Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tốc độ làm việc của Khương Lôi luôn làm người khác yên tâm, Tăng Tuyết mới chạy lại hét lớn xong, mười phút sau Khương Lôi đã đặt xong vé máy bay lúc mười giờ.
Phải trở về thôi.
Lâm Lam ngồi trên đầu giường nhìn Tăng Tuyết vừa thu dọn hành lý vừa tụng kinh, luôn miệng nói mặc dù Saya là một đất nước hoa lệ, nhưng cô vẫn yêu nhất là giường nhỏ của mình, đánh chết cũng không trở lại đây nữa. Cuối cùng vẫn không hỏi Lâm Lam “Tiểu Lâm, chị phát hiện em với cái đất nước Saya này là ngũ hàng tương khắc, về sau đừng tới đây nữa.”
“Vâng.” Lâm Lam vâng một tiếng, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài cửa số vẫn vậy những nhà cao tầng lộng lẫy, lúc đầu mang đến cho người ta cảm giác sang trọng quý phía, nhưng Lâm Lam không quan tâm, hay nói đúng hơn đối với thành phố này không có nhiều hứng thú.
Bởi vì một người mà tới, lại vì một người mà đi, hy vọng biến thành thất vọng, làm Lâm Lam cảm thấy tòa thân đều vô lực yếu đuối.
Xoa xoa bụng dưới “Bảo bối, con có trách mẹ không?”
“Bảo bối làm sao có thể trách em, tiểu Lâm em đừng nghĩ ngợi linh tinh.” Tăng Tuyết nghe thấy Lâm Lam đang thì thầm, không thể không đáp lại.
“Vâng.”
“Em đừng có vâng mãi vậy, em cần phải nhớ rõ...” Nói tới đây Tăng Tuyết đột nhiên nói “Chị biết em rất yêu đại Boss, nhưng em phải biết người chết không thể nào sống lại, Benson và đại Boss chỉ là người giống người thôi, anh ta không phải đại Boss, em không thể cứ mãi nuôi hy vọng của mình lên một người như vậy được, cho dù là đối với Benson hay là đối với em cũng đều không công bằng.”
“Em không có coi anh ấy là người khác, Benson chính là Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam từ tận đáy lòng trả lời Tăng Tuyết, nhưng ngoài mặt mở miệng ra, cái gì cũng không nói ra.
Tăng Tuyết biết Lâm Lam tổn thương, cũng không dám nói nhiều.
Dù sao bọn họ cũng phải trở về, cái gì Benson không Benson cũng không liên quan gì tới tiểu Lâm, còn về đại Boss, mặc dù làm người khác đau lòng nhưng người chết cũng đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục.
Chờ đến khi thu dọn xong hành lý cũng đã chín giờ, năm người ăn bữa sáng, liền bắt đầu lên đường.
So với lúc này, tâm trạng mọi người lúc này còn trầm lặng hơn, đặc biệt là Lâm Lam, cả đường dường như không nói câu nào.
Tăng Tuyết cũng không biết làm thế nào an ủi Lâm Lam, nói mấy câu chuyện cười, kết quả chỉ mình cô cười, cuối cùng đành phải im lặng.
Tới sân bay, Lâm Lam và bọn họ bước vào, trên màn hình lớn đang chiếu video đính hôn ngày hôm qua của Beson và Helen, âm thanh nhẹ nhàng khung cảnh tươi đẹp, những cánh hoa hồng thổi bay trên bầu trời rơi xuống đỉnh đầu hai người, như một câu chuyện cổ tích lãng mạn.
Lâm Lam thở dài một hơi “Ở đó không có đẹp như đẹp.”
Tăng Tuyết tò mò nhìn, Lâm Lam lập tức im lặng, trong lòng lại lẩm bẩm chửi đồ cặn bạ.
Cho dù trên miệng nói cái gì, trong lòng vẫn rất đau.
“Đi thôi.” Khương Lôi làm xong thủ tục, bước về phía Lâm Lam.
Lâm Lam gật đầu, nói đi thôi như một lời từ biệt, lại như một lời dỗi hờn.
Đứng ở cửa an ninh chần chừ một lúc, như đang cố tìm một bóng hình quen thuộc, chỉ là đã nhìn vào mọi ngóc ngách vẫn không nhìn thấy bóng hình của người đàn ông đó đâu.
Vô thức chạm vào bụng dưới của mình “Tạm biệt.”
Nói xong câu này, Lâm Lam cũng không cô nên buông tay không là không buông tay, cắn cắn răng, quay người bước vào cửa an ninh.
Không có bất ngờ nào xảy ra, khiến cho Lâm Lam cũng không tìm được lý do nào nữa để ở lại. Lên máy bay thẳng tới lúc nghe thấy âm thanh vù vù cất cánh, Lâm Lam mới nhận ra cô thực sự rời đi rồi.
Diêm Quân Lệnh, nếu như anh dám quay lại, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.
Khoảng khắc nhắm mắt lại, Lâm Lam ghét bỏ suy nghĩ.
Benson biết Lâm Lam đã rời đi, thở dài một hơi, từ bàn tay đẫm máu rút ra một một đĩa chữ U, đá thẳng ra ngoài, ra lệnh với người ở sau “Xử lý sạch sẽ chút.”
“Vâng.”
Chờ người rời đi, Benson mới rút khăn giấy lau đĩa chữ U một lần, rồi đưa nó cho Helen “Người đã giúp cô xử lý xong rồi, sau này cẩn thận chút, đừng để người của Leo lại nhúng tay vào.”
Helen còn vô cùng kinh ngạc không nói được câu nào, trên mặt còn vài vết thương lờ mờ “Anh ta từ lúc mười tuổi liền theo tôi, làm sao có thể...”
“Có thể hay không cũng đã xảy ra rồi.” So với sự ngạc nhiên của Helen, Benson vẫn rất bình tĩnh. Cái ngày anh để người của Helen đi điều tra thông tin trong máy tính của Maid, anh cũng đã sớm biết có ngày hôm nay rồi.
“Anh nói đúng, tôi phải rà soát lại đám người xung quanh tôi.” Dưới đáy mắt vẫn còn ánh lên nỗi đau, nhưng vẻ mặt vô cùng kiên định.
Benson vẫn luôn thích điểm này của Helen, luôn biết bản thân muốn gì, cũng rất nhẫn tâm với bản thân và người khác.
Nếu như anh là nam nhân của cô, có lẽ sẽ thương xót cô, nhưng anh là chỉ là hợp tác chung, vậy nên chỉ có thể đánh giá cao cô.
“Tôi sẽ hoàn toàn hợp tác với cô.” Benson nói thêm, anh sẽ cố gắng giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt trong hai tháng rưỡi này, theo tình hình của Lâm Lam bây giờ một tháng nữa sẽ sinh. Anh không thể nào đi cùng cô trong quãng thời gian cô mang thai, nhưng nhất định sẽ bên cạnh cô khi cô sinh em bé.
Đó là thời điểm khó khăn của người phụ nữ, Diêm Quân Lệnh hy vọng mình có thể ở bên cạnh bánh bao nhỏ.
Nghĩ tới ngày đó bên hồ nghe được chuyển động của bào thai của cô, con ngươi sâu thăm thẳm ánh lên một tia dịu dàng.
“Công việc tiếp theo sẽ khó khăn rồi.” Heleen đã bình ổn lại cảm xúc của mình, bình tĩnh nói.
Benson bỏ đi gánh nặng tình cảm đang đè nặng trên vai giơ tay ra, Helen thông minh tiến lên phía trước, hai người dường như nhìn về phía đối phương “Hợp tác vui vẻ.”
Sau đó cả hai người cùng rời khỏi khách sạn, tiếp nhận phỏng vấn từ giới truyền thông.
...
Lâm Lam ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, vô số lần nghĩ thầm bảo bối của mình có phải sẽ đòi ra sớm theo tiếng cất cánh ầm ầm của máy bay không. May mắn thay vật nhỏ này là một chàng trai mạnh mẽ cứng đầu, mặc dù là vậy, nhưng sau khi xuống máy bay Lâm Lam vẫn cảm thấy bụng dưới khó chịu, nếu như không phải là động thái thường xuyên, Lâm Lam sẽ tưởng rằng xảy ra vấn đề gì rồi.
Nhưng vừa bước tới sân bay, Lâm Lam liền sững người.
Các cổng vào sân bay đều đang chật kín người, trên tay mỗi người đều giơ cao tấm bảng, ở trên viết, Lâm Lam đừng khóc! Lâm Lam phải mạnh mẽ! Lâm Lam chúng tôi ủng hộ bạn! Lâm Lam...
Lâm Lam sững người đứng một chỗ, vô thức quay người hỏi Tăng Tuyết “Xảy ra chuyện gì?”
Tăng Tuyết cũng sững người “Chị cũng không biết?”
Vương Đại và Lộc Tam nhanh chóng chạy lại chắn trước mặt Lâm Lam “Làm phiền mọi người giữ khoảng cách.”
“Lâm Lam, chúng tôi yêu bạn!”
“Lâm Lam, đừng khóc, chúng tôi sẽ luôn bảo vệ bạn!”
“Lâm Lam...”
Cũng không biết là ai hét lên đầu tiên, tiếp theo mọi người đều đồng loại hét to Lâm Lam chúng tôi yêu bạn, Lâm Lam nhìn đoàn người vô cùng bối rối, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Càng khoa trương hơn là bình thường những người hâm mộ này gặp thần tượng trước mặt nhất định sẽ nhiệt tình xin chữ ký và chụp ảnh chung, mà hôm nay lại vô cùng trật tự, trước sau đi theo Vương Đại và Lộc Tam, mọi người đều xếp một hàng dài đi theo Lâm Lam, không cãi nhau xô đẩy, vô cùng trật tự.
“Bao giờ người hâm mộ lại lịch sự như vậy rồi?” Tăng Tuyết mở lớn miệng cảm thán.
Lâm Lam không trả lời, nhánh chóng bước ra khỏi bầu không khí kỳ lạ này, sau đó nhìn thấy bà nội Diêm còn có ba mẹ.
“Bà nội, ba mẹ...” Lâm Lam nhẹ giọng kêu một tiếng, không biết mắt tại sao lại đỏ, ấm ức của những ngày qua bỗng dưng ùa về, sự mất mát to lớn cùng phản bội, làm Lâm Lam vô cùng khẩn trương ôm chặt lấy bà nội.
Bà nội vỗ vỗ vào vai Lâm Lam “Nha đầu ngốc, về là tốt rồi, về là tốt rồi...”
“Bà nội, nhưng con không tìm được Diêm Quân Lệnh trở về.” Mới nói một câu Lâm Lam liền nức nở.
“Con về là tốt rồi, con về là tốt rồi.”
“Bà nội...”