Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đừng ngơ người ra đấy nữa, tranh thủ con tiện nhân kia chưa về mau tìm giấy tờ nhà đi, còn đống đồ rách nát đấy thì cứ vứt hết ra ngoài.”Bà ta và Lương Văn tĩnh hớt hải đạp xe về nhà chính là vì muốn xuống tay trước một bước, đuổi hai mẹ con Quan Vãn Vãn đi.“Vâng.”Lương Văn Tĩnh vội vàng ôm lấy mấy bộ quần áo Quan Vãn Vãn không nỡ mặc, chạy về phòng mình.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Quan Tễ Bạch cười như không cười.“Trời tối rồi, chuẩn bị đi hả?” Quan Tễ Bạch cười tủm tỉm hỏi.Mặt Lương Văn Tĩnh biến thành màu gan heo, ôm chặt đống quần áo trong ngực không chịu buông tay.“Còn không bỏ xuống?”“Đây là của tao.” Lương Văn Tĩnh lui về phía sau một bước, gắt gao che chở quần áo, nhất quyết không chịu buông: “Là hai mẹ con mày trộm chúng, tao không tìm bọn mày tính sổ là đã tốt lắm rồi.
Tránh ra, đừng có chặn đường tao.”Cmn! Từ lúc bước vào cô đã đoán được minh sẽ không thể “Nói chuyện” với bọn họ rồi nhưng lại không ngờ Lương Văn Tĩnh có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như thế.Đây vẫn là ‘chị Lương’ tự tin cao ngạo đêm qua ư?“Chị Lương, chị chắc chắn chứ?” Quan Tễ Bạch bốn lạng đẩy Lương Văn Tĩnh ngàn cân vào trong.
Cô khoanh tay đứng chặn trước cửa, nhìn hai mẹ con La Quyên và Lương Văn Tĩnh.“Chậc chậc chậc…… Náo nhiệt thật đấy!” Đồ đạc bị vứt lung dưới đất, cô cũng không ngăn cản hay đi dọn dẹp, mà ngược lại trông như đang xem mẹ con họ biểu diễn.“Tìm được đồ chưa? Có muốn tôi nói cho các người nó ở chỗ nào không?”La Quyên hoảng sợ không thôi: “Mày…… Mày đã biết?”“Đương nhiên là biết rồi!” Quan Tễ Bạch nhún vai nói: “Nhưng tôi không ngờ hai người các ngươi lại chẳng có tí phẩm giá nào như thế, chậc chậc chậc…… Người không biết còn tưởng người từ nông thôn lên hai mẹ con các người đấy! Trộm đồ, còn trộm quần áo cũ của của mẹ tôi.”Liên tục bị nhục nhã, giễu cợt làm lòng tự trọng của Lương Văn Tĩnh đã chịu đả kích nghiêm trọng.
Cô ta vừa xấu hổ vừa giận dữ ném quần áo trong ngực xuống mặt đất, đang muốn dẫm lên thì bị Quan Tễ Bạch đá một cước.Bịch một tiếng, cô ta ngã lăn ra đất.“A!!!”“Tiện nhân, mày dám.”La Quyên và Lương Văn Tĩnh kêu một tiếng thảm thiết, nhất thời trong phòng chỉ toàn tiếng hò hét loạn cào cào.
Hai người muốn xông lên đánh Quan Tễ Bạch một trận, nhưng bọn họ căn bản không phải đối thủ của Quan Tễ Bạch.Từ nhỏ Quan Tễ Bạch đã lăn lộn với cha mình, kinh nghiệm đánh nhau vô cùng phong phú, chắc chắn sẽ không thua mấy người đàn bà cặn bã.Trước mặt mọi người, hoặc mẹ mình, cô sẽ giả vờ là một cô gái nhỏ ngây thơ, đáng thương.
Sau lưng, không cần phải che giấu, đương nhiên là muốn làm gì thì làm.Cô nhìn La Quyên và Lương Văn Tĩnh không vừa mắt từ lâu rồi, quần áo mẹ cô quý trọng lại bị làm thành như vậy.
Thù mới hận cũ tính sổ luôn một lần, cô cầm cái ghế đẩu lên, xuống tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn.La Quyên và Lương Văn Tĩnh chỉ biết mắng chửi, giật tóc, cào mặt, sao có thể là đối thủ của Quan Tễ Bạch được đây.Hỗn loạn qua đi, La Quyên và Lương Văn Tĩnh quần áo tả tơi, đầu tóc tán loạn, thê thảm nằm trên mặt đất.“Mày…… Mày sẽ không chết tử tế được, ai u!” Lương Văn Tĩnh mới nói nguyền rủa một câu , đã bị Quan Tễ Bạch tát cho một cái.
Nhưng cô ta vẫn không chịu thua, tiếp tục mắng: “Tiện nhân, ai u, con hoang, đau…… A……”“Tiện……”“Bốp!”“ Tạp”“Bịch!”“Không được bốp ——”“Bốp! bịch!”“Ai, đau quá! Tôi không dám, tôi không dám nữa nữa.”Cô ta mắng một câu, Quan Tễ Bạch liền tát một cái, chửi một tiếng là một cái tát.
Cô tát Liên tục mười mấy cái, đánh không dừng được tay, cuối cùng đổi sang chân đá.
Lương Văn Tĩnh cứng miệng, cũng không cứng bằng bàn tay Quan Tễ Bạch.Lúc trước bọn họ hoàn toàn xem thường Quan Tễ Bạch, bây giờ biết lợi hại của cô thì thật sự sợ hãi, chỉ có thể nhận thua..