Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng nghi hoặc, nhưng Tăng Tuyết vẫn chưa kịp nghĩ gì, thì nhìn thấy một người vốn không muốn nhìn thấy.
“Anh biết em ở đây mà.” Thẩm Hoằng bắt gặp được Tăng Tuyết, nên tâm trạng rất vui.
“Tìm tôi làm gì?” thái độ Tăng Tuyết không thân thiện lắm, vị này gần đây đang rất nổi tiếng, trong khi tin tức về việc Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam li hôn ầm ĩ, thì vẫn có thể tạo ra một phần độ hot khiến báo chí viết tin đồn về anh và cô người mẫu trẻ.
Thẩm Hoằng vừa nghe Tăng Tuyết hỏi xong liền nói, “Vừa rồi trong điện thoại, em đâu có thái độ như vậy.”
Người phụ nữ này quá thực tế, đây gọi là dỡ hàng giết lạc đà mà, còn không có chút dịu dàng nào hết.
“Ừm, không sao, tôi về Thượng Phẩm đây.” Tâm trạng Tăng Tuyết rất tệ, không muốn ứng phó với chàng công tử trước mắt nữa, cho dù họ có mối quan hệ hôn nhân ràng buộc.
“Bao lâu em chưa về nhà rồi?” nghe thấy câu này, giọng Thẩm Hoằng thay đổi, đầy vẻ tủi thân nhìn Tăng Tuyết. Vốn là một công tử hào hoa phong nhã, lúc này bỗng giương đôi mắt vô tội lên và cả bộ mặt đáng thương nữa, khiến Tăng Tuyết giật mình, tên Thẩm Hoằng này đang làm nũng cô sao?
Tăng Tuyết bất giác rùng mình, nhìn Thẩm Hoằng đang tủi thân nói, “Vậy tôi còn có việc phải làm.”
“Anh đưa em đi.”
“Tôi lái tiểu lục rồi.” Thẩn Hoằng nhiệt tình nhưng Tăng Tuyết lại từ chối.
Thẩm Hoằng không từ bỏ, “Anh kêu tài xế chở đi.”
“Anh...”
“Vẫn chưa ăn gì đúng không? Anh đưa em đi ăn.” Thẩm Hoằng không thèm để ý sự cáu giạn của tăng Tuyết, quyết định chủ động nắm tay Tăng Tuyết. Tăng Tuyết muốn gỡ tay ra, nhưng nhìn thấy đông người đi lại ở hành lang bệnh viện, nên đành thôi.
“Em muốn ăn gì?”
“Tùy.” Thấy Tăng Tuyết không có ngoan cố kháng cự nữa, khóe miệng Thẩm Hoằng cong lên, cứ như thế dắt Tăng Tuyết lên xe.
Còn Tăng Tuyết vẫn đang đau đầu chuyện của Lâm Lam và tiểu sư tử, cũng không có tâm tư đấu trí với Thẩm Hoằng, hơn nữa có anh ta ở đây tin tức càng được cập nhật sớm, cũng dễ nắm được tình hình cụ thể của Lâm Lam.
Nghĩ như vậy Tăng Tuyết liền cùng Thẩm Hoằng đi ăn cơm, không ngờ một chữ tùy của cô, mà người đàn ông này lại đưa cô tới nhà hàng tây âu sang trọng cao cấp có tiếng ở Bắc Kinh.
Bên trong trang hoàng xa hoa, không gian tinh tế trang nhã, người vào đây đều ăn nói nhẹ nhàng, đầy vẻ quý tộc thượng lưu.
Họ vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều con mắt, đặc biệt tập trung vào một điểm.
Tăng Tuyết bất giác nhìn chiếc quần jean rách và áo phông của mình, đột nhiên có chút hối hận vì nhận lời Thẩm Hoằng.
“Nhà hàng này hương vị cũng không tệ.” Tăng Tuyết tùy tiện đồng ý cùng đi ăn với anh, nên tâm trạng cảu Thẩm Hoằng rất tốt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ biết nhà hàng nón tây này gần đây giới thiệu một số món mùi vị không tệ, nên muốn dẫn người anh yêu tới nếm thử.
Tăng Tuyết không nói tốt mà cũng không nói không tốt, chỉ là có chút gò bó.
Cô không phải là chưa đi ăn ở nhà hàng sang trọng, nhưng cảm thấy bản thân ăn mặc như vậy tới nhà hàng tây này có chút quê mùa.
“Muốn ăn gì, anh gọi giúp em nhé.”
“Ăn gì cũng được, tôi đi nhà vệ sinh chút.” Tăng Tuyết nói xong liền đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, cũng trong lúc cô đứng dậy thì cô gái bàn kế bên nhìn người bạn đi cùng thì thầm to nhỏ, sau đó cũng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Người bạn kia gật đầu, cô ta mặc chiếc váy khoét ngực sâu, bưng một ly vang đỏ yểu điệu bước tới chỗ Thẩm Hoằng, thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong nhà hàng.
Thẩm Hoằng nhìn người đang đi tới, khẽ chau mày lại.
Nhà vệ sinh.
Tăng Tuyết nhìn thấy mình trong gương, tóc dài ngang vai, áo phông phối tùy tiện với quần jean rách, không xấu nhưng cũng không xuất sắc. Gương mặt không đến nỗi, nhưng gần đây thức đêm nhiều nên da sạm đi, nhìn không chút khí sắc nào.
Nghĩ tới cô gái dính tin đồn với Thẩm Hoằng, không pahir là diễn viên thì cũng là người mẫu, kém nhất cũng là hot girl, nhưng nhìn lại cô, Tăng Tuyết không biết Thẩm Hoằng nghĩ gì về cô.
Khó khăn lắm để mở túi xách ra, mới tìm được một thỏi son, nhẹ nhàng tô lên môi, hy vọng sẽ làm mặt mình có sức sống hơn chút, nhưng cũng không muốn bị Thẩm Hoằng nhìn thấy.
“Cô cho rằng như vậy thì có thể khiến Thẩm thiếu gia yêu thích sao, ngây thơ quá đấy.” Trong lúc Tăng Tuyết chuẩn bị cất thỏi xon vào túi, thì một giọng nói lanh lảnh đầy chế giễu bỗng vang lên.
Tăng Tuyết nhíu mày nhìn về phía cửa, Cố Nguyệt không biết từ khi nào đã đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ.
“Là cô.” Tăng Tuyết bỏ thỏi son vào trong túi xách, sắc mặt không tốt, bộ dạng giống như lúc nhỏ làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp vậy.
Tuy là cô chỉ tô chút son, nhưng phụ nữ thường hay cẩn thận, tự mình không muốn thừa nhận bị người khác nhìn thấu, khi sự việc bị phơi bày thì có chút lúng túng.
“Thật trùng hợp quá,” Cố Nguyệt mỉm cười bước lại chào hỏi Tăng Tuyết.
Nếu không phải sự lúng túng vừa nãy vẫn chưa tan biến, Tăng Tuyết còn cho rằng mình gặp ảo giác thật rồi.
“Lời của giám đốc Cố vừa rồi là có ý gì?” không thèm quan tâm sự thay đổi của đối phương, Tăng Tuyết vốn là người không dễ nói chuyện, thêm chuyện Lâm Lam bị hãm hại lần trước, Cố Nguyệt này ném đá giấu tay, nhìn chỉ muốn nổi giận, cô ta còn lớn gan đến chọc tức cô.
“Tôi có thể có ý gì? chỉ là nhắc nhở cô một chút thôi.” Cố Nguyệt vẫn giữ nụ cười ranh mãnh đó.
Tăng Tuyết lại nhìn Cố Nguyệt chế giễu, “Vậy thì phải cảm ơn ý tốt của giám đốc Cố rồi, chỉ là tôi có thể khiến Thẩm thiếu gia yêu thích hay không, liên quan quái gì đến cô!”
“Cô...”
“Tôi làm sao? Cố Nguyệt tuy nói cô bây giờ là giám đốc bộ phận thị trường của tổng công ty kim hoàn Dr, nhưng cô làm sao có được như bây giờ, cô rõ hơn tôi nhiều, tôi cũng hy vọng giám đốc Cố biết có ơn phải báo, phiền cô sau này tự lượng sức mình một chút.” Dứt lời Tăng Tuyết liền quay người đi ra.
Sắc mặt Cố Nguyệt bối rối, vốn muốn chế giễu Tăng Tuyết không tự lượng sức lại muốn trèo cao với thiếu gia nhà họ Thẩm, không ngờ lại bị sỉ nhục.
Nhớ lúc đầu Lâm Lam giúp đỡ cô ta không ít, nhưng người phụ nữ đó quá tự kiêu, vừa nổi tiếng liền coi cô không ra gì, ý tốt nhiều lần bị từ chối. Dù gì lúc đầu là cô giúp Lâm Lam giành được show diễn của dr!
Bây giờ Tăng Tuyết này lại giành Thẩm thiếu gia với Lily, cô là bạn của Lily, đương nhiên là cùng hướng với bạn mình rồi.
Nhưng mà rốt cuộc là vì bạn, hay là nhắm vào gia thế xuất thân của đối phương, có quỷ mới biết.
Tăng Tuyết chẳng qua chỉ là đi vào nhà vệ sinh, nhưng lại mang về đầy bụng tức, khó lắm mới quay lại bàn ăn, thì phát hiện cô gái gợi cảm xinh đẹp mặt V-line, ngực lớn đang ngồi trên ghế của cô.
Sắc mặt của Tăng Tuyết vốn khó coi, nhất thời càng khó coi hơn, nhưng đổi lại như ngày thường cô tất nhiên sẽ xua tay bỏ đi. Nhưng lần này bị Cố Nguyệt chọc tức, nghĩ cô gái trước mặt có thể là bạn của Cố Nguyệt, càng tức giận hơn, cũng không quan tâm cô gái đó đang cùng Thẩm Hoằng nói chuyện gì, trực tiếp đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoằng, còn dùng sức đẩy người đàn ông vào bên trong chiếc sofa dài.
Thẩm Hoằng ngây người, nhìn Tăng Tuyết đang nổi giận đùng đùng, lại nhìn cô gái ngồi đối diện, tạm thời hiểu ra vấn đề.
Cô bé này ghen rồi!
Thẩm Hoằng vốn dĩ muốn đuổi người, nhưng nhận ra điều nay nên vô cùng thích thú, ngoan ngoãn ngồi ở một bên, ngây ra không chêm lời nào.
“Cô là ai hả?” Tăng Tuyết vừa hỏi vừa gõ bàn, bộ dạng giống như một cô bé ngỗ ngược.
Cô gái kia giật mình nhìn Tăng Tuyết, “Cô... sao cô có thể mất lịch sự ở trong một nhà hàng tây như vậy, còn ồn ào lớn tiếng nữa?”
“Ồn cái quái gì cô hả!”
“Cô... Thẩm thiếu gia, cô ta là ai?” LiLy lần đầu tiên gặp một cô gái ở bên cạnh Thẩm thiếu gia lại thô lỗ như vậy.
“Là chủ nhân của chiếc ghế mà cô đang ngồi.” Thẩm Hoằng nhìn Tăng Tuyết, không nhưng không thấy hành động của cô gái làm mất mặt, ngược lại còn phối hợp trả lời.
Lily ngây người ra, “Thẩm thiếu gia...”
“Chủ nhân về rồi, có phải là cô có thể cút rồi không?” Thẩm Hoằng cười gian xảo.
Một câu nói khiến gương mặt nổi tiếng trên mạng nhờ ngực khủng phút chốc khóc nức nở, người khác nhìn cũng thấy tội nghiệp.
Tăng Tuyết liếc mắt nhìn Thẩm Hoằng, tên đàn ông này quả nhiên là quỷ đào hoa.