Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Chị đi vệ sinh một chút.” Khi Diêm Quân Lệnh lại thì thầm thân mật với cô người mẫu kia, Lâm Lam cuối cùng cũng tức giận đến mức không nhịn được nữa, cô đứng dậy nói với Tiểu Đồng.
“Chị Lâm Lam, em đi cùng chị.” Tiểu Đồng không yên tâm khi thấy tình trạng này của cô.
“Em sắp xếp xe, chị trở ra chúng ta đi luôn.” Lâm Lam phẩy tay nói.
“Vậy chị nhanh chóng ra ngoài nhé.” Tiểu Đồng dặn dò một tiếng, xoay người gọi điện cho tài xế.
Khi ngồi, Lâm Lam không có cảm giác gì, nhưng vừa đứng lên liền phát hiện hình như cô uống nhiều quá rồi, đầu óc có chút choáng váng, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đứng lên, chỉ là chưa đi tới được nhà vệ sinh, liền bị Cố Nguyệt ngăn lại.
“Cô đã nói gì với chủ tịch Trình?” Cố Nguyệt thấy Lâm Lam đã nói gì đó với sếp, sau đó liền nhận được tin cô ta bị điều khỏi trụ sở chính, nói là tới Tấn Thị để dẫn dắt người mới, sau này sẽ trở về, nhưng Cố Nguyệt hiểu rõ, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nhất định Lâm Lam đã giở trò gì đó.
“Tôi nói gì chứ?” Lâm Lam có chút men say, giơ tay nhấc chân cũng không được thận trọng như trước, cả người tỏa ra một mùi vị mê người, mang theo sự quyến rũ sau một thời gian dài rèn giũa, nhưng nét phong tình của cô lại không có tính tấn công lớn như Coco.
“Đừng tưởng rằng tôi không biết cô giở trò sau lưng, có phải cô đã không vừa mắt tôi từ lâu rồi, đúng không?” Cố Nguyệt không cam lòng, cô ta phí bao nhiêu công sức mới được ở lại Bắc Kinh, trở thành giám đốc của công ty đá quý DR, sao có thể chỉ vì Lâm Lam mà thất bại trong gang tấc.
Nhưng trong mắt Lâm Lam, cô chỉ cảm thấy thái độ thù địch của Cố Nguyệt hết sức buồn cười: “Tôi không có thói quen tạo ra kẻ địch ảo cho mình đâu, không vừa mắt với cô? Cô Cố nghĩ mình là ai vậy?”
Giọng nói của Lâm Lam rất nhẹ nhàng, nhưng sức nặng của câu nói lại vừa đủ.
Cố Nguyệt tưởng cô ta là ai, mà Lâm Lam cô phải để vào trong mắt?
Nói cách khác, ngay từ đầu Lâm Lam đã chẳng thèm để ý đến Cố Nguyệt, thì lấy đâu ra chuyện không vừa mắt chứ.
Mà tất cả những gì Cố Nguyệt làm chẳng qua là do bản thân cô ta cam tâm tình nguyện cả thôi.
“Nếu không phải cô không vừa mắt với tôi, vậy tại sao cô lại cố ý nhằm vào tôi, để chủ tịch Trình điều tôi đi!” Cố Nguyệt hoàn toàn không tin lời Lâm Lam nói, cô ta cảm thấy đối phương đang cố ý kích động mình.
Men rượu trong người Lâm Lam dâng lên, dịu dàng mỉm cười với Cố Nguyệt: “Bởi vì tôi không thích bị người khác năm lần bảy lượt biến mình thành con ngốc.”
“Ai biến cô thành con ngốc? Cô nói rõ xem nào?” Cố Nguyệt bị đâm trúng tim đen, có chút căm tức hỏi.
“Giám đốc Cố, mọi người đều là người thông minh, tôi làm gì bản thân tôi đương nhiên rõ, cô đã làm những gì bản thân cô cũng phải hiểu chứ nhỉ, đừng mang bộ dạng của kẻ vô tội ấy ra đây, đến trách nhiệm của mình còn chẳng làm tốt, giám đốc Cố dựa vào đâu mà cho rằng do người ngoài làm cô thành ra như vậy, mà không phải là tự cô khiến mình đi tới bước đường ngày hôm nay?”
Tối nay Lâm Lam uống hơi nhiều, lời nói này cũng có chút dông dài, nói xong liền phất tay về phía Cố Nguyệt: “Tôi muốn đi vào nhà vệ sinh, phiền cô nhường đường một chút.”
“Rõ ràng là cô hại tôi, còn không thừa nhận à, đừng tưởng tôi không biết cô và chủ tịch Diêm đã mỗi người một ngả, không có chủ tịch Diêm, để tôi xem cô còn đắc ý được bao lâu!” Cố Nguyệt tức giận thấp giọng gào lên.
“Dù tôi đắc ý được bao lâu đi nữa cũng dài hơn cô đấy, ha ha.” Lâm Lam không tức giận, chỉ khẽ cười.
Mà dáng vẻ này cũng đủ chọc giận Cố Nguyệt.
Cố Nguyệt đi vạch lá tìm sâu mà cuối cùng lại bị làm nhục, thẹn quá hóa giận, vung tay về phía khuôn mặt của Lâm Lam, đôi mắt Lâm Lam lạnh lùng nhìn thẳng cô ta, chính là muốn xem xem Cố Nguyệt có mấy phần bản lĩnh, nào ngờ đúng lúc cô chuẩn bị giơ tay lên bắt lấy tay đối phương, thì một cánh tay đã nắm lấy tay của Cố Nguyệt trước cô một bước, vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận khẽ gầm lên: “Cô ta đánh em mà em không biết đường phản kháng lại sao?”
Lâm Lam bị mắng mà không biết giải thích thế nào, theo bản năng nghiêng đầu liền nhìn thấy một gương mặt vô cùng anh tuấn, không phải anh đang âu yếm cô người mẫu bé nhỏ của anh sao? Sao lại tới đây rồi.
Cố Nguyệt sợ đến ngây người, một lúc lâu sau mới cảm nhận được cơn đau từ cổ tay truyền tới, lắp bắp kinh sợ hỏi: “Ch... chủ tịch Diêm... anh... sao anh lại ở đây?”
“Tôi không ở đây, để cô đánh người phụ nữ của tôi à?” Giọng nói lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh như xuyên qua rừng băng vậy.
Cố Nguyệt nghe xong càng thêm sợ hãi, cả người không kìm được khẽ run lên: “Chủ tịch Diêm, tôi cầu xin anh, tôi không cố ý đâu, là cô ta... là cô ta cố tình chơi khăm tôi, tôi chỉ đến tranh luận phải trái một chút thôi, không hề có ý gì khác!”
“Cô nói người phụ nữ của tôi chơi khăm cô sao?” Diêm Quân Lệnh tiếp tục hỏi.
“Tôi... tôi... Chủ tịch Diêm anh nghe tôi nói... Tôi, cầu xin anh, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi?” Ở Bắc Kinh, người không hiểu rõ về Đại Boss, chỉ biết anh là một chủ tịch tuổi trẻ tài cao, lại cưng chiều vợ, đương nhiên tính cách sẽ dịu dàng ấm áp, là một người lương thiện, nhưng những người quen biết hay đã từng qua lại với Diêm Quân Lệnh, lại hiểu rất rõ con người của vị Đại Boss này, thủ đoạn của Diêm Quân Lệnh vô cùng độc ác.
Diêm Vương bắt cô ta chết lúc canh ba, cô ta tuyệt đối không sống được đến canh tư.
Mà vị chủ tịch họ Diêm này mặc dù không bằng Diêm Vương, nhưng cũng tuyệt đối không phải là kẻ sẽ thủ hạ lưu tình.
Cố Nguyệt biết kết cục của Trương Việt, Bành Ngọc thậm chí không ít những người đã từng đắc tội với Đại Boss, vì vậy cô ta không dám đánh cược.
Cô ta dám ức hiếp Lâm Lam chẳng qua cũng bởi có được nguồn tin, rằng hai người này đã chẳng là gì của nhau nữa rồi.
“Cút!” Diêm Quân Lệnh nghe thấy tiếng cầu xin sự tha thứ liền cảm thấy phiền phức, trực tiếp thét một tiếng cút.
Chân Cố Nguyệt như mềm nhũn ra, nhưng sau tiếng “Cút” này, cô ta vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.
Lập tức, toàn bộ hành lang chỉ còn lại Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh.
Trong tối nay, đây là lần thứ hai chỉ có hai người họ ở bên nhau.
Lâm Lam cảm thấy men rượu trong người mình dường như lại dâng lên, trong đầu không ngừng lặp lại lời nói vừa rồi của người đàn ông này, người phụ nữ của tôi, người phụ nữ của tôi...
Anh nói cô vẫn là người phụ nữ của anh!
Lâm Lam thật sự không ngờ bản thân sẽ có một ngày tầm thường đến mức này, chỉ vì năm từ của Diêm Quân Lệnh mà đầu óc vui vẻ đến tê dại, suýt chút nữa lệ tràn khóe mi.
Thì ra trong lòng anh, cô vẫn là người phụ nữ của anh.
Nhận ra điều này khiến Lâm Lam vui đến muốn khóc, nhưng đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này, chân tay cô lại luống cuống.
Men rượu càng lúc càng đậm, đến cả người ở trước mắt cũng có hai cái bóng, làm sao bây giờ, cô thực sự muốn ôm anh, chỉ ôm một cái, một cái thôi.
“Không uống được rượu còn háo thắng cái gì không biết!” Diêm Quân Lệnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của Lâm Lam, cả người còn hơi lắc lư, bực mình thấp giọng mắng một câu.
Lâm Lam không nói lời nào, tai bị ù khiến cô không nghe rõ người đàn ông kia đang nói gì, chỉ là cô không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của anh, làm sao đây, cô còn muốn hôn anh nữa, chỉ hôn một cái, một cái thôi.
Ực.
Không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, mím đôi môi khô, đôi mắt hạnh đào từng khiến bao người say mê lúc này đang lấp lánh nhìn người đàn ông trước mặt.
Yết hầu của Diêm Quân Lệnh khẽ dịch chuyển, anh biết cô nhóc này là yêu tinh từ lâu rồi, có thể cướp đoạt hồn phách, thậm chí lấy cả mạng người, vết thương cô gây ra cho anh khiến anh sống dở chết dở, nhưng nhìn thấy người ta ức hiếp cô như vậy, anh vẫn không nhịn được mà đi tới.
Quan trọng hơn chính là, hình như anh lại bị dụ dỗ rồi.
“Không cần anh, vậy mà lại tới câu dẫn anh như thế này sao? Lâm Lam, em đang đùa anh à?” Nhìn dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ của người con gái này, Diêm Quân Lệnh khàn giọng hỏi.
Lần này Lâm Lam đã nghe thấy lời của anh, theo bản năng lắc đầu, mở miệng như muốn giải thích, nhưng ngay sau đó, người đàn ông phút trước còn kiềm chế chợt tiến lên ép cô vào vách tường lạnh như băng, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.
“A... Đau...” Đầu óc Lâm Lam bỗng thanh tỉnh, khó chịu lẩm bẩm.
Diêm Quân Lệnh lại không buông cô ra, tiếp tục hung hãn cướp đoạt, một lúc lâu sau mới bật ra một câu từ kẽ răng: “Anh muốn làm em đau, có thế em mới hiểu anh đau nhiều thế nào.”
Lâm Lam khổ sở lắc đầu, cô biết, cô biết anh đau nhiều như thế nào, bởi vì cô nhớ mỗi lần anh đau, cô chưa từng may mắn tránh khỏi, thậm chí càng đau đớn hơn.
Nụ hôn dây dưa này, đến cuối cùng trở nên ngọt ngào mà xót xa.
Lâm Lam nhắm mắt, trước nay cô chưa từng cảm thấy một nụ hôn sẽ khổ sở đến vậy, nhưng lại không nỡ buông bỏ.
Diêm Quân Lệnh, em rất yêu anh, rất yêu rất yêu anh, anh có biết không?