Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Các ngươi mau nhanh lên đi, công tử lần này từ Mạn Đà Sơn Trang sắp trở về rồi. Chuẩn bị chu đáo mọi thứ để đón ngài ấy không được sơ sài.”
“ Các tiểu muội đều nghe rõ rồi Mai Kiếm tỷ, tỷ nói câu này cũng phải ba bốn lần rồi.”
Một đệ tử mỉm cười trêu chọc Mai Kiếm, bình thường Mai Kiếm khoan thai từ tốn nhưng đụng việc gì dính tới Ngô Minh là lại cuống cuồng lên không giữ được bình tĩnh vốn có.
Mà nói ra lần này Mai Kiếm khẩn trương như vậy là có lý do. Ngô Minh sau khi trở về đã cùng Uyển Thanh, Ngữ Yên và Ngân Xuyên công chúa cả một lúc thành thân cùng nhau. Địa điểm hắn trọn lựa lại là đi tới Mạn Đà Sơn Trang chứ không phải là Phiêu Miễu Phong. Cái vấn đề nhỏ này lại làm cho trong lòng bốn người Mai Kiếm, Trúc Kiếm cảm thấy bị tổn thương. Họ cho là mình chăm sóc không có chu đáo nên Ngô Minh mới thích về Mạn Đà Sơn Trang. Chính vì thế lần này Ngô Minh trở về Mai Kiếm quyết định phải làm cái gì đó thật hoành tráng để Ngô Minh thấy thích nơi này không có vô cớ rời đi nữa.
Nhắc tới việc thành thân Ngô Minh lần này đúng thảm cảnh. Ngân Xuyên là công chúa của Tây Hạ hắn nào có thể cùng lúc trước mặt muôn ngàn thần dân đi cưới cùng lúc 3 người con gái. Hắn không quan tâm tới phong tục thời đại này nhưng mà những người phụ nữ của hắn sao có thể không quan tâm. Chính vì thế ý định trước thiên hạ làm một cái thật lớn hôn lễ xem như tan vỡ. Dù sao cũng phải giữ chút thể diện cho người nhà mình, nam nhân tam thê tứ thiếp trong thời đại này là chuyện quá bình thường nhưng cùng lúc cưới 3 người vợ thì đúng là hiếm gặp. Rồi hắn phải giới thiệu ai là chính thất ai là thiếp đây. Cái này hắn không có tính qua, trong đầu Ngô Minh tất cả đều như nhau đều là thê tử hắn nhưng mà danh phận thứ này tại thời đại này không phải chuyện đùa. Hắn không muốn bị những thứ đó làm cho đau đầu nên quyết định làm một cái lễ vừa đủ mời mọi người tới dự là được.
Tới đây Ngô Minh tiếp tục gặp vấn đề. Thứ này mới chính là thứ khiến Ngô Minh chui tới Mạn Đà Sơn Trang làm hôn lễ. Hắn đem mớ giấy ghi thiệp mời ra thì mới nhận ra cả đời hắn kẻ thù còn nhiều hơn là bạn. Hắn nghĩ nát óc cũng chỉ nghĩ đến vài cái tên có thể mời. Mộ Dung Phục hiện tại đi đâu không biết, Tham Hợp Trang cũng không có ở nên hắn cũng vô pháp đi tìm về, Tiêu Phong thì không đi được, A Châu đang mang thai rồi. Tên Tiêu Phong này đúng là giỏi giang chỉ mới đó đã lên chức làm cha. Ngô Minh nghĩ một hồi thì dẹp luôn cái ý định này đi. Mời kẻ thù tới dự tiệc của mình thì thà chẳng mời còn hơn nhưng hắn lại muốn giữ mặt mũi mình với các thuộc hạ. Bọn họ mà biết chủ nhân mình ngay cả một người bằng hữu cũng không có thì mất mặt tới mức nào đây.
Để giải quyết Ngô Minh chỉ còn cách đem hôn lễ mình cử hành tại Mạn Đà Sơn Trang. Hôn lễ đúng là không ra gì. Khách không có, người làm chủ hôn cũng chỉ có duy nhất Vương Phu Nhân.
Nhắc đến Vương Phu Nhân sau chuyện đã xảy ra tính tình cũng đã thay đổi ít nhiều. Trong lòng bà hận thù mấy chục năm coi như đã có thể gạt bỏ, lỗi lầm bà gây ra cũng ít nhiều gây cho bà sự cắn rứt trong lòng. Đối diện với Uyển Thanh bà ấy cũng chẳng thể nhìn thẳng. Uyển Thanh cũng chẳng vui vẻ gì khi gặp bà ta nhưng Ngô Minh là người mà cả đời nàng chẳng thể thiếu được nên dù có căm hận nàng cũng chẳng thể làm gì, mấy ngày ở đây cũng không dài. Chỉ sau mấy ngày này xem nư cả hai người đời này cũng không có gặp lại nữa.
Sau hôn lễ, chỉ có ba ngày Ngô Minh đã cùng ba người thê tử của mình trở về Phiêu Miễu Phong. Trong thời gian này hắn cũng nghe được tin tức từ Đại Lý. Đất nước yên bình này đúng là trải qua một cơn khủng hoảng quá lớn. Vấn đề của hoàng gia đã trực tiếp ảnh hưởng tới uy tín của triều đình. Người cầm quyền hiện tại Đoàn Chính Thuần cũng không được lòng dân. Việc ông ta phong lưu khắp thiên hạ con rơi khắp nơi đã lan truyền ra ngoài khiến uy vọng của ông ta không còn được như trước.
Về phần Đoàn Dự con người này sau đó không có chết mà toàn bộ võ công đều bị phế đi, cuối cùng xuất gia ở Thiên Long Tự. Ngôi cổ tự này chính tay hắn phá nát cũng là nơi cuối cùng hắn nghĩ chân. Đoàn Dự hiện tại còn quá trẻ, hắn trong tương lai còn rất dài cũng chẳng biết sẽ đi theo hướng nào nhưng có một điều chắc chắn đó là hắn sẽ không bao giờ tìm tới Ngô Minh mà gây sự nữa. Con người đó đã trở thành tâm ma của hắn, hắn đã dùng hết sức trừ đi tâm ma của mình nhưng đã thất bại. Thất bại này đã chấm dứt mọi nỗ lực của Đoàn Dự, hắn cả đời sau này cũng sẽ không đi làm phiền Ngô Minh nữa.
Ngô Minh ngồi bên trong xe ngựa đầu tựa vào ngực của Ngữ Yên, chân gác lên đùi Uyển Thanh, một bên Ngân Xuyên quạt mát. Đúng là nhân gian khoái lạc hắn đều nếm trải qua nhưng cảm giác này mới đúng là vô địch. Trong vòng tay của mỹ nhân Ngô Minh đánh một giấc say. Đã rất lâu hắn không có ngủ ngon như vậy, trước đây không chém thì giết mệt mõi không tả xiết. Lúc này xem như hơn 9 phần gánh nặng đã được gỡ bỏ, Ngô Minh cũng vui vẻ mà hưởng thụ thành quả của mình.
Về tới Phiêu Miễu Phong, Ngô Minh cùng tam nữ tiếp nhận sự chuẩn bị chu đáo của Linh Thứu Cung. Cả ba cùng tẩy trần sau đó tham dự một buổi tiệc thịnh soạn do chính Mai Kiếm chuẩn bị.
Ngô Minh vui vẻ thưởng thức hết buổi ăn ngon miệng này sau đó cho người dẫn các thê tử của mình vào phía sau nghĩ ngơi.
Ngay sau đó Ngô Minh mới nhìn sang Mai Kiếm hỏi ra.
“ Ngươi có gì đang giấu ta phải không?”
“ Công tử nào có!”
“ Đừng có giấu, ngươi nói dối rất tệ. Có việc gì cứ nói ra đi.”
“ Công tử người vừa mới thành thân, mọi việc để sau hẳn giải quyết.”
“ Ngươi từ khi nào quyết định thay ta rồi, ta nói ngươi nói thì cứ nói đi. Ta cùng các nàng ấy đâu phải vải che khuất mặt, mới gặp nhau lần đầu mà ngươi lo lắng. Hôn lễ xem như là thủ tục mà thôi.”
“ Nếu công tử đã nói vậy, thuộc hạ cũng nói thẳng. Số thuốc mà Lão Lão để lại đã gần hết rồi, sắp tới ngày giao thuốc cho bọn người 36 động 72 đảo rồi.”
“ Việc này chẳng phải có phương thuốc để lại sao, cứ theo đó mà làm.”
“ Không được công tử, chúng thuộc hạ công lực không đủ không có luyện được ra đan dược. Còn có xin người dừng việc cho phép đệ tử được đi vào mật thất luyện tập đi ạ, rất nhiều tỉ muội công lực không đủ nhưng mà cô chấp luyện đã bị tẩu hỏa nhập ma.”
“ Chuyện đan dược ngày mai ta sẽ giải quyết. Còn chuyện mật thất? Việc này ta chẳng phải có dặn dò sao? Các ngươi là bộ chủ cả thuộc hạ cũng quản không được?”
“ …”
“ Thôi được rồi, ngươi đi gửi thư cho toàn bộ bộ chủ tới đây. Gửi luôn thư kêu bọn đảo chủ động chủ tự mình tới đây luôn. Ta có việc muốn công bố.”
Một tuần sau, tất cả thư mời đều đã tới tay của những người đảo chủ bộ chủ. Theo thư mời thì lần này là muốn đích thân những người này đi tới Phiêu Miễu Phong không như những lần trước cử người đại diện tới đó lấy thuốc.
Dòng người lũ lượt đổ về Phiêu Miễu Phong. Bàn ghế xếp thành nhiều dãy dài đều chặt cứng người. Tiếng bàn tán xôn xao diễn ra, mọi người đều không hề biết hôm nay họ tập hợp ở nơi này để làm gì. Ngô Minh một mình đánh giết vạn quân tin tức này lan truyền đi khắp nơi trong thiên hạ, có kẻ tin người không nhưng những người ở đây thì vô cùng tin tưởng. Võ công của Ngô Minh bọn họ vô cùng rõ ràng, người chứng kiến Ngô Minh ra tay cũng là có, đối với Ngô Minh họ vừa kính vừa sợ cũng vừa hận. Kinh là Ngô Minh nắm giữ thực lực ngạo thị thiên hạ, sợ là bởi thủ đoạn quyết đoán của Ngô Minh, hận là vì Sinh Tử Phù đang còn trong người của bọn họ.
“ Công Tử tới.”
“ Tham kiến Công Tử.”
Ngô Minh xuất hiện khiến cả trường im lặng. Tiếng triều bái vang lên đồng thanh từ tất cả mọi người.
Ngô Minh ngồi vào chiếc ghế trên cao nhìn xuống phía dưới tất cả mọi người đều đang cúi đầu.
“ Tất cả ngồi xuống đi.”
“ Tạ ơn Công Tử.”
“ Các ngươi biết ta hôm nay kêu các ngươi tới đây là vì cái gì không.”
Mọi người đều im lặng không ai lên tiếng. Ngô Minh suy nghĩ cái gì họ sao có thể đoán ra được. Cũng nhận ra không khí căng thẳng tại đây, Ngô Minh biết mình phải tự biên tự diễn tất cả mọi thứ rồi.
“ Trong các ngươi ai là Đảo Chủ, Động Chủ, Bộ Chủ đứng dậy cho ta.”
Theo lời Ngô Minh hơn trăm người đứng dậy. Tất cả đều là các cao thủ, động chủ đảo chủ của 36 động 72 đảo, còn có các bộ chủ các phân đà của Linh Thứu cung.
“ Đem ra phát cho bọn chúng.”
Ngô Minh ra hiệu cho Mai Kiếm, theo đó Mai Kiếm bưng trên tay một cái mâm chứa đầy các hộp to nhỏ, phân phát cho tất cả những người đang còn đứng.
“ Mở ra xem đi.”
Theo lời của Ngô Minh, các vị này mở những chiếc hộp nhỏ mình vừa được đưa cho ra. Bên trong chứa đựng chính là một miếng lệnh bài màu xanh lam với hình khắc một bên lửa cùng băng rất tinh xảo.
Ngay sau đó Ngô Minh đem ra tiếp trên tay mình thêm bảy miếng lệnh bài giống như thế nhưng khác màu. Chúng lần lượt là đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím.
“ Cái trên tay các ngươi là lệnh bài ta vừa mới chế tạo ra. Mỗi màu là thể hiện vị thế của kẻ sở hữu nó. Theo đó các ngươi đang cầm là màu lam, đại diện cho các đảo chủ, động chủ, bộ chủ.”
“ Đa tạ Công Tử trọng thưởng!”
Toàn bộ đồng thanh cảm ơn Ngô Minh. Ngô Minh mới nói tiếp.
“ Ta còn chưa nói tác dụng của mấy tấm thẻ này là gì mà, các ngươi đừng vội cảm ơn ta.”