lai trở thành lão đại nghiệp giới, nhưng lại không ai có được hạnh phúc chân chính, thậm chí có thể dùng từ "bi thảm" để hình dung.
Ba lão đại Đồng gia về sau đều ốm yếu bệnh tật, chết đi đều không có lưu lại hậu đại.
Bất quá hiện tại không giống.
Cô, tới, rồi!
Có cô ở đây, nhất định không để đám người dưới quê Bắc Hòa kia động đến một đầu ngón tay của mấy lão đại tương lai này, càng không để bọn nhỏ trải qua tuổi thơ đáng thương, thê thảm.
Đồng Miên Miên cho rằng sẽ nhìn đến chị gái mình Đồng Chân Chân, ai ngờ lại là một chị gái xa lạ, lập tức giật mình, đôi mắt ngập nước mở to nghi hoặc.
Bác gái Thái thả cậu nhóc xuống đất, dặn dò hắn không được chạy lung tung, rồi hướng sang Đồng Miên Miên: "Miên Miên sao không nói lời nào? Đây là chị gái cháu, mau chào chị đi!"
Đôi mắt Đồng Miên Miên mở to nhấp nháy, âm thanh non nớt sợ hãi: "Chị ... Chị ấy không phải chị cháu"
"Đây là chị ruột cháu, cái Đồng Chân Chân kia không phải cha mẹ cháu sinh ra, chính là cái đồ bất hiếu, vô lương tâm, cháu sau này đừng nhớ tới nó nữa!"
Bác gái Thái nói xong liền đi chuẩn bị nước.
Trong viện có để một chậu nước, thời tiết nóng bức thế này dùng để tắm thì vừa tiện.
Đồng Miên Miên chớp mắt nhìn chằm chằm cô, môi nhỏ cắn chặt, không hé nửa lời.
Bộ dáng nhát gan giống thỏ con.
Trái tim Đồng Tuyết Lục nháy mắt liền bị manh chết mất, cô đi qua, ngồi xổm trước mặt cô bé: "Miên Miên, chị là chị gái em, Đồng Tuyết Lục, từ nay chúng ta cùng chăm sóc lẫn nhau nhé?"
Từng giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, Đồng Miên Miên nhéo nhéo ngón tay, không nói lời nào.
Đồng Tuyết Lục không ép cô bé, đấm đấm cánh tay mình, làm nũng nói: "Cái túi này nặng quá đi à, chị muốn tìm chỗ nào đó đặt xuống, Miên Miên giúp chị mở cửa được không?"
Đồng Miên Miên ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt rối rắm một chút, cuối cùng cũng mgoan ngoãn đứng lên dẫn đường cho cô.
Đồng Tuyết Lục đối với trẻ con vốn không có kiên nhẫn, đặc biệt đám nghịch như quỷ, bất quá những đứa trẻ xinh xắn ngoan ngoãn giống Đồng Miên Miên, cô một chút cũng không chán ghét.
Đồng Miên Miên bước từng bước nhỏ, duỗi tay đẩy cánh cửa cũ nát đang khép hờ ra, quay đầu non nớt nói: "Chị để bên trong."
Đồng Tuyết Lục nhéo nhéo khuôn mắt trắng nõn của cô bé: "Cảm ơn em nhé, Miên Miên, em thật ngoan quá!"
Đồng Miên Miên khẽ nhấp miệng nhỏ, lỗ tai tuyết trắng hơi hơi đỏ lên.
Đồng Tuyết Lục bước vào nhà, chỉ thấy căn phòng chưa đến 20 mét vuông, đặt hai cái giường ngủ, một bộ bàn ghế cổ xưa, trong góc có chiếc bàn thấp bị mất một góc, bên trên còn để ly nước cùng bộ bát đũa.
Căn hộ thực đơn sơ, nhưng còn coi như sạch sẽ, so với cô tưởng tượng vẫn tốt hơn chút.
Cô đem túi xách đặt lên giường, sau đó hướng Đồng Miên Miên đang đứng ở cửa xem trộm vẫy vẫy tay: "Miên Miên lại đây, chị thắt bím tóc cho em."
Đồng Miên Miên ăn mặc sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu, chỉ là mái tóc thả lung tung rối loạn, nhìn như tổ quạ.
Tay nhỏ của Miên Miên nắm nắm cửa gỗ: "Chị ... Chị biết buộc tóc ạ?"
Đồng Tuyết Lục nhìn cô bé cười cười: "Tất nhiên, chị sẽ trang điểm cho em trở thành nàng công chúa nhỏ xinh đẹp nhất đại viện này, tới đây nào."
Đôi mắt Đồng Miên Miên lấp lánh ánh nước, dừng một chút, liền nhấc chân ngắn hướng về phía cô.
Cô gái nhỏ có mái tóc đen như gỗ mun, Đồng Tuyết Lục dùng dây buộc tóc hồng thắt cho cô bé hai bím tóc xinh xinh.
Thắt đẹp xong, cô đem gương trên bàn soi cho cô bé.
Đồng Miên Miên nhìn đến bản thân trong gương với hai bím tóc nho nhỏ, so với ngày sưa mẹ thắt còn xinh đẹp hơn, ngẩng đầu cười thật tươi với Đồng Tuyết Lục.
Cô gái nhỏ, đôi mắt thanh triệt sáng trong như pha lê, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được, thơm chụt lên má cô bé một cái: "Miên Miên của chúng ta thật xinh đẹp, còn xinh hơn cả tiên nữ nữa."
Đồng Miên Miên như con nai nhỏ bị chấn kinh, đôi mắt long lanh mở lớn, gương mặt đỏ ửng lên.
Đồng Tuyết Lục không lại trêu cô bé nữa, cầm gương lên soi bộ dạng bản thân.
Trong gương chiếu đến gương mắt hoa nhường nguyệt thẹn, so với sắc xuân còn tươi sáng hơn vạn phần, bên má là hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, bên mắt trái là nốt lệ chí, khiến đôi mắt thêm ba phần câu nhân.
Thật đẹp.
Đẹp đến mức yêu nghiệt.
Đời trước, cô lớn lên không tồi, nhưng trải qua mài dũa của thời gian, hiện tại gương mặt này hồn nhiên thiên thành, cô không muốn tiện nghi đám nam nhân thối, hận không thể tự công tự thụ!
(*) Tự công tự thụ: người làm và người bị làm là 1.
Đem gương bỏ xuống, cô đứng lên đi kiểm tra lương thực trong nhà.
Kết quả không như mong muốn.
Trong nhà chưa tới 5 cân gạo, non nửa túi khoai lang đỏ, bên cạnh còn một rổ dưa chua.
Thực phẩm mới không thấy, thịt lại càng không.
Đồng gia này cũng thật một nghèo hai trắng, bất quá nếu cô muốn định cư ở đây, cũng sẽ không ủy khuất dạ dày mình.
"Miên Miên, chị muốn đi cung tiêu xã mua đồ, em muốn đi cùng chị không?"
(*) Cung tiêu xã: hợp tác xã cung tiêu, nơi cung cấp – tiêu thụ hàng hóa.
Đồng Miên Miên lắc lắc đầu nhỏ: "Không thể đi."
Tuy rằng chị gái này lớn lên xinh đẹp, so với chị Đồng Chân Chân còn đẹp hơn, nhưng anh trai dặn không được đi cùng người lạ.
Đồng Tuyết Lục không miễn cưỡng cô bé, ra ngoài nói với bác gái Thái một tiếng, lại hỏi địa chỉ cung tiêu xã, xong đeo túi xách ra cửa.
Cung tiêu xã mở cửa đúng 4 giờ chiều mỗi ngày, hiện tại còn chưa đến 3 rưỡi, trước cửa đã có hai hàng dài xếp hàng đợi.
Nghe bác gái Thái nói cả khu vực này chỉ có duy nhất cung tiêu xã này, mỗi ngày cung ứng một xe đồ ăn, bán xong liền không còn nữa.
Cô lúc này đi qua khẳng định mua không được chút gì.
Đồng Tuyết Lục hỏi thăm bà cụ đối diện xong hướng cung tiêu xã đi đến, muốn vào cung tiêu xã phải sang bên kia đường xếp hàng chờ.
Đợi đại khái hai mươi mấy phút, xa xa liền thấy người phụ nữ trung niên đạp xe chở đồ ăn lại đây.
Ngày hè tháng tám nóng bức, mặt trời chói chang thiêu đốt vạn vật, trên mặt đát bốc hơi lên nhiệt khí làm cho đường phố trở giống sa mạc cằn cỗi.
Lưu Hồng Anh một người chở bảy tám trăm cân đồ ăn, ra sức đạp xe đạp.
Mồ hôi theo gương mặt sạm đen chảy xuống dưới cổ, dinh dính lại khó chịu, hai bên tóc mai dính sát vào trên mặt, cô nóng đến mức thở hổn hền.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi từ ven đường chạy tới phía cô: "Đại tỷ, sườn núi còn dài, để em giúp chị một tay!"
Lưu Hồng Anh lắc đầu: "Không cần, phụ nữ chống nửa bầu trời, chị tự mình đi được."
Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục nghiêm túc: "Đại tỷ, chị không cần khách khí, ngài chủ tịch nói vì nhân dân phục vụ, chúng ta đều là chị em giai cấp công nhân, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
Đồng Tuyết Lục không cho cô ấy cơ hội cự tuyệt, chạy về phía sau hỗ trợ đẩy đuôi xe.
Phía sau có trợ lực, Lưu Hồng Anh bớt được kha khá sức lực đạp xe, đặc biệt đoạn dốc này, cô thường này phải tốn sức chín trâu hai hổ mới lên được, hôm nay nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời điểm đến trạm đồ an không sai biệt lắm, Lưu Hồng Anh dừng lại nói: "Đồng chí, hôm nay thật cảm ơn em, em lấy túi đồ ăn về trước đi, coi như chị tặng em."
Gương mặt Đồng Tuyết Lục hồng hồng vì nóng, lau mồ hôi trên trán, nhíu mày: "Đại tỷ, chị coi em là người thế nào, em không phải loại người ham lợi nhỏ trước mắt thế này!"
--- Cô là muốn chiếm, đại, tiện, nghi!
Vị đại tỷ là người của cung tiêu xã, chỉ cần cùng cô ấy quan hệ tốt, về sau muốn mua đồ ăn liền dễ dàng hơn nhiều.
Lưu Hồng Anh cười nói: "Em nhìn tuổi còn nhỏ nhưng tư tưởng giác ngộ thật không tồi!"
Đồng Tuyết Lục chân thành: "Em kêu Đồng Tuyết Lục, đại tỷ về sau gọi em là Tuyết Lục được rồi, hai túi đồ ăn này em tự trả tiền."
Lưu Hồng Anh tươi cười thật lòng hơn ít: "Em về sau gọi chị là chị Lưu, nếu cần mua đồ ăn cứ việc tới tìm chị."
"Cảm ơn chị Lưu."
Cô chờ tới, chính là những lời này.
Cô cầm hai túi đồ ăn, cùng Lưu Hồng Anh đi cung tiêu xã, đem tiền cùng phiếu giao cho người bán hàng, ở trong ánh mắt hâm mộ người khác thong thả rời đi.
Tiếp theo cô mua thêm một cân trứng gà cùng kẹo sữa, tổng hết 2 nguyên 6 giác tiền.
Thịt heo buổi sáng bán hết rồi, cô đành xách theo đống đồ về nhà.
Đi đến cửa đại viện, phía sau cửa lớn lộ ra nửa cái đầu nhỏ, bên trên còn có bím tóc nhếch nhếch lên.
--- Âm thầm quan sát.jpg
Đồng Tuyết Lục hô lên: "Miên Miên, em làm gì lại trốn sau cửa thế?"
Bác gái Thái lúc này vừa từ trong phòng bước ra, thấy cô trở lại, cất giọng oang oang: "Chàu về thì tốt rồi, cháu vừa đi, Miên Miên liền chạy ra cửa đứng chờ, kêu thế nào cũng không chịu trở lại."
Đồng Miên Miên thấy mình bị phát hiện trốn không được, lúc này mới đỏ mặt từ phía sau cửa bước ra.
Đôi mắt như thạch lựu đen nhìn cô, bộ dáng xinh xắn chọc người trìu mến.
Đáng yêu chết mất!
Đồng Tuyết Lục lấy kẹo sữa đưa qua: "Thì ra Miên Miên đang đợi chị nha, Miên Miên thật ngoan, chị có mua kẹo sữa, em thích không?"
Đồng Miên Miên đôi mắt lập tức lấp lánh như hàng vạn sao sa, nhẹ gật đầu: "Miên Miên thích ạ!"
Cô bé cho rằng chị gái này sẽ đi cùng cha mẹ, còn có, giống chị Chân Chân, đi rồi liền không trở lại nữa, cô bé thực lo lắng, cho nên chạy ra cửa đứng chờ.
Không nghĩ tới chị gái trở về còn mua cho bé kẹo sữa.
Bé trước kia từng ăn qua lạo kẹo này, rất rất ngọt.
Đồng Tuyết Lục sờ sờ đầu bé: "Thích thì tốt rồi, ăn xong chị lại mua thêm."
Đồng Miên Miên nắm kẹo sửa trong tay, cong môi mềm mại nói: "Cảm ơn chị."
"Đi nào, chúng ta vào nhà, chị nấu cơm cho em." Cô đi về nhà mình.
Đồng Miên Miên chân ngắn, chạy từng bước nhỏ theo.
Thời gian tiếp đó, cô bé giống cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Đồng Tuyết Lục.
Nhìn cô gái nhỏ dính người, Đồng Tuyết Lục tâm tình tốt hẳn lên.
Báo cáo! Chiến dịch khởi đầu thắng lợi tốt đẹp!
Phó bản này, không quá khó khăn như cô tưởng.
--- Công lược nữ đại minh tinh tương lai – get √.
.
[HẾT CHƯƠNG 3]