Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếng nhạc vang lên.
Lâm Lam được chủ tịch Trình nắm tay nhẹ nhàng khiêu vũ, nhưng mới nhảy được mấy bước đã thấy Diêm Quân Lệnh nắm tay cô người mẫu kia đi vào sân nhảy.
Lâm Lam vẫn có chút ấn tượng với cô người mẫu kia, đó là nghệ sĩ vừa ký hợp đồng với công ty giải trí Đỉnh Thành, không ngờ Diêm Quân Lệnh đã tìm được niềm vui mới nhanh như vậy.
“A... Xin lỗi!” Dù đang hòa mình theo tiếng nhạc, nhưng tâm tư và ánh mắt của Lâm Lam đều hướng về người đàn ông bên kia, nên không cẩn thận giẫm lên chân của chủ tịch Trình.
Lâm Lam vội vàng nói lời xin lỗi, lại phát hiện ra những ánh mắt xung quanh khiến mình cực kì khó chịu.
Họ đang chờ đợi để nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của cô sao?
Nhưng, điều khiến cô cảm thấy đau khổ hơn ánh nhìn của mọi người, chính là Diêm Quân Lệnh.
Anh có niềm vui mới, đáng lẽ cô nên vui mừng mới phải, nhưng trái tim cô lại đau nhói giống như bị ai đó cứa từng nhát dao vào tim, còn đau hơn cả khi cô nói lời chia ly với anh.
Lâm Lam chán ghét con người mình bây giờ, ích kỷ đến mức không thể chấp nhận được.
“Em không sao chứ?” Cảm thấy Lâm Lam không tập trung, chủ tịch Trình có chút lo lắng, khóe mắt liếc nhìn Diêm Quân Lệnh, anh ta đoán Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam đang giận dỗi nhau.
Hơn bất kỳ ai khác, vị chủ tịch Trình càng hiểu rõ hơn về tình cảm mà Diêm Quân Lệnh dành cho Lâm Lam.
Năm đó anh ta tận mắt thấy chủ tịch Diêm vốn chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động mua bán nào, lại vì Lâm Lam mà liên tục ghé thăm cửa hàng đá quý của họ, thậm chí còn không ngại bỏ ra rất nhiều tiền để đổi lấy sự vui vẻ của đối phương.
Nghĩ đến đây, chủ tịch Trình dường như phát hiện ra điều gì đó, lập tức quay ra nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Ồ, em không sao.” Lâm Lam bị câu hỏi của chủ tịch Trình làm bừng tỉnh, ồ một tiếng trả lời, điều chỉnh nhịp bước chân, bắt đầu nhảy lại.
Tiểu Đồng lo lắng đứng nhìn ở đằng xa, từ khi biết tình cảm giữa cô và Đại Boss gặp trục trặc, lại thấy Đại Boss dẫn theo một người con gái khác đi vào trong tiệc rượu, trong lòng cô ấy cảm thấy thấp thỏm lo âu, không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Cố Nguyệt đứng một bên sau khi nhìn thấy Lâm Lam mắc sai lầm, bất giác cong môi, cô ta biết người con gái này sẽ không đắc ý được lâu.
Còn ả tiện nhân bên cạnh Lâm Lam kia nữa, cho rằng mình dụ dỗ được cậu Diêm thì muốn làm gì thì làm, tay chơi gái lão làng như cậu Diêm kia, chơi đùa đủ rồi sẽ sớm vứt bỏ cô ta như vứt bỏ rác mà thôi.
Hiện trường cũng có không ít người cảm thấy hả hê trước biểu hiện của Lâm Lam, bọn họ rất kỳ vọng điệu nhảy dạo đầu sẽ biến thành một màn bẽ mặt của Lâm Lam.
Ánh mắt Diêm Quân Lệnh lướt qua cô gái nhỏ, nhíu mày, nhịp bước chân không đổi, người phụ nữ bên cạnh gắng sức áp sát vào người anh, nhưng anh không thèm quan tâm, luôn luôn tránh né.
Thấy bản nhạc sắp đến đoạn cao trào, bước chân của Lâm Lam ngày càng loạn nhịp.
Cố Nguyệt khoanh tay trước ngực chờ đợi khoảnh khắc Lâm Lam bị người trong ngành cười nhạo.
Nào ngờ khi bản nhạc đến đoạn chuyển ngoặt, chủ tịch Trình trước đó vẫn nhảy rất quy củ lại bắt đầu tiến gần về phía Diêm Quân Lệnh, trong khi mọi người đều cảm thấy kỳ quái, không biết vị này sẽ làm gì, thì anh ta bất thình lình buông Lâm Lam ra, cùng lúc đó, Điêm Quân Lệnh cũng theo tiết tấu âm nhạc mà buông cô người mẫu bên cạnh mình.
Chủ tịch Trình nhân cơ hội đó nhanh chóng bước lên ôm hông cô người mẫu kia, đưa đối phương đi ra xa theo tiếng nhạc, Lâm Lam không tránh được bị kéo vào trong vòng tay của Diêm Quân Lệnh.
Cả hai đều chấn động, có cảm giác như bị điện giật, nơi da thịt hai người chạm vào nhau dường như trở nên tê dại, vừa quen thuộc, vừa quyến luyến.
Lâm Lam đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, tựa như ngã xuống biển sâu, nơi đó lạnh lẽo âm u, ánh mắt đó tựa như muốn thu trọn cô vào trong.
Cô muốn lùi ra sau tránh né theo bản năng, nhưng Diêm Quân Lệnh lại gắt gao giữ chặt hông cô: “Không muốn bị bẽ mặt thì ngoan ngoãn phối hợp với anh.”
Giọng nói của anh không lớn, truyền vào trong tai cô, sự ấm áp quen thuộc bao vây cô, chân của Lâm Lam không tự chủ được mềm nhũn ra.
Thầm than bản thân thật không có tiền đồ, cô nỗ lực không suy nghĩ lung tung nữa, phối hợp với bước nhảy của anh.
Có lẽ do hai người đã quá hiểu nhau, hoặc do các bước chuyển động trong điệu nhảy cuối khá đơn giản, khiến sự kết hợp của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ăn ý không chê vào đâu được, mỗi động tác đều ăn khớp nhịp nhàng giống như đây là điệu nhảy sinh ra cho bọn họ, anh tiến cô lùi, cô nhanh anh cũng nhanh, hòa mình cùng điệu nhạc, thành khẩn giao phó cho đối phương, hòa hợp không gì sánh được.
Lâm Lam cảm thấy bản thân dường như đã vui vẻ trở lại, ngửi thấy mùi hương trên người chồng mình, cảm nhận được hơi ấm của anh trên đầu ngón tay, được anh chăm chú ngắm nhìn, cảm giác hạnh phúc đó, khiến Lâm Lam Lâm đắm chìm trong vui sướng.
Hai người nhảy cùng nhau giống như bọn họ chưa từng rời xa, đắm say không muốn rời.
Thậm chí trong phút giây này, Lâm Lam còn hi vọng bản nhạc có thể lặp lại mãi mãi.
Tiếc là, khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng nhạc cũng dừng lại.
Bước nhảy cũng đột nhiên ngừng, Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh lặng im chăm chú nhìn đối phương, rất lâu sau đó cũng không hề nhúc nhích.
Sự yên tĩnh bao trùm buổi tiệc.
Bốp bốp bốp!
Người đầu tiên phản ứng là Tiểu Đồng, cô ấy xúc động vỗ tay, mọi người cũng phản ứng, đồng loạt vỗ tay theo.
Lâm Lam giống như tỉnh mộng, đột nhiên lùi ra sau mấy bước, Diêm Quân Lệnh bị phản ứng của cô gái nhỏ làm tổn thương, sắc mặt lại trở lên nghiêm nghị lạnh lùng, rời khỏi sân nhảy.
Nhìn anh như vậy, trong lòng Lâm Lam khẽ run lên, theo bản năng muốn tiến lên, nhưng cô người mẫu ở phía sau đã bước lên trước, ôm lấy cánh tay Diêm Quân Lệnh.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Lâm Lam như sụp đổ hoàn toàn, cô đứng chôn chân tại chỗ.
“Cô Lâm nhảy thật đẹp, có điều trong chuyện hợp tác tôi cũng hi vọng cô có thể suy nghĩ thêm, điều kiện sẽ do cô đưa ra.” Chủ tịch Trình bước lên trước thành tâm nói.
“Xin lỗi chủ tịch Trình, cuối tháng này tôi phải tham gia cuộc thi siêu mẫu quốc tế, lịch trình sau đó cũng đã được sắp xếp hết rồi, không phải là không đáp ứng ngài, mà bởi vì hiện tại lịch trình không cho phép, đành đợi lần khác vậy.” Nói đến đây, Lâm Lam mỉm cười tinh nghịch, che giấu đi cảm giác hụt hẫng ban nãy. “Nhưng, lần tới, hi vọng chủ tịch Trình không gây khó dễ cho tôi, dù ngài muốn mời tôi làm việc gì, xin hãy thông báo cho tôi trước.”
Nói xong, Lâm Lam nhận lấy ly rượu vang từ trên khay người phục vụ mang đến, nhẹ nhàng chạm ly cùng chủ tịch Trình, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, cũng coi như tạo lên một màn kết thúc tốt đẹp về chuyện hợp tác cùng chủ tịch công ty đá quý DR.
Chủ tịch Trình ngoài mặt nở nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại vô cùng nổi giận.
Ý định của Lâm Lam vô cùng rõ ràng, cô đang nói công ty đá quý DR không có thành ý, hơn nữa chuyện đó không chỉ xảy ra một lần. Cô thậm chí còn ám chỉ điệu nhảy mở đầu ban nãy, cũng là bị ép buộc.
Đừng nói là Lâm Lam, ngay cả một người không có danh tiếng khi bị đem ra làm trò cười như vậy, cũng sẽ chẳng thấy vui vẻ gì.
Xem ra công ty này cần phải chỉnh đốn một chút mới được.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của chủ tịch Trình quét qua chỗ Cố Nguyệt, vẻ mặt u ám.
Rời khỏi chủ tịch Trình, ánh mắt Lâm Lam theo ý thức tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông kia, liền thấy anh đang thì thầm điều gì đó với cô người mẫu nọ, đối phương nghe xong mặt đầy e thẹn.
Vẻ mặt của Lâm Lam vốn đã khó coi giờ càng trắng bệch, cô lại cầm một ly rượu lên uống một hơi hết sạch.
Tiểu Đồng lo lắng: “Chị Lâm Lam, tối nay chị ăn ít, uống như thế dạ dày sẽ không thoải mái đâu.”
“Chị không sao, cũng chỉ uống vài ngụm thôi mà.” Lý do của Lâm Lam rất chính đáng, lát sau lại uống thêm một ly nữa, khuôn mặt tái nhợt kia, dần dần ửng hồng lên, nhưng vẻ ửng hồng đó không phải là sắc hồng của sự khỏe mạnh.
“Chị Lâm Lam, hay là chúng ta quay trở về trước nhé?” Tiểu Đồng nhìn Lâm Lam như vậy, càng sốt ruột hơn.
Lâm Lam lắc đầu, cô muốn xem xem họ sẽ thân mật với nhau đến mức nào.
Nhưng cô người mẫu kia hết lần này đến lần khác dính sát vào người Diêm Quân Lệnh, anh đi đến đâu cô ta theo đến đó, hận không thể áp cả ngực mình vào người anh.
Trước kia, không phải người đàn ông ấy, nói rất ghét kiểu phụ nữ lúc nào cũng để lộ những phần nhạy cảm của mình ra để quyến rũ người khác sao? Thế bộ dạng hiện tại của họ là sao?
Hay là sau khi anh rời xa cô, đã thay đổi khẩu vị?
Ha ha.
Lâm Lam vừa loạng choạng cầm ly rượu đỏ trong tay, vừa tưởng tượng xa vời về người đang làm mấy trò mất thể diện được phản chiếu trong ly.
Đây là tư thế tình ái mà trước đây Lâm Lam ghét nhất, nhưng hiện tại cô lại giống như một con chuột nhỏ hèn mọn, vừa ti tiện vừa không có thể diện nhòm ngó anh cùng người con gái khác động chạm lẫn nhau.
Tình yêu biến con người ta thành một hạt cát nhỏ.
Lâm Lam cười tự giễu chính mình.