Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đang lúc Lâm Lam giãy giụa, chuyện cô bị chặn lại ở khách sạn truyền lên mạng nhanh chóng, thành đề tài hot. Thêm chuyện một nhân viên marketing tung tin vụ làm tình trên xe, Lâm Lam bỗng lọt top tìm kiếm.
Lí Húc vừa nhìn thấy tin tức liền thay đổi sắc mặt, tuy không biết tin tức là thật hay giả, nhưng cậu ấy vẫn mau chóng báo cáo với Diêm Quân Lệnh: “Ông chủ, bà chủ gặp rắc rối rồi.”
Diêm Quân Lệnh đang tham gia một bữa tiệc quan trọng, nghe Lí Húc nói vậy anh cau mày, lấy điện thoại liếc qua tấm hình, sau đó nói khẳng định: “Người này không phải cô ấy.”
“Giờ bà chủ đang bị bao vây trong khách sạn mà Trương Việt ở.” Lí Húc vội nói nhỏ.
“Chuyện gì vậy?” Giọng nói của Diêm Quân Lệnh mang chút sững sờ.
Lí Húc vội nói lại những gì trên trường quay mà cậu vừa nghe được cho Diêm Quân Lệnh.
“Bây giờ ở Tấn Thị có ai?” Diêm Quân Lệnh trầm giọng hỏi.
Lí Húc cúi đầu kiểm tra thông tin, lát sau nói: “Nghệ sĩ nữ có Vân Bích, nghệ sĩ nam đa số không có tên tuổi bằng Trương Việt, còn có một người đang nghỉ phép, sợ là không mời được.”
“Ai?”
“Tô Mộ Bạch.” Lí Húc cảm thấy có chút đau đầu, nếu như nói Trương Việt có quá nhiều scandal khiến người ta phải đau đầu, thì người này lại hoàn toàn ngược lại, từ khi vào nghề đến giờ chưa từng có scandal, chỉ thiếu mỗi bằng chứng nhận.
Tuy đây là ưu điểm đối với người bình thường, nhưng với một nghệ sĩ thì lại không phải.
“Tung tin ra cho truyền thông.” Diêm Quân Lệnh không hề do dự nói.
Lí Húc đỡ trán: “Nếu để anh Tô biết thì sẽ không yên đâu.”
“Không yên mới tốt.” Diêm Quân Lệnh nói dứt lời, Tiêu Chấn Nhạc đi lại, anh gật đầu với anh ấy.
“Em biết rồi.” Lí Húc ngầm cầu mong anh Tô đừng tới tìm mình, nhưng tay vẫn không ngừng tung ra tin tức Tô Mộ Bạch đang ở Tấn Thị.
Khách sạn.
Lâm Lam và Tăng Tuyết bị chen lấn đến khó thở, nhưng đám phóng viên không dự định buông tha họ, như thể Lâm Lam nhất định phải thừa nhận những bức ảnh kia thì họ mới chịu thả ra.
Ngay lúc Tăng Tuyết sắp chửi mắng ra tiếng, bỗng có một phóng viên hưng phấn nhảy lên, sau đó chạy về hướng thang máy, những người khác dường như cũng nhận được tin tức như vậy, thu hết micro và máy ảnh chạy ra ngoài, thậm chí cả nữ phóng viên vừa nói lời độc miệng với Lâm Lam cũng hô lên phấn khích: “Mộ Bạch ở Tấn Thị... a a, Mộ Bạch...”
Lâm Lam và Tăng Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ, hai người nhìn nhau, có vẻ như đều đang hỏi chuyện gì xảy ra.
“phùu...” Nhưng cũng may là đám phóng viên đó cuối cùng cũng đi, Lâm Lam hít sâu một hơi, sau đó dựa vào tường.
Tăng Tuyết cũng không tốt hơn là bao, chân chị ấy bị dẫm đến đau đớn, vừa rồi chỉ lo che cho Lâm Lam nên không có cảm giác gì, bây giờ mới thấy hai chân đều đang tê rần.
“Chúng ta đi mau, lát nữa bọn họ quay lại thì phiền lắm.” Dây thần kinh vừa thả lỏng của Lâm Lam lại kéo chặt, kéo tay Tăng Tuyết ra khỏi khách sạn.
May mà ngoài khách sạn không có bóng một phóng viên nào.
Lên chiếc xe đỏ của Lâm Lam, Tăng Tuyết vừa thở dốc vừa tra tìm tin tức, nhanh chóng hiểu ra là có chuyện gì.
“Khốn nạn, mắt mấy người này bị mù à?” Tăng Tuyết nhìn những tấm hình đó nói.
Lâm Lam nhíu mày nhìn sang, bị người ta chặn lại hơn ba mươi phút, sắc mặt vốn dĩ đã không tốt, giờ lại còn khó coi hơn. Chiếc xe ấy đúng là của Trần Lâm Kiệt, nhưng nữ chính trong đó không phải là cô, mà đã được chọn góc độ để cho giống cô, vậy thì chỉ có thể là người đó.
Hàn Hinh Nhi.
“Chị Tuyết, chị thử liên lạc tài khoản của nhân viên marketing ấy, chẳng phải bọn họ có video sao? Nếu đưa ra được video thì sẽ rõ chân tướng thôi.” Lâm Lam trầm giọng nói, cô thật sự không ngờ Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt lại vô liêm sỉ như vậy. Nếu cô không nhầm, thì trên bức ảnh là bãi đỗ xe của khách sạn nơi tổng giám đốc Thịnh Thiên tổ chức tiệc chúc mừng cô để tỏ thiện ý khi cô trở thành hình tượng đại diện cho Tấn Thị.
Mà đêm đó Trần Lâm Kiệt còn muốn hợp tác với cô, ha ha.
“Để chị thử xem, nhưng khả năng không cao.” Tăng Tuyết nói rồi vội liên lạc với nick của những nhân viên marketing đó, nhưng ai nấy đều thách giá rất cao, ba tỷ!
Lâm Lam nghe vậy: “Chúng ta tới thẳng cục cảnh sát.”
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng mà.” Lâm Lam nói lạnh lùng, quay đầu xe đi cục cảnh sát.
Tăng Tuyết thấy biểu cảm kiên định của Lâm Lam, chị gật đầu.
Lúc này điện thoại của Lâm Lam vang lên, là Trần Lâm Kiệt. Lâm Lam nhíu mày: “Chị Tuyết, chị nghe giúp em.”
“Ừ.” Tằng Tuyết nói xong mở loa ngoài lên: “Giám đốc Trần, chào anh.”
“Sao lại là chị nghe? Lâm Lam đâu?” Trần Lâm Kiệt thấy người nghe là Tăng Tuyết, anh ta không vui nói.
Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, Lâm Lam ra hiệu cho chị, Tăng Tuyết ra vẻ tức giận nói: “Không biết ai tung tin đồn về Tiểu Lam, khiến em ấy bị phóng viên chặn đường, giờ chúng tôi tới cục cảnh sát.”
“Tới cục cảnh sát làm gì?” Giọng nói của Trần Lâm Kiệt phút chốc thay đổi.
“Báo cảnh sát, tung tin đồn nhảm là phạm pháp mà.” Tăng Tuyết cố tình nói to.
Sắc mặt của Trần Lâm Kiệt cũng thay đổi theo: “Tôi không cần biết giờ các người muốn làm gì, về công ty ngay!”
“Ý của giám đốc Trần là sao?” Tăng Tuyết nghe giọng điệu ấy liền hiểu ngay ý của Lâm Lam. Rất có thể chính Trần Lâm Kiệt đã tung ra những bức ảnh này, đúng là đê tiện.
“Những bức ảnh này không nói lên được điều gì cả, ngược lại còn có thể tăng độ hot và độ quan tâm của Lâm Lam lên, khiến danh tiếng của cô ấy càng cao, giờ không phải lúc báo cảnh sát.” Trần Lâm Kiệt cố để cho ngữ khí của mình nghe như đang suy xét cho Lâm Lam.
“Nhưng chúng tôi đã vào cục cảnh sát rồi.” Nghe Trần Lâm Kiệt nói vậy, Lâm Lam vội dừng xe, sau đó nhận lấy điện thoại.
“Lâm Lam, cô rốt cuộc đang làm gì? Đây là một cơ hội để tạo độ hot, giờ cô về đây ngay!” Trần Lâm Kiệt tung những bức ảnh này ra, một là để cảnh cáo Lâm Lam, hai là định lợi dụng dư luận khiến Lâm Lam phải thừa nhận bọn họ sắp kết hôn, sau đó dễ dàng khống chế Lâm Lam, không ngờ Lâm Lam lại lựa chọn báo cảnh sát.
Lâm Lam dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức tối của Trần Lâm Kiệt, cô làm mặt hề với Tăng Tuyết, sau đó nói một cách vô tội: “Nhưng tôi đã báo rồi, cảnh sát cũng đã lập án.”
Dứt lời, Lâm Lam lại đưa điện thoại cho Tăng Tuyết, cô nhanh chóng nói tình hình cho cảnh sát, hơn nữa cũng chụp lại chứng cứ chứng minh cô đã báo án, đăng lên weibo tag tên nhân viên marketing đầu tiên đã tung tin đồn.
Mà lúc này weibo của Lâm Lam sớm tràn ngập tiếng mắng chửi, đủ mọi câu khó nghe, chửi tục cũng nhiều vô kể, còn có người bảo cô cút khỏi Tấn Thị, nói cô không xứng đáng trở thành người đại diện cho hình tượng thành phố.
Ngay cả ảnh Lâm Lam bị chụp trong khách sạn trước cửa phòng Trương Việt cũng bị lôi ra làm đề tài, trí tưởng tượng của mọi người tung bay, suy đoán và nhục mạ đủ kiểu, fan của Trương Việt cũng bay vào mắng chửi trong weibo của Lâm Lam, nói cô không biết xấu hổ, mưu toan dựa vào Trương Việt để nổi tiếng.
Tóm lại, so với chuyện này, vụ của Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi lúc trước chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi lập án, Lâm Lam và Tăng Tuyết ra khỏi cục cảnh sát, nhưng không hề cảm thấy thả lỏng. Lực lượng của bọn họ nhỏ yếu quá, cho dù chứng minh rõ ràng sự việc, cũng khó mà chống lại được các anh hùng bàn phím.
Nhưng Lâm Lam cũng có suy tính của chính cô. Trần Lâm Kiệt nói không sai, cô có thể đợi vài ngày nữa mới lên tiếng, để tin tức này rùm beng hơn nữa. Nhưng vấn đề là hiện tại cô không chỉ là một nghệ sĩ, mà còn là người đại diện cho hình tượng của Tấn Thị, cô có thể không để ý đến danh dự của bản thân, nhưng không thể không quan tâm đến hình tượng của Tấn Thị.
Cô báo cảnh sát không chỉ vì muốn chứng minh sự trong sạch của mình, mà còn vì tỏ thái độ cho cục du lịch.