Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chu Vũ Vi bị Lâm Lam hỏi nhất thời giật mình ngơ ngác, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, miệng ngập ngừng mà không nói nên lời.
“Bà mau nói đi!” Trên trán Lâm Lam đẫm mồ hôi gấp gáp hỏi.
“Là... bố con đang cấp cứu...” Chu Vũ Vi cuối cùng vẫn không thể nói hết câu, chỉ về phía phòng cấp cứu.
Ầm.
Đầu óc Lâm Lam ong lên một tiếng, từ từ nhìn về phía đèn sáng, nhịp tim lúc này như ngừng lại, giọng nói yếu ớt hỏi: “Chuyện gì xảy ra với bố tôi vậy...”
“Cái này... Phải chờ bác sĩ ra mới biết được.” Chu Vũ Vi cũng nói với giọng điệu không chắc chắn.
“Sao bố tôi lại đột nhiên xảy ra chuyện chứ, lúc trước ông luôn điều dưỡng tốt như vậy...” Bởi vì Lâm Phúc Sinh là người ghép thận nhân tạo, cho nên hơn một năm nay Lâm Lam đặc biệt chú ý, ở mọi phương diện đều chăm sóc rất chu đáo, chính là sợ ông ấy xảy ra sơ suất.
Tiểu Sư Tử vừa mới xảy ra chuyện, bố liền đổ bệnh, dù sức chịu đựng của Lâm Lam mạnh mẽ hơn đi nữa vẫn có cảm giác khó thở bất lực.
“Cái này...” Chu Vũ Vi lắp bắp, bà không biết có nên đem sự thật nói cho Lâm Lam.
“Bà mau nói đi!” Tiểu Sư Tử và bố là hai người quan trọng nhất với cô, hiện tại một người không rõ tung tích, một người lại nằm trong phòng cấp cứu, trái tim Lâm Lam như tan nát, lại nhìn thấy bộ dạng Chu Vũ Vi ấp a ấp úng, hận không thể đi lên tóm lấy bà.
“Mẹ... Là Trần Nguyệt của nhà con gọi điện thoại đến, nói cô ta là người Hoắc Quốc Bang phái tới, muốn cô ta bắt con của con để đổi với con trai mình, không được nói cho bố con và con biết, nếu không sẽ giết chết Tiểu Sư Tử...”
“Bà nói là Hoắc Quốc Bang đang giam giữ con của Trần Nguyệt, dùng con của tôi để đổi?” Chu Vũ Vi nói lộn xộn cả lên, nhưng Lâm Lam vẫn nắm được thông tin quan trọng rất nhanh.
“Đúng vậy, Trần Nguyệt muốn bố con giúp cứu con cô ta ra, sau đó trực tiếp đổi, kết quả bố con bị vệ sĩ của Hoắc Quốc Bang đạp cho một phát, cho nên mới...” Chu Vũ Vi không thể tiếp tục nói nữa.
“Khốn nạn!” Nghe được bố mình bị vệ sĩ của Hoắc Quốc Bang đạp, Lâm Lam giận run người, hai mắt đỏ lên, khẽ nguyền rủa một tiếng rồi cầm điện thoại gọi cho Diêm Quân Lệnh: “Bố đang ở phòng phẫu thuật, Chu Vũ Vi nói Trần Nguyệt là người của Hoắc Quốc Bang, anh mau tới đây đi...”
“Anh đang trên đường tới, em trước tiên đừng quá hoảng sợ, chăm sóc tốt cho bố, những chuyện khác cứ giao cho anh.” Diêm Quân Lệnh đã nhận được tin tức rằng Trần Nguyệt đang ở ngay tại bệnh viện Thụy An, Lôi Tử đã tra được cô ta có một đứa con trai tại khu nội trú nhi đồng.
“Ừm.” Lâm Lam cắn răng, nhưng không biết được trong giờ phút này tâm trạng của mình đang hoảng loạn đến mức nào.
Bất luận là Tiểu Sư Tử hay là bố, một người cũng không thể xảy ra chuyện được.
“Liên lạc Hoắc Quốc Bang.” Vừa tắt máy với Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh trầm mặt ra lệnh.
Lý Húc nhanh chóng đưa điện thoại cho anh: “Đây ạ.”
“Chủ tịch Hoắc.”
“Chủ tịch Diêm.” Hoắc Quốc Bang nghe được giọng của Diêm Quân Lệnh, liền biết anh đã tra ra được sự tình.
“Có vẻ như ông rất thích con trai tôi?”
“Không cần phí lời, con của anh không ở chỗ tôi, nhưng tôi biết nó đang ở đâu.” Từ khi biết Trần Nguyệt đem Tiểu Sư Tử giao cho Thánh Thủ chợ đen, sắc mặt Hoắc Quốc Bang trông rất khó coi.
Người khác có thể không biết quan hệ của Thánh Thủ chợ đen cùng Đồng Thiên Hoa, nhưng ông thì ngược lại, hiểu rõ vô cùng. Diêm Quân Lệnh và Đồng Thiên Hoa quan hệ thế nào, đem Tiểu Sư Tử giao cho Thánh Thủ chợ đen, đó chẳng khác nào sói vào miệng cọp.
“Chủ tịch Hoắc có điều kiện gì?” Diêm Quân Lệnh cũng coi như hiểu rõ Hoắc Quốc Bang, biết người này dùng thủ đoạn gì phong cách nào, đương nhiên không có khả năng vô duyên vô cớ đem tin tức nói cho anh biết.
“Tôi muốn Lâm Lam.”
“Nằm mơ đi!” Hoắc Quốc Bang vừa mở miệng, Diêm Quân Lệnh từ chối ngay.
“Ha ha, nhưng đó là con trai của anh.” Hoắc Quốc Bang khẽ cười một tiếng, trên mặt tuyệt nhiên không một cảm xúc.
Hoàng Giác đã phái người đến chợ đen nghe ngóng, anh ta cũng đang gấp rút đến đó, có khả năng không thể tìm được Tiểu Sư Tử, mọi chuyện vẫn như một ẩn số khó đoán.
“Lâm Lam cũng là vợ của tôi.” Nói xong Diêm Quân Lệnh tắt điện thoại, toàn thân như tỏa ra luồng khí lạnh lẽo đến dọa người, không thể không nói Hoắc Quốc Bang là một kẻ địch đáng gờm, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là anh nhất định phải thỏa hiệp.
“Anh Diêm...”
“Người của Lôi Tử còn đi cùng Hoàng Giác không?” Diêm Quân Lệnh hít một hơi thật sâu để lấy lại tỉnh táo.
“Vẫn còn, hình như anh ta đang liên hệ với nhà họ Tần, tìm một bác sĩ.” Lý Húc vội vàng trả lời.
“Nhà họ Tần? Tìm bác sĩ?” Diêm Quân Lệnh nghe xong, chân mày nhíu lại: “Bảo Thẩm Hoằng liên hệ với Giả Tử Hoàn, hỏi xem tình hình bên nhà họ Tần như thế nào.”
“Vâng.” Lý Húc vội vàng liên lạc.
Mọi người đều biết Tần Nhã nhà họ Tần đã từng là vệ sĩ riêng của Giả Tử Hoàn, bây giờ lại kết thân với nhà họ Châu, nếu như có thể lấy được thông tin từ Giả Tử Hoàn thì so với việc họ mù quáng điều tra sẽ tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên không bao lâu Thẩm Hoằng đã gọi điện thoại tới, Hoàng Giác đang tìm Thánh Thủ chợ đen, cũng chính là người trước đây suýt chút nữa trở thành bác sỹ mổ chính cho Lâm Phúc Sinh.
Người đó y thuật cao siêu, nhưng lại luôn phục vụ cho chợ đen, cùng Đồng Thiên Hoa có quan hệ cá nhân rất tốt.
Tin tức này khiến sắc mặt Diêm Quân Lệnh càng khó coi hơn, tìm kiếm quanh một vòng, nhưng không ngờ tới cuối cùng lại là Đồng Thiên Hoa.
Theo lời trước đó của Hoắc Quốc Bang, Tiểu Sư Tử không có trong tay ông, mà theo tin tức của Tiêu Chấn Nhạc thì Trần Nguyệt lại trong tay Hoắc Quốc Bang, mà thân cận thân tín nhất của Hoắc Quốc Bang là Hoàng Giác lại tìm đến chợ đen.
Như vậy chỉ có một khả năng, cũng là khả năng mà Diêm Quân Lệnh không mong muốn xảy ra nhất, Tiểu Sư Tử đang trong tay của Thánh Thủ chợ đen.
“Nghĩ cách điều tra, nhất định phải tra được tung tích của hắn!” Từ lúc Tiểu Sư Tử mất tích đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Diêm Quân Lệnh có chút hốt hoảng như vậy.
Lý Húc gật đầu, lập tức thông báo cho Lôi Tử và Hàn Thiên Thành bên kia, đi theo Diêm Quân Lệnh lâu như vậy, anh ta ít nhiều cũng biết người kia, y thuật cao minh, tâm địa bất chính, làm việc bất chấp hậu quả, những vụ giải phẫu sai phạm trong nước đều do người này hoàn thành.
Theo kết quả điều tra của họ, con của Trần Nguyệt bị bệnh ung thư máu, cần nhanh chóng cấy ghép tủy, cho nên đối phương đem Tiểu Sư Tử giao cho Thánh Thủ chợ đen, khả năng lớn nhất chính là muốn làm giải phẫu cấy ghép cho con trai của cô ta.
Nhưng phong cách hành sự của người đó là chỉ có bên trả tiền trước mới có thể an toàn, những người khác rất có thể bị tách rời thành các loại vật thí nghiệm, thậm chí những cơ quan khác được dùng nhiều hơn cho người trả tiền.
Mà Diêm Quân Lệnh với hắn từng có khúc mắc, vậy thì cơ hội sống sót của Tiểu Sư Tử càng xa vời mù mịt hơn.
“Anh Diêm, anh đừng quá lo lắng, con trai của Trần Nguyệt vẫn trong tay Hoắc Quốc Bang, điều đó có nghĩa là giải phẫu còn chưa được bắt đầu, Tiểu Sư Tử tạm thời vẫn còn an toàn.” Lý Húc lần đầu nhìn thấy vẻ mặt Diêm Quân Lệnh như vậy, thấp giọng an ủi.
“Tôi không sao, cách bệnh viện bao lâu nữa?” Tâm trạng Diêm Quân Lệnh rất căng thẳng, anh không chỉ lo lắng cho con trai mà điều anh lo lắng hơn là Lâm Lam không thể tiếp nhận được.
Nếu nhỡ Tiểu Sư Tử xảy ra chuyện...
Nghĩ đến đây Diêm Quân Lệnh tức giận nắm tay thành quả đấm, anh sẽ không để cho sự tình tồi tệ đến mức đó.
“Đến ngay đây.” Lý Húc vừa mới nói xong thì chú Trương liền dừng xe lại, họ nhanh chóng vào bệnh viện, Lâm Lam đứng trước cửa phòng giải phẫu, Lâm Phúc Sinh vẫn chưa ra.
“Bố thế nào rồi?” Diêm Quân Lệnh bước đến ôm lấy đôi vai đang run lên của Lâm Lam.
Lâm Lam lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, trên môi bị cắn đến tróc cả da, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng.
“Chấn Nhạc đâu?” Diêm Quân Lệnh gấp gáp hét lên một tiếng.
“Ở phòng bệnh bên kia.” Vương Đại vội vàng nói.
Diêm Quân Lệnh nghiến răng: “Chăm sóc phu nhân.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh xoay người đi đến một phòng bệnh khác, Trần Nguyệt đang bị người của Hoắc Quốc Bang áp giải, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh tiến đến, vô thức lùi sang một bên.