Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ba ơi...” cuối cùng không kìm nén được, Lâm Lam khóc nấc lên, tiếng khóc xé lòng khiến mọi người trong phòng bệnh ai nấy mắt đỏ hoe.
Cảnh sát đứng ngoài cửa nhìn thấy vậy sống mũi cũng cay cay. Nhưng người thì vẫn phải mang đi.
Diêm Quân Lệnh đau lòng ôm chặt Lâm Lam vào lòng, dường như muốn cô hòa chung vào người anh vậy.
“Diêm tổng...”
“Coco, Tăng Tuyết hai người đưa Lâm Lam về trước đi.” Diêm Quân Lệnh nhìn cảnh sát đang đứng ngoài cửa, rồi nói với Coco và Tăng Tuyết.
“Ừm.” Mọi chuyện đến cùng một lúc, đến cả Coco sắc mặt cũng vô cùng u ám.
Lâm Lam nghe vậy liền hốt hoảng, “Quân Lệnh...”
“Đừng lo lắng, anh muộn nhất là sáng mai sẽ về nhà.” Biết lúc này rời đi là sự đả kích rất lớn đối với cô gái nhỏ, nhưng cục thuế bên đó anh bắt buộc phải đi.
“Chồng ơi.” Lâm Lam nhìn cha bị đẩy vào nhà xác bệnh viện, bây giờ lại nhìn chồng bị cảnh sát đưa đi, trái tim như muốn nổ tung, cô đau đớn cùng cực.
“Lâm Lam... nghe lời.” Nói xong, tròng mắt Diêm Quân Lệnh cũng đỏ lên.
Coco giữ Lâm Lam lại, không để cô chạy đi theo.
Lâm Lam không ngừng lắc đầu, cổ họng đã nghẹn lại, nhìn người đàn ông rời đi cùng cảnh sát đau xót không chịu được, đầu óc choáng váng liền ngất đi.
“Tiểu Lam... Tiểu Lam đừng dọa chị...” Tăng Tuyết kinh hãi hét lên, Thẩm Hoằng nhanh tay đóng sửa lại, sợ Diêm Quân Lệnh nghe thấy sẽ bất chấp cảnh sát để quay lại.
“Đi gọi bác sĩ.” Coco đỡ người nằm lên giường, sai vệ sĩ đi gọi bác sĩ.
Rất nhanh Giả Tử Hằng chạy lại, “Bị kích động quá nên ngất đi, không có gì nghiêm trọng, nhưng phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Giả Tử Hằng vừa thấy tình hình Lâm Lam như vậy, thì biết cô đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế.
“Thật sự không sao chứ?” Tăng Tuyết vẫn lo lắng.
“Cứ tin ở Giả Tử Hằng.” Thẩm Hoằng vỗ vai an ủi Tăng Tuyết, ở Tấn thị tay nghề bác sĩ của Giả Tử Hằng đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Tăng Tuyết lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Coco lại nhìn qua Giả Tử Hằng, “Để cô ấy nghỉ ngơi trước, có thủ tục gì viện trưởng Giả cứ việc nói với tôi.”
Chịu sự đả kích liên tiếp, Coco đều không nhịn được đau xót cho con bé Lâm Lam này.
“Được rồi.” Giả Tử Hằng trả lời, rồi kêu trợ lý dẫn Coco đi làm thủ tục.
Còn Thẩm Hoằng thì đi lo hậu sự cho Lâm Phúc Sinh.
Bây giờ Diêm Quân Lệnh gặp chuyện, Lý Húc bận xử lý việc công ty, vốn không được rảnh rỗi, Thẩm Hoằng đương nhiên phải gánh trọng trách này rồi.
Lâm Lam mơ một giấc mơ rất dài, tỉnh dậy cũng đã tối rồi.
Trong lòng vẫn chưa hết đau buồn, nhưng tình cảnh trước mắt khiến cô không thể yếu đuối được.
Đứng dậy đi thẳng tới nhà xác, Thẩm Hoằng đang liên hệ với lò hỏa thiêu, và cả mộ phần nữa, nhìn thấy Lâm Lam thì có chút lo lắng, “Chị dâu, sao chị đến đây?”
“Để tôi làm cho.” Người nằm trong nhà xác là cha cô, là con gái duy nhất của ông, những việc này Lâm Lam không muốn người khác làm thay mình.
Không thể mãi ở bên cha, nhưng Lâm Lam như nào cũng phải tự mình tiễn cha chặng đường cuối này.
Thẩm Hoằng có chút lo lắng, “Mấy chuyện này tôi có thể...”
“Không cần, tôi có thể làm được.” Lâm Lam ngắt lời Thẩm Hoằng.
“Cái này...” Thẩm Hoằng có chút do dự thì thấy Tăng Tuyết nhìn anh lắc đầu, lúc này mới thôi.
Mắt Lâm Lam vẫn đang sưng húp, người thì tiều tụy, đeo chiếc khẩu trang y tế, nhưng làm việc có đầu có cuối bài bản, cho dù tròng mắt nhiều lần đỏ hoe, nhưng cuối cùng công việc vẫn làm xong.
Thẩm Hoằng thở dài, bỗng lờ mờ hiểu ra vì sao Diêm lão đại lại yêu chị dâu đến vậy.
Nghiêng đầu nhìn Tăng Tuyết đang luôn chân luôn tay bên cạnh Lâm Lam, anh lại hy vọng người phụ nữ của anh đừng mạnh mẽ như thê, có vậy mới có thể cho anh cơ hội để yêu thương che chở.
Xử lý xong mọi việc đã gần sáng rồi, Lâm Lam không nỡ rời xa cha, liền ngủ lại trong phòng trống ở bệnh viện.
Đêm nay đối với Lâm Lam mà nói trôi qua rất chậm.
Đối với Diêm Quân Lệnh mà nói càng không dễ chịu.
Người tố cáo anh rõ ràng chuẩn bị rất chu đáo, tài liệu nặc danh cũng vô cùng cụ thể, các số liệu cũng hợp lý logic, nếu như không phải là đích thân Diêm Quân Lệnh chỉ huy những hạng mục đó, còn thật có khả năng bị cuốn vào.
Nhưng tiếc là anh ấy là ai, là Diêm boss đại, là người nổi tiếng nhất trên mạng.
Sau khi bị cảnh sát làm mọi cách lấy lời khai, Diêm Quân lệnh vẫn đối phó dễ dàng, không để cho đối phương nắm được bất cứ sơ hở nào.
Nhưng lần lấy cung này tuy kết thúc nhanh, nhưng tin tức boss đại bị tạm giam lại bị người ta đăng lên mạng rồi, Lý Húc cho ban đối ngoại mau chóng ứng phó.
Xui xẻo là Diêm Quân Lệnh bây giờ quá nổi tiếng, muốn che bài đăng cũng không được, xóa đi cũng chẳng xong, hoàn toàn bó tay chịu trói.
Cũng may sáng ngày hôm sau thì anh được thả ra.
Nhưng cũng không biết đám truyền thông sao lại nhận được tin tức, đã đứng đợi sẵn trước cổng đồn công an rồi, Diêm Quân Lệnh mới bước ra đã bị vây quanh rồi.
“Boss đại, xin hỏi ngài nhìn nhận thế nào về chuyện giải trí Đỉnh Thành trốn thuế?”
“Nghe nói công trình Tinh Nguyệt năm 2016 ngài có hành vi phạm tội trốn thuế và làm giả hóa đơn chứng từ, là thật phải không?
“Boss đại...”
Vô số câu hỏi sắc bén nhằm vào Diêm Quân Lệnh, Diêm Quân Lệnh nhìn một lượt đám đông rồi nhún vai, “Từ lúc tôi tiếp quản giải trí Đỉnh Thảnh tới nay, phàm là hạng mục qua tay tôi tuyệt đối không tồn tại hành vi phạm pháp, tôi tin rằng chính phủ sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi và giải trí Đỉnh Thành.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh liền lên xe, rồi rời đi trong sự hộ tống của vệ sĩ. Nhưng không có về công ty cũng không về nhà, mà chạy thẳng tới Tấn thị.
Lâm Lam thức dậy từ rất sớm, sắc mặt rất xấu, Tăng Tuyết đưa cho cô một bộ lễ phục màu đen, nhìn người hao gầy dường như cơn gió thổi qua cũng bay mất.
Nhưng ánh mắt đã phục hồi lại sự kiên định, hôm nay cô muốn tiễn cha tới lò hỏa thiêu.
Lâm Lam và thầy khâm liệm cùng giúp cha cô trang điểm lại di hài, toàn thân nhìn giống như dán lên một lớp mặt lạ, trắng bệch không có sức sống.
Cha mẹ Diêm Quân Lệnh cũng đến từ sớm, đứng sau lưng Lâm Lam.
Tất cả mọi người đều mặc đồ đen, Lâm Lam cầm giấy chứng tử, và giấy xin hỏa thiêu từ cục công an ngồi trên xe chở linh cữu. Tới nhà tang lễ thì Chu Vũ Vi cũng đang ở đó rồi.
Lâm Lam tuy ghét Chu Vũ Vi, nhưng cũng biết bà ấy là người phụ nữ duy nhất cả đời ông yêu sâu đậm, cho dù đối phương có tổn thương ông thế nào, ông đều chưa từng thật lòng oán hận.
Có lẽ cha cũng mong bà ấy tiễn ông chặng cuối này.
Tang lễ hôm nay, Lâm Lam tất cả đều làm theo di nguyện của cha.
Người thân bạn bè được thông báo không nhiều, bầu không khí tang lễ ảm đạm, trừ những khâu quan trọng Lâm Lam dường như không nói gì. Gắng hết sức kìm nén cảm xúc lại, cho tới khi có một bàn tay chạm vào eo cô, “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Giọng của Diêm Quân Lệnh trầm ấm, lúc này vẫn còn chút mệt mỏi, khiến trong lòng Lâm Lam không yên cuối cũng cũng yên ổn hơn chút.
Cho đến khi người chủ trì tuyên bố nhập quan khấn vái, cảm xúc trên mặt Lâm Lam dần dần vỡ òa, chân không đứng vững,
Nghiêng đầu nhìn người đàn ông, Lâm Lam lại cúi đầu kiềm chế nỗi xúc động muốn bật khóc của mình, làm theo nghi thức mà người chủ trì tuyên bố, nhưng lúc nhìn thấy thi thể của cha bị thiêu cháy, Lâm Lam suýt chút nữa thì lao lên.
May là Diêm Quân Lệnh phản ứng kịp thời, ôm siết cô vào trong lòng.
Cho tới khi lửa cháy hừng hực, đưa ông tới thế giới cực lạc.
Mọi người tiễn đưa ông Lâm, cầu nguyện cho ông kiếp sau khỏe mạnh bình an.
Tang lễ kết thúc cũng buổi chiều rồi. Khách đã về hết, Lâm Lam ôm chặt hũ tro cốt của cha, thẫn thờ bước đi giống như một con rối.
Cả đời khổ đau cuối cùng hóa thành tro tàn, con người sống rốt cuộc là vì cái gì? Lâm Lam bất giác tự hỏi.
“Lâm Lam, chúng ta về nhà thôi.” Diêm Quân Lệnh nhìn người đang mất hồn đó mặt đầy đau xót, giọng nói cũng nặng nề hơn.
Lâm Lam gật đầu không xúc cảm, nước mắt đã cạn khô cả rồi. Cô nhìn cha với nụ cười tươi trong di ảnh, rồi cúi người bước đi.
Không muốn chạm mặt Hoắc Quốc Bang vừa mới tới, dường như trong thoáng chốc, Lâm Lam gào lên, “Ông tới đây làm gì?”
“Đuổi ông ta đi.”
“Cút.”