Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lâm Lam ném cho Diêm Quân Lệnh một vẻ mặt không mấy vui vẻ, sau đó quay người, nhưng không phải là lên đi lên tầng mà là bế Vượng Tài ra rồi đưa về phía Diêm Quân Lệnh.
“Gâu gâu...gâu...”
“Lâm Lam!” Diêm Vượng Tài gần như ngay lập tức ôm chặt lấy đùi của Diêm Quân Lệnh, khiến anh sợ hã nâng chân lên vung về đằng sau một cái, tức giận gào tên Lâm Lam.
Lâm Lam trực tiếp chạy lên lầu rồi lẩn vào phòng tắm, nhốt người đàn ông cáu kỉnh kia ở dưới nhà.
“Gâu gâu gâu...” Vượng Tài hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của người đàn ông, sau khi bị đá đi không những không rời đi mà tha thiết kêu gâu gâu, đồng thời chạy quanh xung quanh chỗ Diêm Quân Lệnh vẫn đứng.
Sắc mặt Diêm Quân Lệnh lập tức đen lại, anh gào lên bảo thím Vương đem nhốt Vượng Tài Lại.
Hít thở sâu, Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nhỏ giọng nguyền rủa, “Nha đầu xấu xa!”
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được thì Lí Húc gõ cửa. Diêm quân Lệnh trầm mặt hét lên một tiếng “vào đi”, sau đó không nói lời nào.
Lí Húc không hiểu có chuyện gì đang xảy ra, “Anh cả, anh không sao chứ?”
“Tôi thì có chuyện gì được, mọi chuyện lo liệu ổn rồi thì về đi.” Ngữ khí của Diêm Quân Lệnh tràn đầy sự bất mãn.
Lí Húc đứng bên cạnh không những không tức giận mà ngược lại bản tính tò mò trỗi dậy, “Em đã làm việc cả một ngày rồi, lại còn lái xe hai tiếng liền, ngay cả bữa cơm cũng không được ăn, chẳng lẽ những người làm ông chủ đều keo kiệt thế sao?”
“Cậu có ý kiến?”
“Em có.”
“Có ý kiến thì giữ lấy.” Lí Húc vừa mới nói xong liền bị Diêm Quân Lệnh chặn họng.
Lúc này, Lí Húc càng tò mò hơn, anh theo anh cả lâu như vậy rồi nên hiểu rất rõ tính khí của đối phương, dù cho có phải đưa ra lựa chọn lớn đến mấy, khó đến mấy thì sắc mặt cũng không thay đổi, nhưng hiện giờ trong câu nói của anh cả lại mang theo chút tức giận, “Muộn như vậy rồi, anh nỡ lòng đuổi em?”
Câu nói của Lí Húc vẫn trước sau như một, nhưng thực chất là đang không biết xấu hổ mà cầu xin.
“Sao lại không nỡ? Thím Vương thả chó!” Diêm Quân Lệnh nói một cách ấu trĩ.
Thím Vương đang đi ra để gọi Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam vào ăn cơm, nghe thấy câu này, do không hiểu ý của Diêm Quân Lệnh nên vội vàng thả Vượng Tài ra.
Kết quả là Vượng Tài xông đến không phải để cắn Lí Húc mà vẫn cứ không sợ chết nhảy lên đùi của Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh không ngờ thím Vương lại phản ứng nhanh như vậy, bị dọa cho giật mình liền nhảy lên sofa, sau đó chỉ thẳng vào con chó ngu ngốc, “Ta bảo ngươi cắn hắn!”
Lí Húc bị khung cảnh này làm cho ngẩn người, trước kia anh đã nghe nói là anh cả không thích chó, nhưng không ngờ lại sợ đến mức độ này, nhưng đã sợ như vậy rồi tại sao vẫn nuôi?
“Thím Vương, mau ôm nó đi!” Bị con cho ngu ngốc này làm cho tức phát khóc, Diêm Quân Lệnh chán nản hét lên.
Lí Húc sờ mũi sau đó đi tới phía trước ôm Vượng Tài lên, “Anh cả, con chó này không cắn người!”
“Đem đi!” Diêm Quân Lệnh lùi về sau, thấp giọng gào lên một tiếng.
“Ồ.” Lí Húc miễn cưỡng nhịn cười, ôm lấy chú cho trong lòng mình đi sang một bên, sau đó dơ tay xoa xoa đầu của chú chó nhỏ, “Chó con đáng yêu như thế này mà lại có người sợ? Chẳng hợp lý gì cả.”
“Cậu nói lại lần nữa?” Diêm Quân Lệnh vẫn đứng trên sofa, nhìn Lí Húc bằng ánh mắt uy hiếp.
Lí Húc lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu “ấu trĩ”.
Diêm Quân Lệnh ngay lập tức ném ngay chiếc gối ôm qua đó, Lí Húc thực sự được mở mang tầm mắt, anh quen anh cả bao nhiêu năm nay, nhưng không biết rằng bên trong tâm hồn anh lại giống như một đứa trẻ.
Nhịn cười ném lại chiếc gối ôm, kết quả là bị Diêm Quân Lệnh ném sang lần nữa.
Nhìn thấy hai người đàn ông đánh nhau giống như hai đứa trẻ mẫu giáo, Lâm Lam tùy ý buộc mái tóc mới sấy khô được một nửa của mình lên rồi chạy xuống dưới nhà, “Hai người đừng làm loạn nữa, thím vương chuẩn bị ăn cơm.”
Dứt lời Lâm Lam ôm lấy chú chó nhỏ trong lòng Lí Húc, véo nhẹ tai của nói, “Diêm Vượng Tài nghe lời, không được phép chọc tức ba con nữa!”
“Cái...cái gì... chị dâu chị vừa gọi nó là gì?” Lí Húc vốn dĩ bị sự khác thường của Diêm Quân Lệnh làm cho phấn khích đến nỗi đầu óc không phản ứng kịp, lúc này nghe thấy tên của chú chó là Diêm Vượng Tài liền vô cùng ngạc nhiên.
Trái lại Lâm Lam lại nhìn anh với ánh mắt kì lạ, “Diêm Vượng Tài a, có vấn đề gì sao?”
“Không vấn đề gì!” Lí Húc cũng được coi là người đã chứng kiến chuyện kinh thiên động địa, nói xong ba chữ này đột nhiên quay đầu đi ra khỏi biệt thự, tiếp theo đó liền không nhịn được mà cười ha ha ha.
Diêm Quân Lệnh sầm mặt nhìn chằm chằm vào Lâm Lam.
Lâm Lam nghe thấy tiếng cười ha ha ha của Lí Húc từ ngoài cửa vọng vào, sau đó nhìn sang sắc mặt tái mét người đàn ông bên này, mở to mắt tỏ ra vô tội, “Xảy ra chuyện gì?”
“Em...” Diêm Quân Lệnh thốt ra một từ em, muốn nói gì đó lại nuốt vào, sau đó rút điện thoại ra gọi cho Lí Húc, “Thưởng cuối năm nay của cậu không cần lấy nữa!”
“Ha ha ha... đừng mà anh cả, ha ha ha... thôi bỏ đi, em không cần thưởng cuối năm nữa... ha ha ha” Lí Húc vừa nói đừng mà nhưng phát hiện là bản thân không thể nhịn được cười, quyết định dứt khoát từ bỏ thưởng cuối năm, không sợ chết mà tiếp tục cười thành tiếng, dù sa thì mấy trăm vạn nói hết là hết chi bằng để anh cười cho sảng khoái.
Phụt!
Diêm Quân Lệnh tức giận cúp điện thoại, giận giữ nhìn Lâm Lam một cái rồi mới đi vào phòng ăn, ngay cả Vượng Tài đang theo dưới chân anh cũng không để ý đến.
Lâm Lam vuốt vuốt mũi, sau đó nắm lấy cái đuôi của Vượng Tài lúc nó đang định thừa cơ ôm lấy chân người đàn ông lần nữa, cô lôi nó về nhét vào trong chuồng chó, bày ra khuôn mặt nịnh nọt đi theo Diêm Quân Lệnh.
Không còn sớm nữa, khi nãy ở đoàn phim Lâm Lam bị nhiều người xúm lại mời rượu nên không ăn được gì nhiều, đúng lúc đang đói. Cô cần mẫn dọn thức ăn rồi xới cơm cho Diêm Quân Lệnh, mong là sắc mặt của người đàn ông này tốt lên lên chút.
Ăn cơm xong, sắc mặt của Diêm Quân Lệnh vẫn u ám như vậy khiến Lâm Lam có chút sợ hãi. Cô phát hiện người đàn ông này ôn hòa thì còn tốt chứ chỉ cần sắc mặt không vui là bầu không khí xung quang dường như đều bị ảnh hưởng theo, cơ thể tràn ngập khí lạnh đó khiến Lâm Lam vô cùng lo lắng, cô sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đánh cô.
May là Diêm Quân Lệnh tự mình ôm nỗi bực dọc một lúc rồi đi vào phòng sách, không có ý làm khó Lâm Lam.
Nhưng đối với Lí Húc thì chưa chắc.
Trên thực tế, Lí Húc vẫn chưa thể ngừng lại được, rời khỏi biệt thự anh liền gọi cho Thẩm Hoằng, sau đó chạy đến Bắc Kinh, hẹn Tiêu Chấn Nhạc cùng đi uống rượu, còn về chủ đề khi uống rượu là gì...
Không phải là Diêm Quân Lệnh mà là Diêm Vượng Tài.
Đã quen với việc làm trợ lý của Diêm Quân Lệnh, hình ảnh bên ngoài của Lí Húc cũng có thể coi là người không dễ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài, nhưng vào lúc này hình tượng của anh đã bị phá hủy hoàn toàn, anh vừa cầm lấy ly rượu vừa vui vẻ kể cho hai người kia cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy tại ngôi biệt thự ở Tấn thị, và cái thứ thần kì được mang họ Diêm kia, là một con chó tên Vượng Tài.
“Cậu nói anh cả nuôi một con chó tên Vượng Tài, lại còn mang họ Diêm?” Thẩm Hoằng tưởng chừng như không thể tin vào tai mình.
“Quan trọng hơn là anh cả còn sợ con chó đó?” Tiêu Chấn Nhạc là người bình tĩnh nhất, anh lắc lắc ly rượu trong tay mình, nghe Lí Húc nói giống như là đang nghe một tin tức kì lạ nào đó vậy.
Mấy người họ và Diêm Quân Lệnh cũng được coi là cùng nhau lớn lên, cùng nhau bị đưa vào huấn luyện trong quân đội, sau này tuy là mỗi người học tập ở một nước khác nhau, nhưng mỗi lần nghỉ đông hoặc nghỉ hè vẫn bị ném vào trong đó,mỗi lần họ bị đày đọa cho sống dở chết dở thì Diêm Quân Lệnh sớm đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, thư thả ngồi một bên.
Trong ấn tượng của mấy người họ, Diêm Quân Lệnh không có gì là không làm được, không ai có thể thắng được anh ấy, cũng không có thứ gì có thể làm cho anh sợ hãi, thậm chí là gặp phải nhiệm vụ khó khăn hơn nữa, chỉ cần đối mặt mới dáng dẻ không chút biểu cảm của Diêm Quân Lệnh, họ đều tin rằng vấn đề nhất định có thể giải quyết được.
Nhưng hiện giờ Lí Húc lại nói với họ rằng Diêm Quân Lệnh sợ một con chó tên là Diêm Vượng Tài, thậm chí là còn bị dọa đến mức nhảy hẳn lên sofa, cảnh tượng đó thực sự quá đẹp, mấy người bọn họ đều không có cách nào chịu đựng được.
Cuối cùng Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng đều quyết định là ngày mai sẽ đến thăm anh cả một chuyến.
Khóe miệng Lí Húc giật giật, anh nghĩ rằng hai tên này đúng là tự đi tìm cái chết.