Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ Tinh Thần trở về vẫn còn sớm.
Lâm Lam tiện đường đưa Tăng Tuyết về nhà, xuống xe rồi nhưng Tăng Tuyết không quên dặn Lâm Lam tối nay dự sự kiện thành phố.
Về tới nhà thấy Diêm Quân Lệnh đang chờ sẵn ăn cơm trưa rồi.
Đỉnh Thành đã mở công ty con ở Tấn thị rồi, nhưng chưa hoàn thiện cho nên công việc của Diêm tổng đều phải tiến hành tại nhà.
Sau khi dùng bữa trưa cùng với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam bắt đầu chuyên tâm chẩn bị bộ sưu tập mới, bản thân cô cũng học thiết kế thời trang, đối với sự hiểu biết thời trang của mình, cô nhìn qua thiết kế bộ sưu tập mới của nhà thiết kế tên Trình Phi trong lòng Lâm Lam vô cùng cảm thán, thậm chí có dự cảm không tới 3 năm đối phương nhất định trở thành người dẫn đầu trong giới thời trang.
“Em nhất định sẽ trình diễn của sưu tập của cô ấy!” Lâm Lam vừa xem tài liệu vừa giơ nắm tay lên trịnh trọng hứa.
Diêm Quân Lệnh nghiêng đầu nhìn, “Em thấy thiết kế của cô ta đẹp hả?”
“Anh không thấy vậy sao?” Lâm Lam hỏi lại.
Diêm Quân Lệnh rướn lông mày nhìn kiểu phối màu sặc sỡ lòe loẹt, xanh xanh đỏ đỏ kia liền ném lại một câu, “Đúng là lạc loài.”
Lâm Lam không phục, chỉ thiết kế của Trình Phi mà cô đang cầm trong tay, “ Anh chỉ mới nhìn màu sắc của bộ trang phục này thôi, nhưng chưa thấy được sự phá cách và mới mẻ trong thiết kế của cô ấy, nếu như phối đồ khéo thì sẽ rất bắt mắt. Cái nhìn cô ấy rất nhanh nhạy, nghe nói sản phẩm mới của mùa mới dùng màu xanh, em dám khẳng định năm nay màu xanh sẽ hot toàn thế giới, lão đàn ông không hiểu về thời trang thì đừng xem thường người khác chứ.”
“Hả, em vừa nói gì?” nghe được câu đàn ông già, Diêm Quân Lệnh như con bọ cạp bằng thủy tinh màu đen giương oai tỏ vẻ nguy hiểm.
“Hi hi, em nói nhiều quá nhưng quên hết rồi.” Lâm Lam nói vậy định bỏ đi.
Kết quả bị Diêm Quân Lệnh ôm ghì vào lòng, không khách sáo vỗ mạnh vào bả vai Lâm Lam, tiếng bốp vang vọng cả phòng khách.
Mặt Lâm Lam đỏ lên, mau chóng thoát khỏi vòng tay của Diêm Quân Lệnh, “ Em còn phải đi tập, buổi tối còn phải dự sự kiện của thành phố nữa. Anh tự ăn tối nhé.”
Dứt lời Lâm Lam liền bỏ đi, được một lúc thì tiếng máy xe Polo vang lên.
Diêm Quân Lệnh nhìn lòng bàn tay của mình, lại quay vào đứng trước gương nhìn bản thân, anh thật sự già như vậy sao?
Tút...
Đúng lúc này điện thoại của Diêm Quân Lệnh rung lên, tiện tay mở ra, thì nhìn thấy một tấm hình tự sướng khuôn mặt cười tươi, bên dưới còn đề một dòng chữ, “Thật ra chú Diêm cũng không già lắm, chỉ là già hơn em một chút thôi.”
Diêm Quân Lệnh tức quá liền gửi đi một dòng chữ, “Dạo này ăn uống ngon miệng nhỉ, bánh bao nhỏ.”
“Ai bánh bao nhỏ chứ?” Lâm Lam vô thức sờ mặt mình qua kính xe, thật giống bánh bao không? Thế thì tiêu rồi!.
“Chuyên tâm lái xe đi, bánh bao nhỏ!” Diêm Quân lệnh ra lệnh bá đạo.
Được một lát Lam Lam thật sự nghe lời không trả lời lại nữa, Diêm Quân Lệnh mới điện thoại cho Lý Húc, kêu cậu ta thông báo giám đốc thiết kế đi xem bộ sưu tập của Trình Lâm.
Tuy không biết Lâm Lam tại sao lại thích thiết kế của Trình Lâm, nhưng anh rất muốn cho đối phương một cơ hội, cũng là cho tiểu bánh bao nhà anh một cơ hội.
Lâm Lam vừa lái xe vừa hjc hjc vài tiếng, một tuần tới không những chỉ được ăn rau, còn phải bỏ dầu sang một bên, nghĩ tới đây lại soi kính nhìn mặt của mình, “Giống bánh bao thật không?”
Càng nghĩ Lâm Lam càng buồn, quyết định tới nhà Tăng Tuyết tập yoga.
Tăng Tuyết thấy lạ, “Chương trình buổi tối mà, sao cô đi sớm vậy? Hay lại cãi nhau với Diêm tổng rồi?”
“Không phải thế đâu.” Lâm Lam vừa dạng chân vừa nói.
“Ừm, vậy là vì sao?” tăng Tuyết nghi hoặc.
“Chị xem mặt tôi có giống bánh bao không?”. Không trả lời câu hỏi của Tăng Tuyết, Lâm Lam ngửa mặt nghiêm túc hỏi Tăng Tuyết.
Tăng tuyết chau mày, “Nếu mặt cô là mặt bánh bao, thì người khác sao có đất sống đây?, nhưng mà...”
“Nhưng mà cái gì?” Lâm Lam vừa yên tâm chút thì lại lo lắng trở lại.
“Hi hi, ngực của cô hình như to ra rồi, là nhờ Diêm tổng xoa nắn hả?” ánh mắt trêu ghẹo nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam vội giữ chặt ngực mình, “Đồ quỷ sứ, đáng ghét.”
“Phì.. phì, đừng nói là ngực to hơn, mà cơ thể vòng nào ra vòng đấy, nói mông có mông, nói ngực có ngực, tiêu chuẩn ngừi mẫu chân dài thì tôi đồng ý, nhưng da của cô tại sao trắng thế? quả thật trắng không tỳ vết luôn, người mà trắng đẹp so được với cô chỉ có duy nhất một người là Tô Mộ Bạch, Tô nam thần của tôi!”. Tăng Tuyết nổi ghen véo má Lâm Lam, “Hì hì, tôi nhìn mà cũng muốn cắn đây...”
“Cầm thú, cô tránh xa tôi ra!”. Lâm Lam đang làm động tác yoga treenthamr liền lăn sang một bên, giữ chặt ngón tay Tăng Tuyết, “Tôi coi chị như bạn gái thân thiết, chị lại muốn cắn tôi...chị thật quá đáng.”
“Ôi trời, cô vẫn chưa bước ra khỏi bộ phim lần trước hả, ghê quá cả người tôi nổi hết da gà rồi đây này.” Tăng Tuyết sửa lại điệu bộ háo sắc vừa nãy mỉa mai nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam cười, “ Như vậy mới bình thường chứ.”
“Xì, đáng ghét.”
Hai người tập được một lúc, cũng gần đến giờ rồi, chẳng qua lúc Tăng Tuyết ăn tối Lâm Lam quyết không ăn miếng nào, đợi tới hoạt động của tối nay, đó lại tiệc từ thiện trẻ em của thành phố.
Trên xe.
Lâm Lam để Tăng Tuyết lái xe còn mình thay lễ phục.
Tăng Tuyết vừa lái xe vừa dặn dò Lâm Lam những mục cần chú ý, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, “Tiểu Lam, cái người quản lý mà tên đàn ông rác rưởi phái tới cho cô, có lẽ là để giám sát nhất cử nhất động của cô. còn nữa Hàn Hinh Nhi hình như giành quyền phát ngôn của hãng mỹ phẩm Đại Giai, bản lĩnh không nhỏ đâu.”
“Ừm, sau này làm việc càng nên cẩn trọng hơn.” Lâm Lam không biết Trần Lâm Kiệt tiếp tục giở trò, không phải nói đang chuẩn bị cuộc thi tuyển mẫu mới sao? Mà lại rảnh rỗi kiếm ngừi tới theo dõi cô.
“không phải sao, nghe nói Trần Lâm Kiệt thật ra đã âm thầm ký hợp đồng với một nữ người mẫu rồi, mặc định cô ta giành quán quân, cái gọi là thi tuyển chỉ là để tạo uy thế cho người mới thôi.” Tăng tuyết nói giọng khinh bỉ.
Lâm Lam cũng không thấy làm lạ, Trần Lâm Kiệt bây giờ bị ép tới bước này thì nhất định phải ra tay. Nhưng mà vừa nãy Lâm Lam nghi ngờ Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi cũng tan rã, đại diện cho Đại Giai e là Tăng Tuyết tự mình giành được.
“Cái này vẫn chưa liêm sỉ đâu, cái tên rác rưởi kia nói là tìm người mới tướng mạo gần giống cô.” vừa nghe tới chuyện này, Tăng Tuyết liền tức sôi lên, tuy là cô rời Tinh Thần rồi, nhưng guan hệ với người trong nội bộ Tinh Thần trước đây cũng không tệ, cho nên biết rất rõ động thái của Tinh Thần.
Lâm Lam không nói gì, tuy không biết mục đích của Trần Lâm kiệt là gì, nhưng có một cô người mẫu gần giống mình thì thấy đây chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, thậm chí sẽ đem tới cho cô rắc rối chí mạng về sau.
Có điều Lâm Lam không ngờ rắc rối ấy lại tới nhanh như vậy.
Rất nhanh xe đã tới nơi, Lâm Lam và Tăng Tuyết vừa bước xuống xe thì có người ra đón, đúng là Trần Lâm Kiệt đã sắp xếp Chu Vũ làm quản lý mới cho Lâm Lam.
Cô ta mặc bộ lễ phục, trang điểm đậm, trong tay còn cầm chiếc túi mẫu mới nhất có số lượng hạn chế, giống như minh tinh vậy. Lâm lam và Tăng Tuyết mới nhìn còn tưởng là nữ đại minh tinh được thành phố mời tới, cho tới khi đối phương sốt ruột kêu Lâm Lam đi nhanh chút, Tăng Tuyết mới hỏi.” Cô là ai vậy?”
“Trần tổng không giới thiệu tôi với các cô sao?” Chu Vũ khó chịu hỏi.
“Trần tổng lẽ ra phải giới thiệu cô với chúng tôi?” Lâm Lam nhíu mày hỏi.
“Ồ, tôi Chu Vũ, là quản lý mới của cô, sau này mọi hoạt động của cô đều do tôi sắp xếp.” Chu Vũ ngạo mãn đưa tay ra bắt tay Lâm Lam.
Lâm Lam nghe xong lạnh lùng nhìn cái rồi ồ nhẹ, lách người qua Chu Vũ dẫn Tăng Tuyết đi vào hội trường
Chu Vũ tức tối, quay người cũng muốn vào trong, nhưng bị bảo vệ chặn lại hỏi thiệp mời, dạ tiệc từ thiện lần này có sự tham gia của quan chức cấp cao, nếu không có thiệp mời thì đều không được vào.