Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bị Diêm Quân Lệnh hỏi một câu chế nhạo khiến cả khuôn mặt của Lâm Lam đều nóng bừng lên, cô tức giận gườm gườm nhìn ba già của mình, “Hai người nói xấu con, bắt nạt con vì con không nhớ chuyện hồi bé đúng không?”
“Anh không tin là ba nói xấu em.” Diêm Quân Lệnh cười xấu xa.
“Hừ.” Lâm Lam kiêu ngạo tiến về phía trước ôm lấy tiểu Sư Tử, hừ một tiếng rồi quay về phòng.
Diêm Quân Lệnh chúc ba Lâm ngủ ngon sau đó đi theo cô lên tầng.
Lâm Phúc Sinh lắc đầu, “Con đừng lúc nào cũng chiều chuộng nó.”
“Con biết rồi!” Diêm Quân Lệnh đáp một tiếng, nhưng dáng vẻ đó đâu giống với anh đang quan tâm đến câu nói của ông.
“Haizz, hai cái đứa này.” Lâm Phúc Sinh thở dài, cúi đầu nhìn Vượng Tài và hai chú hổ trắng, “Thanh niên trẻ tuổi đi cãi cọ phần của chúng, còn ta thì chỉ có thể đùa nghịch với ba ngươi thôi.”
“Không phải là còn có tôi sao.” Chú Trương cười nói.
“Làm một ván cờ không?” Lão Lâm đề nghị.
“Đi thôi.” Chú Trương cười vui vẻ đi lấy bàn cờ.
Trên tầng.
Lâm Lam đùa nghịch với tiểu Sư Tử một lúc, lát sau cậu bé liền buồn ngủ và ngủ thiếp đi trên vai của Lâm Lam.
“Bà chủ, để tôi chăm sóc bé cho.” Chị Nguyệt thấy Lâm Lam cực khổ bế cậu bé nên đi lên phía trước nói.
“Uhm, em đi tắm, nếu bé tỉnh thì chị gọi em nhé.” Lâm Lam gật đầu, từ Tấn thị về đây, cả quãng đường bụi mù mịt, cô còn chưa được nghỉ ngơi chút nào.
“Dạ được thưa bà chủ.” Thím Nguyệt nhanh chóng đáp.
Lâm Lam đưa mắt nhìn, thực ra chị Nguyệt là người phụ nữ còn rất trẻ, trên hồ sơ viết chị ba mươi ba tuổi, nhưng nhìn thì giống như chị chưa đến ba mươi, “Cảm ơn chị Nguyệt.”
“Đều là việc tôi nên làm mà.” Chị Nguyệt khách sáo trả lời rồi xoay người đi chăm nom cậu bé, từng động tác của chị đều rất chuyên nghiệp khiến người khác không còn chỗ nào để chê trách.
Lúc này Lâm Lam mới xoay người đi đến phòng tắm.
Phòng sách.
Diêm Quân Lệnh đang đuổi theo Lâm Lam lên tầng thì nhận được điện thoại của Lý Húc, anh nhìn cô gái nhỏ một cái sau đó xoay người đi vào phòng sách.
“Ngài định bao giờ về công ty?” Lý Húc thậm chí dùng cả chữ “Ngài” để xưng hô với anh.
“Chuyện rất gấp sao?” Diêm Quân Lệnh cau mày.
“Đã điều tra được người mua lại công ty của chúng ta nhưng đó chỉ là một công ty ma ở nước ngoài, lần trước việc theo dõi đã thất bại vì đối phương rất cẩn thân, hơn nữa phòng bị cũng rất mạnh.” Đây cũng là lần đầu tiên Lý Húc gặp phải kẻ địch khó đối phó như vậy.
“Có thể tra được thông tin đăng ký doanh nghiệp không?” Diêm Quân Lệnh cũng bắt đầu có hứng thú với tên cao thủ có thể làm khó được Lý Húc.
“Tra ra rồi, nhung không có thông tin gì cả, họ tên cũng là giả.” Nhắc đến vấn đề này là Lý Húc lại bốc hỏa.
Có thể sử dụng tất cả các thông tin giả mạo để đăng ký thành lập một công ty xuyên quốc gia với mức vốn lớn như vậy, cục công thương nước ngoài có mắt như mù sao?
“Tập trung điều tra cục công thương nơi công ty đối phương đăng ký, từ đó tìm ra người trong nội bộ cục đã giúp công ty này đăng ký thành lập thành công, cậu thử đi theo hướng này xem.” Diêm Quân Lệnh ngừng lại một chút, nếu như ngay của thông tin đăng ký thành lập của công ty này đều là giả thì rất có thể là có người phối hợp với đối phương để làm giả.
Tìm ra người phối hợp với đối phương, không chừng sẽ có được những manh mối khác.
“Để em thử xem sao.” Lý Húc chưa từng nghĩ theo hương này, dù gì thì những người trong cục công thương đều là cán bộ nhà nước, nay lại dám làm ra những chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp thế này thì đúng là khiến người khác phải trố mắt.
Hai người nói chuyện cũng đã hòm hòm, Lý Húc lại nhanh chóng chuyển chủ đề về vấn đề đầu tiên, “Bao giờ ngài định về công ty?”
“Khi kết thúc việc quay chương trình.” Lần thứ hai bị hỏi, Diêm Quân Lệnh biết là không thể chối khỏi vấn đề này nữa.
“Có nghĩa là còn nửa tháng nữa, anh thực sự không sợ công ty bị mua lại? hoặc là bị hủy hoại trong tay Như Tuyết?” Lý Húc không ngờ rằng đường đường là tổng tài của Đỉnh Thành mà lại sa ngã đến độ chỉ biết vui vẻ bên cạnh vợ con。
“Em muốn tăng lương!” Lý Húc tức giận.
“Tìm Như Tuyết, giờ tôi không phải ông chủ của cậu.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại một cách sảng khoái.
Lý Húc tức nổ đom đóm mắt, thế ban nãy anh báo cáo mấy cái thứ chết dẫm gì thế!
“Anh tôi nói thế nào?” Nhìn thấy Lý Húc bình thản cúp điện thoại, Diêm Như Tuyết tò mò sáp lại hỏi, cái người trợ lý đặc biệt ở bên cạnh anh trai cô bao nhiêu năm nay, điểm nào cũng tốt duy chỉ khuyết điểm lớn nhất đó là dù vui hay không, khuôn mặt lúc nào cũng không thể hiện cảm xúc.
Vậy nên đối với cuộc điện thoại này, Diêm Như Tuyết không thể thăm dò được bất kì điều gì từ vẻ mặt của Lý Húc, chỉ có thể mặt dày mà hỏi.
“Anh ấy nói cô tăng lương cho tôi.” Trong lòng Lý Húc dậy sóng, giống như những cơn sóng cuồn cuộn đang trào dâng vậy, nhưng giọng nói của anh vẫn giữ được sự bình tĩnh mà không để lộ ra bất kì sự bất thường nào, cho dù câu nói này có vô sỉ thế nào đi nữa.
Như Tuyết ngớ người, sau đó tức giận đập bàn, “Tôi không tin, lương của anh hiện giờ còn cao hơn tôi, còn tăng nữa thì tổng tài tạm quyền như tôi đây được coi là gì chứ?”
“Ồ.” Dường như sớm đã dự tính được kết quả này, Lý Húc ồ một tiếng, xem đi, hai anh em nhà này keo kiệt không ai kém ai.
Anh cần nghỉ ngơi!
Trong lòng bạn học Lý Húc tràn đầy ai oán, anh đi ra ngoài với khuôn mặt không cảm xúc.
“Đừng đi vội, còn có chuyện chưa nói xong.” Thấy Lý Húc chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Diêm Như Tuyết sốt rột.
Lý Húc không tiếp tục đi nhưng cũng không quay ngược lại.
Diêm Như Tuyết ai oán, “Thôi được, thôi được rồi, tôi chia 1/5 lương của tôi cho anh còn không được sao?”
Thân là quyền tổng tài nhưng kinh nghiệm kinh doanh của Diêm Như Tuyết thực sự rất có hạn, chuyện lớn nhỏ đều phải thông qua Lý Húc, vậy nên người ta được trả lương cao hơn cô cũng là điều bình thường.
Quan trọng là, tiền lương thì cao nhưng lại không có thực lực, cô cũng cảm thấy chột dạ.
“Chuyện gì?” Lý Húc mặt không cảm xúc quay đầu lại, hoàn toàn không nhận ra sự vui vẻ trong lòng anh.
Diêm Như Tuyết khinh bỉ liếc anh một cái, “Đồ ham tiền, anh không có bạn gái, tích nhiều tiền thế để làm gì?”
“Lấy vợ.”
“Khụ khụ... khụ...” Diêm Như Tuyết hoàn toàn không ngờ là Lý Húc sẽ trả lời cô vấn đề này, lại còn trả lời một cách nghiêm túc.
“Lấy vợ gì mà cần nhiều tiền thế? Tài sản riêng hiện giờ của anh sớm đã lên con số mấy mươi vạn rồi chứ?” Diêm Như Tuyết há hốc mồm, lấy vợ gì mà mười vạn còn chưa đủ sao?
“Không đủ.” Lý Húc trả lời một cách thật lòng.
Diêm Như Tuyết đánh giá anh kĩ một lượt, “Không phải anh định lấy Coco chứ?”
Nghĩ một hồi, mười vạn mà còn không lấy nổi cô gái kia, thì Diêm Như Tuyết chỉ có thể nghĩ đến Coco thôi.
Nói như vậy cũng không phải là ý chỉ Coco ham tiền, mà là ai cũng nói Coco là người chuyển giới nên nếu như muốn lấy Coco thì sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn.
Người bình thường thì còn đỡ, Lý Húc lại xuất thân từ một gia đình gia giáo truyền thống vô cùng nghiêm khắc, anh chọn việc kinh doanh đã bị thế hệ trước trong gia đình phản đối rồi, nay nếu muốn lấy một người chuyển giới, vậy thì áp lực mà Lý Húc phải đối mặt sẽ lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Vậy nên tiền là sự chống đỡ cơ bản nhất.
Câu nói của Diêm Như Tuyết khiến Lý Húc đơ người một chút, người đàn ông quanh năm nội tâm vô cùng phong phú nhưng lúc nào cũng bày ra khuôn mặt không cảm xúc, lúc này lại để lộ ra một tia hoảng loạn, “Không phải.”
“Không phải sao?” Diêm Như Nguyệt có chút không tin.
“Không phải.” Câu nói lần này của Lý Húc kiên định hơn rất nhiều.
Diêm Như Tuyết cũng không nghĩ nhiều, “Đầu tháng sau phim trường của Đỉnh Thành ở Tấn thị sẽ chính thức đi vào hoạt động, anh có kiến nghị gì hay ho không?”
“Kiến nghị?” Gần đây Lý Húc bận bịu tới nỗi sứt đầu mẻ trán, anh suýt chút nữa thì quên mất chuyện phim trường ở Tấn thị, cộng với việc anh chút nữa mất mạng ở đó nên ít nhiều cũng có chút tránh né, vậy nên luôn không quan tâm đến chuyện này.
Sau khi suy nghĩ một chút về câu nói của Diêm Như Tuyết, nhớ đến việc khiến anh tức nổ đom đóm mắt khi nãy, khuôn mặt bình tĩnh lúc này của Lý Húc vụt qua một tia gian xảo, “Chi bằng mời tổ quay “Tình yêu đích thực” quay ở trong đó một kỳ, chúng ta cung cấp địa điểm miễn phí, họ tuyên truyền cho chúng ta miễn phí.”
Lý Húc lo nghĩ cho phim trường không phải là giả nhưng trong đó mang ý báo thù người nào đó nhiều hơn.
Diêm tổng đích thân đưa vợ mình đến phim trường của mình để quay video quảng bá, mánh khóe này đúng là đủ thâm nho!