Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối nay, tâm trạng của những người nhà họ Diêm cuối cùng cũng được thoải mái hơn một chút.
Mọi người đến ở bên cạnh chú Trương đến khuya, đến khi bác sĩ đứng ra khuyên nhủ mới rời khỏi bệnh viện.
Diêm Quân Lệnh cũng không về công ty nữa, anh cùng Lâm Lam về nhà chính.
Hiện giờ tiểu Sư Tử đang được chăm sóc ở nhà chính, cơ thể thằng bé rất rắn chắc, tuy trải qua trận bắt cóc lần trước, nhưng mỗi ngày cậu vẫn ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, cười hi ha như cũ.
Cậu rất thích sữa mẹ, nhưng cũng chẳng chê sữa bột.
Đúng là rất dễ nuôi.
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh về đến nhà chính, hai người vào phòng riêng của bé chơi với tiểu Sư Tử một lúc.
Chú nhóc ngủ ngon lành, người bảo mẫu mới này là mẹ Diêm đích thân tới trung tâm bồi dưỡng bảo mẫu để chọn lọc một cách tỉ mỉ, cho dù thế nào đi nữa thì cạnh cậu bé cũng thường xuyên có người lớn trong nhà trông nom, như vậy mọi người mới có thể yên tâm.
“Sao càng ngày càng béo thế?” Vừa đi vào Diêm Quân Lệnh đã chê bai.
Đại khái là lúc nhỏ bản thân anh quá béo nên luôn bị chê bai, việc này đã trở thành ám ảnh trong lòng, hiện giờ anh cũng lo con trai sẽ béo phì.
Lâm Lam trừng mắt lườm anh một cái, “Béo chỗ nào? Trẻ con không phải đứa nào cũng thể à, hơn nữa đến khi được hai, ba tuổi chúng sẽ bắt đầu phát triển nhanh, đến lúc đó tự nhiên sẽ gầy.”
“Sẽ gầy sao?” Diêm Quân Lệnh tỏ vẻ không tin, anh nhớ bản thân năm xưa nếu không được ông nội khổ luyện, không chừng giờ vẫn còn là một tên béo ú.
“Cho dù có không gầy đi nữa thì nó cũng là con em.” Lâm Lam chiều chuộng nói.
Diêm Quân Lệnh liếc nhìn người phụ nữa một lát, “Con hư tại mẹ hiền.”
“Hừ.” Lâm Lam cau mày, có cần khoa trương thế không? Cô đưa tay ra chạm vào hai bên má mũm mĩm của tiểu Sư Tử, “A Viễn đừng sợ, cha chê con, vẫn còn mẹ yêu con.”
“Nhóc con.” Diêm Quân Lệnh nghe thấy vậy liền thấp giọng mắng cô miệng tiếng, thuận tay cầm lấy tay Lâm Lam, “Về phòng ngủ thôi, không còn sớm nữa,ngày mai còn phải dậy sớm.”
“Uhm.” Lâm Lam gật đầu rồi đi theo anh.
Nhưng mới đi vào phòng ngủ Diêm Quân Lệnh đã ép cô vào sau cánh cửa, nhìn cô bằng ánh mắt xấu xa.
Nghĩ đến lời nói ban ngày của người đàn ông này, cơ thể Lâm Lam co lại, “Không phải anh nói đi ngủ sớm sao?”
“Đúng a, phải đi ngủ sớm.” Diêm Quân Lệnh không phản bác lời nói của Lâm Lam, ngược lại còn lặp lại lần nữa, nhưng trong lời nói có chút ý vị sâu xa.
Lâm Lam thấy vậy, cơ thể cô dứt khóat dựa vào đằng sao, sau đó thả lỏng nhìn người đàn ông đang ép mình vào cửa, “Diêm tiên sinh muốn ngủ sớm thế nào?”
“Dạo gần đây gan cũng lớn quá nhỉ.” Diêm Quân Lệnh không nhịn được mỉm cười.
Lâm Lam sáp lại gần bên tai của người đàn ông, cô thấp giọng nói gì đó.
Diêm Quân Lệnh ngẩn người, “Vậy nên phụ nữ sau khi sinh con đều rất “Đói khát”? Ý em là vậy đúng không?”
“Em không có ý đó, anh có muốn ngủ sớm không?” Lâm Lam đỏ mặt hỏi.
“Đương nhiên, ngủ ngay bây giờ.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam đi vào nhà tắm.
Lâm Lam vùi đầu vào lòng người đàn ông, cô như chú mèo nhỏ dụi nhẹ vào người Diêm Quân Lệnh, dụi đến nỗi ngươi Diêm Quân Lệnh cũng trở nên ngứa ngáy theo.
“Bánh bao nhỏ, em còn dụi nữa là anh sẽ “Muốn” em ngay bây giờ đấy.” Bị khiêu khích, giọng nói của Diêm Quân Lệnh bắt đầu khàn đục, anh sáp đến gần bên tai của Lâm Lam, cảnh cáo cô.
Lâm Lam vội vàng thu hồi động tác của mình lại, nhưng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Không còn sự phóng khoáng như lúc gặp anh ở Sri Lanka, nhưng tóc cũng đã dài ra nhiều, Lâm Lam đưa tay vuốt mái tóc đen của Diêm Quân Lệnh, “Ngày mai dành thời gian rảnh, chúng ta cùng đi cắt tóc cho anh được không?”
“Chê anh?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày.
“Chê thì không phải chê nhưng mà trông anh trong cái bộ dạng này có cảm giác như chưa tiến hóa hết vậy.” Lâm Lam giả bộ nói như thật.
Diêm Quân Lệnh nghe vậy liền véo mũi cô, “Nhóc con, em học ai mà vòng vo chửi anh thế hả?”
“Ha ha ha, đâu có, em khá là thích anh để tóc húi cua.” Lâm Lam bị véo mũi, cô vừa lắc đầu vừa thấp giọng trả lời.
“Vậy ư, tại sao lại thích anh để tóc húi cua? Sao anh lại nhớ là con gái đều thích kiểu tóc dài cool ngầu nhỉ?” Diêm Quân Lệnh nhớ thời của anh bộ phim
“Vườn sao băng” là nổi tiếng nhất, bốn nam chính trong phim đều để tóc dài.
“Cách nghĩ của anh lạc hậu lắm rồi, thế hệ trẻ như bọn em đều thích tóc húi cua.” Lâm Lam cố tình nhấn mạnh chữa “thế hệ trẻ bọn em”.
“Cái gì mà thế hệ trẻ bọn em? Cho nên là giờ em bắt đầu chê anh già?” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh có chút mùi vị uy hiếp.
Dạo này để cô buông thả một chút nên bánh bao nhỏ nhà anh hôm nay hơi không biết điều nha!
“Em đâu có, oan uổng quá, Diêm Quân Lệnh anh làm gì thế?” Thấy người đàn ông đặt mình lên bệ rửa mặt, hơn nữa còn ngày càng tiến gần cô hơn, Lâm Lam cuống quýt xin tha.
“Nói mấy lời dễ nghe anh sẽ tha cho em.” Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái nhỏ giống như đang nhìn một con cừu non chuẩn bị bị làm thịt vậy, vừa tươi ngon lại hợp khẩu vị, anh mở miệng trêu chọc cô.
Lâm Lam nhìn thẳng vào mắt của người đàn ông, cô mím môi, “Anh muốn nghe gì?”
“Ví dụ như cầu xin anh “Muốn” em, cái này cũng không tồi.” Diêm Quân Lệnh xấu xa nhếch miệng lên.
“Không biết xấu hổ.” Lâm Lam mắng một câu.
“Cần em là đủ rồi, cần thể diện làm gì?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày lên nói.
Lâm Lam không nhịn được, cô mở to đôi mắt long lanh của mình hỏi anh, “Em có thể véo mặt anh không? Một lát thôi?”
“Từ bao giờ em lại có cái sở thích này?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hỏi.
“Vừa có đó.” Nói xong Lâm Lam dơ những đầu ngón tay trắng nõn của mình véo véo khuôn mặt của người đàn ông, “Aiyo, mặt dày quá.”
“Nhóc em, anh thấy em đúng là muốn được dạy dỗ mà.” Nghe giọng nói mềm dẻo của cô gái nhỏ, Diêm Quân Lệnh ngơ ra sau đó anh không để nha đầu này làm càn nữa, trực tiếp ôm cô lên, để hai chân cô quấn lấy eo mình, “Nói đi, chuẩn bị muốn anh dạy dỗ em thế nào đây.”
“Ông xã, tha mạng.” Lâm Lam tuy miệng nói vậy nhưng ánh mắt vẫn sáng long lạnh, Diêm Quân Lệnh không nhịn được nữa bèn cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô gái nhỏ.
Lâm Lam thuận thế ôm lấy cổ của Diêm Quân Lệnh, “Biết tại sao em thích anh để tóc húi cua không?”
“Hửm?” Diêm Quân Lệnh nhếch mày.
Đôi môi đỏ hồng của Lâm Lam tiến gần đến bên tai của người đàn ông, cắn nhẹ một cái, “bởi vì rất gợi cảm.”
“Ha, anh thấy ngày mai em không định ra khỏi giường nữa rồi.” Một câu nói của cô đã khơi dậy dục vọng của người đàn ông, một cánh tay giữ lấy bờ mông của Lâm Lam, tay kia nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái nhỏ rồi hôn thật sâu.
“Ưm ưm... ông xã tha mạng...” Lâm Lam giả vờ dãy dụa.
“Muộn rồi, yêu tinh nhỏ này.” Thứ mà Diêm Quân Lệnh không bao giờ có thể chống cự lại được đó là sự trêu chọc của cô gái nhỏ, lúc này anh làm gì còn tâm tư nghĩ đến chuyện khác, chỉ hận một nỗi không thể nhập cô vào lòng mình, nặn cô vào tận xương tủy, khảm cô vào cơ thể mình ngay lúc này.
Nhưng đêm nay Lâm Lam cũng rất phối hợp với anh, đôi môi đỏ hồng cứ chốc chốc lại phát ra tiếng rên động lòng người, biến nó trở thành liều thuốc kích thích mạnh nhất cho hai người.
“Quả nhiên là Lâm Lam của chúng ta sinh con xong thì nhu cầu tăng lên nhiều nhỉ” Ở lần ra vào thứ ba, Diêm Quân Lệnh cắn lấy tai của Lâm Lam nói.
Lâm Lam bị những động tác của anh làm cho cơ thể cô mềm nhũn, muốn tranh cãi cùng người đàn ông mấy câu nhưng kết quả là vừa mở miệng ra, âm thanh kia lại trở nên mềm mại, kiều diễm, vậy nên cô nghĩ tốt nhất là nên ngậm miệng vào để mặc người đàn ông kia bắt nạt.
Nhưng trong cơn mơ hồ, khi ngủ thiếp đi, Lâm Lam vẫn không quên cuộn cả người mình vào trong lòng của Diêm Quân Lệnh, bởi vì sự ra đi của ba, những điều bất an trong cuộc sống ập đến nhưng trong khoảnh khắc này tất cả chúng đều biến mất, cô thực sự có được người đàn ông này.
Sau này bất luận là cô sẽ phải đi trên con đường như thế nào đi nữa, chỉ cần được anh ôm vào lòng, Lâm Lam vẫn cảm thấy quyến luyến với cuộc sống này.
“Mệt không?” Diêm Quân Lệnh nhìn cô gái nhỏ nằm sát trong lòng anh, trên trán cô vẫn còn đọng lại những giọt mồ hôi do vừa “vận động” xong.
Lâm Lam mơ màng lắc đầu, “Sau này chúng ta đừng rời xa nhau được không?”
“Được.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách dứt khoát, khi anh cúi đầu xuống lần nữa thì phát hiện cô gái nhỏ trong lòng đã ngủ rồi, cô còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, anh cưng chiều lắc đầu, “Đồ ngốc, ngủ ngon.”
Một đêm an lành.