Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diêm Quân Lệnh và Tô Mộ Bạch cùng nhìn về phía Lâm Lam.
Tuy Diêm Quân Lệnh chiến đấu tốt, nhưng vì tức giận quá độ, căn cứ vào những vết thương gây ra cho kẻ địch, mặt mình cũng sưng lên, ngay lúc này trên khuôn mặt tuấn tú đó có chút ngượng nghịu, còn Tô Mộ Bạch thì có chút không hình dung nổi rồi.
Nhưng mà tục ngữ nói cũng đúng, ảnh đế dựa vào mặt kiếm cơm, bây giờ gần giống gấu trúc khiến người ta khó mà nhận ra. Diêm Quân Lệnh ra tay cũng nặng quá.
“Anh làm cái gì vậy?” nhìn Tô Mộ Bạch thê thảm như vậy, Lâm Lam không nhịn được quát mắng Diêm Quân Lệnh.
Cho dù như thế nào, Tô Mộ Bạch cũng vô tội vì cô mà bị liên lụy, bây giờ lại bị Diêm Quân Lệnh đánh thâm tím mặt mày, Lâm Lam đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Diêm Quân Lệnh không ngờ việc Lâm Lam làm đầu tiên là đỡ dìu Tô Mộ bạch, gương mặt vốn bị thương nhẹ bây giờ nhìn càng trở lên u ám hơn.
Lâm Lam bất giác rùng mình một cái rồi dìu Tô Mộ Bạch đi, “Chúng ta đi.”
“Đàn bà kia, em đứng lại!” Diêm Quân Lệnh phẫn nộ cực điểm.
“Sao hả? Ngya cả em anh cũng muốn đánh sao?” Lâm Lam quay ngoắt đầu lại nhìn Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh ngây người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, bị sự lạnh nhạt của Lâm Lam, còn cả cảm xúc không nói lên lời, cô ấy vì một người đàn ông khác mà đối kháng với mình sao?
Lâm Lam đã dìu Tô Mộ Bạch bước về phía cầu thang rồi, dáng đi liêu xiêu Diêm Quân Lệnh cảm thấy bóng dáng ấy lại thật tuyệt tình.
Ha ha...” ngay lập tức ngồi sụp xuống đất, sắc mặt lúc này so với khóc còn khó coi hơn.
Tia hy vọng cuối cùng vụt tắt, cố gắng cũng không gượng nổi nữa.
Lâm Lam dìu Tô Mộ Bạch vừa đi vừa run rẩy, tròng mắt đỏ hoe, nhưng không có lấy một giọt nước mắt nào, nhưng khi đi xuống lầu có phòng của tiểu sư tử thì thấy Hoắc Quốc Bang, thủ phạn chính của tất cả mọi chuyện.
Đôi mắt vốn đỏ ngầu của Lâm Lam toát ra vẻ lạnh lùng, nhìn người đàn ông khí chất nho nhã chín chắn trước mặt, “Bây giờ ông đã hài lòng chưa? Hài lòng chưa?”
Câu cuối cùng Lâm Lam dường như dùng hết sức lực mà gào lên.
Hoắc Quốc Bang chau mày, “Đây cũng là sự lựa chọn của con.”
“Nếu như có thể, tôi mong muốn bản thân có thể được lựa chọn cha và mẹ.” Nói xong câu này, Lâm Lam dìu Tô Mộ Bạch đi vòng qua Hoắc Quốc Bang, khó nhọc đi về phía trước.
Tô Mộ Bạch đau lòng, “Tiểu Lam, muốn khóc thì khóc đi, em thế này sẽ bị tổn thương bên trong đấy.”
“Tôi không sao.” Giọng của Lâm Lam yếu ớt, vẫn có sự cố chấp trong đó.
“Tiểu Lam...”
“Bây giờ tôi không muốn nói tới vấn đề này, đưa anh đi gặp bác sĩ trước đã.” Lâm Lam ngắt lời Tô Mộ Bạch, dìu đi một lát cũng gặp được y tá, nhìn người được đưa vào phòng bệnh, cô mới ngồi xuống, trong đầu suy nghĩ, bọn họ xong thật rồi.
Khi Tăng Tuyết tìm được Lâm Lam, thì Lâm Lam vẫn đang ở hành lang, đầu cúi xuống ôm gối, toàn thân đầy vẻ mệt mỏi.
“Tiểu Lam, sao em lại ở đây? Em vừa mới hơi hết sốt, nếu như bị trúng gió thì làm sao đây?” Tăng Tuyết lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Lâm Lam như vậy cô vẫn thấy đau lòng.
“A Viễn sao rồi?” Lâm Lam cuối cùng cũng ngước đầu lên.
“Ngủ một lúc tỉnh dậy lại đòi mẹ.” Tăng Tuyết buồn rầu nói, cô luôn cảm thấy tình cảm của boss đại và Lâm Lam bền vững, cả thế giới chia tay họ sẽ không chia tay, cả thế giới ngoại tình họ càng không. Đặc biệt là Lâm Lam, boss đại đối với cô ấy tốt như vậy.
“Ồ.” Lâm Lam ồ một tiếng, không còn sức để nói nữa.
Tăng Tuyết sốt ruột, “Tiểu Lam, em đang làm cái gì vậy, cứ cho là em và boss đại chia tay, nhưng tiểu sư tử là con của em, là em mang thai 10 tháng sinh ra đó, sao em có thể thờ ơ với thằng bé như vậy?”
“Chị biết chúng em chia tay rồi, vậy cũng nên biết nhà họ Diêm sẽ không đưa đứa trẻ cho em, em cũng không muốn, thay vì để nó quấn lấy em, chẳng thà để nó sớm quen việc không có mẹ.” Lâm Lam nói rất bình tĩnh, dường như không có chút tình cảm nào.
Tăng Tuyết nghe thấy kinh ngạc, trước đó vẫn cảm thấy đau lòng, lúc này chỉ thấy ngạc nhiên, “Tiểu Lam sao em có thể nhẫn tâm vậy được, em muốn rời xa boss đại chị miễn cưỡng có thể hiểu, em làm sao ngay cả tiểu sư tử cũng không cần nữa? Em còn xứng làm mẹ không?”
“Đó là chuyện của em, Mộ Bạch bị thương rồi, em đi thăm anh ấy.” Nói xong Lâm Lam đi vào phòng bệnh của Tô Mộ Bạch, câu nói còn xứng làm mẹ không? Như mũi dao đâm vào tim cô.
Tăng Tuyết vẫn không thể tin vào điều mà mình nhìn thấy, nghe thây, đứng ngây ra rất lâu mới rời đi.
Còn Lâm Lam nghe bước chân rời đi, liền ngồi sụp xuống, nỗi đau khổ cùng cực không thể kiềm chế, cô ôm đầu khóc nức nở, toàn thân run rẩy, những lời cô từng nói như lưỡi dao sắc nhọn đâm ngược vào cở thể cô.
Tô Mộ Bạch nhìn thấy Lâm Lam ngồi sụp ở đó, tay nắm chặt nắm đấm, tròng mắt đỏ ngầu.
Hoắc Quốc Bang đứng ở cửa vốn định đi xem vết thương của Tô Mộ Bạch, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Lam với bộ dạng mất tự chủ như vậy.
“Có phải tôi sai rồi không?” Hoắc Quốc Bang nghe tiếng khóc xé lòng ở bên trong, liền hỏi thư ký Hoàng đang đứng bên cạnh.
Thư ký Hoàng gật đầu, sau đó lại nói để xoa dịu, “Ông chủ làm như vậy cũng là muốn tốt cho cô chủ thôi.”
“Shit.” Hoắc Quốc Bang đột nhiên cảm thấy rất phiền muộn, ném lại một tiếng xì rồi bước đi.
Thư ký Hoàng vội vàng đi theo, giọng có chút tủi thân, “Ông chủ cũng là người, không phải là shit.”
Kết quả đổi lại là ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Quốc Bang, thư ký Hoàng chỉ có thể nhún vai, đưa mắt nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng chặt, than thở cô chủ à, cô đang tự chuốc khổ vào người thôi.
Ra khỏi bệnh viện, Hoắc Quốc bang mới nhớ lại mục đính chính lần này của mình là thăm cháu ngoại, nhưng bị Lâm Lam làm ầm ĩ như vậy, ngược lại còn quên điểm quan trọng, liền hỏi vẻ không vui, “Cháu ngoại tôi sao rồi?”
“Đang khóc đòi mẹ, không có bệnh gì lớn, bác sĩ nói trẻ con nào cũng như vậy, khóc mệt rồi sẽ quên, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” thư ký Hoàng cố ý nói lấp lửng, Hoắc Quốc Bang có chút không nhẫn nại gặng hỏi.
“Nhưng mà bác sĩ cũng nói rồi, có những đứa trẻ trời sinh cố chấp, khóc thành ngốc cũng không nhất định.” Thư ký Hoàng nói bừa một cách thành thật.
Hoắc Quốc Bang sắc mặt chùng xuống, “Làm sao lại khóc thành ngốc?”
“Con nít mà, khóc nhiều rồi phát sốt, sốt cao sẽ bị ngốc đấy.” Thư ký Hoàng lại một mặt thành khẩn nói.
Hoắc Quốc Bang nghe xong lúc lâu không nói gì, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Vậy thì để Lâm Lam đòi quyền nuôi dưỡng đứa trẻ.”
“Theo luật hôn nhân, đây là điều không có khả năng, bởi vì cô chủ lựa chọn lý do li hôn là ngoại tình, khởi kiện sẽ bị phán quyết là tay trắng ra khỏi nhà.”
“Dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì sao?” Hoắc Quốc Bang không chịu thua.
“Ông chủ, ông trước nay là công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật mà.” Thư ký Hoàng hữu nghị nhắc nhở.
Hoắc Quốc Bang trầm mặt nói, “Cậu không định lấy lương hưu sao?”
“Ông chủ...”
“Tiếp tục nghĩ cách đi.” ném lại một câu rồi Hoắc Quốc Bang dặn tài xế lái xe, nhưng trong đầu lại hiện lên ánh mắt Lâm Lam nhìn ông, và cả đứa cháu ngoại đầu tiên của mình, cũng có thể là đứa cháu ngoại duy nhất có khả năng biến thành kẻ ngốc.
Nghĩ tới nhóc con dễ thương như búp bê trong tranh, nhìn ánh mắt thì biết sau này nhất định là một đứa trẻ thông minh tuyệt đỉnh, nếu như bây giờ chết yểu thì...
Lông mày Hoắc Quốc bang chau lại, khuôn mặt được chăm chút kỹ lưỡng đó xuất hiện một vài nếp nhăn, sau đó lại nghĩ tới cảnh máu tanh năm đó.
Miệng ông nói muốn nhận Lâm Lam, muốn tốt cho Lâm Lam, nhưng thật ra đang hành hạ con bé sao?
Hoắc Quốc Bang thở dài rồi quyết định nhắm chặt mắt lại giả vờ ngủ.
Bên tai không ngừng vang lên câu tiếng chất vấn của Lâm Lam, ông hài lòng chưa? Ông cũng muốn biết bản thân đã hài lòng chưa? Nếu như con bé đó có thể lựa chọn có lẽ sẽ không chọn làm con gái của ông.