Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
------------------------
Toà nhà Thiên Mậu!
Trên đường Hàn Kiều Kiều trổ hết kỹ thuật lái xe điêu nghệ đem chiếc Land Rover nặng nề lướt nhanh như mãnh hổ, khiến lộ trình vốn cần một tiếng rưỡi bị rút ngắn xuống chỉ còn nữa tiếng.
“Lần sau không thể có ngoại lệ, lái xe nhất định phải chậm chậm một chút.” Đợi lúc xe dừng lại Phương Minh mới mở miệng nói.
“Này, bà đây chạy nhanh như vậy còn không phải là vì cậu sao? Tên tiểu đạo sĩ nhà cậu sao có thể không có lương tâm như vậy?”
“Đừng trách tôi, đầu năm nay bình xịt thật sự quá nhiều, tôi sợ có bình xịt thấy sẽ bảo tôi dạy cô đua xe, nhẫn nhịn một chút nha.”
Phương Minh cười cười bất đắc dĩ giải thích một câu mà Hàn Kiều Kiều chẳng thể hiểu nghĩa, sau đó mở cửa xe đi về hường toà nhà Thiên Mậu.
“Này, chờ tôi một chút.”
Hàn Kiều Kiều không biết nói gì, giờ phút này trong lòng cô chỉ cảm thấy tá ma sát lư(1) nhưng cô không có cách nào dừng xe để đuổi theo Phương Minh, một phần vì ở đây không cho đậu xe, một phần vì nếu cô muốn xuống xe nhất định phải hoá trang cẩn thận để không bị mọi người nhận ra.
Phương Minh nghe thấy Hàn Kiều Kiều hô những cũng không quay đầu lại, thời gian của cậu lúc này rất cấp bách. Trên đường đi cậu vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại, hiện tại chủ của bài đăng đã cho công nhân lắp đặt cửa sổ gần xong, chỉ còn kém một bước cuối cùng là xong.
“Này, đây là công trường đang thi công, người ngoài… Ah, sao lại là cậu?”
Người công nhân lúc trước ngăn cản Phương Minh lần này lại gặp cậu nữa, nhưng lần này không đợi ông ta nói hết lời Phương Minh đã xông vào phía trong cao ốc, chạy vội tới cầu thang.
Vì toà nhà còn chưa được xây xong nên không lắp ráp thang máy, công nhân vận chuyển vật liệu là dựa vào thang máy tự chế ở phía bên ngoài toà nhà, bình thường sẽ không có ai đi cầu thang.
“Cậu đừng chạy, ở đây không được phép tới…”
Người công nhân bảo vệ kia vừa mới chạy tới dưới cầu thang đã mệt đứt hơi. Ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, đến công trường giữ cửa mỗi tháng chỉ nhận được 2000, giờ mà bắt ông leo thang bộ đuổi người chắc chưa chạy được mấy tầng đã mệt chết!
Người công nhân bảo vệ từ bỏ mà Phương Minh cơ bản cũng chẳng để ý tới ông ta, cậu chạy tới cầu thang không phải để tránh ông mà bởi vì tốc độ cậu chạy thang bộ sẽ nhanh hơn hẳn thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá.
Một tầng… Hai tầng…
Ba phút, cậu chạy lên tới tầng mười lăm. Cho dù sức khoẻ của cậu xưa nay vẫn tốt cũng nhịn không được mà đỏ bừng mặt, hơi thở cũng có chút gấp gáp. Cậu điều chỉnh hô hấp, luồng sáng màu xanh ở trong ngực cũng hơi di chuyển khiến cho vẻ mệt mỏi trên mặt cậu nháy mắt liền tiêu tán, tinh thần sảng khoái trở lại.
Đây chính là tác dụng của vu lực. Đương nhiên nếu tinh huy tẩy tuỷ của cậu có thể đạt tới trình độ cao nhất thì tố chất cơ thể cũng sẽ tăng trưởng trên diện rộng, cho dù không có vu lực cũng có thể dễ dàng chạy mười mấy lầu.
Chẳng qua bây giờ nói những chuyện này vẫn còn quá sớm. Tới tầng 22, vừa ra khỏi thang lầu Phương Minh đã nhìn thấy có mấy người công nhân đem khung cửa sổ đặt lên, mà ở bên cạnh còn có hai người công nhân tư thái sẵn sàng cố định cửa sổ.
“Dừng tay!”
Phương Minh mặc kệ tất cả mọi thứ hô to, mà âm thanh của cậu cũng hấp dẫn sự chú ý của mấy người công nhân. Mọi người đều ngơ ngẩn, Phương Minh thấy bên trong ngoại trừ những người công nhân còn có một người đàn ông mặc đồ quản lý đứng ở đó.
“Cậu là ai?” Vẻ mặt Chu Kỳ nghi ngờ nhìn Phương Minh đột nhiên xuất hiện.
Phương Minh không trả lời anh mà bước từng bước tới gần Chu Kỳ, từ lúc cậu nhìn thấy chiếc điện thoại trên tay Chu Kỳ liền biết chắc anh ta chính là chủ của bài đăng kia.
“Cậu là ai? Cậu có biết nơi này là…”
Bốp!
Chu Kỳ còn chưa nói hết lời đã bị Phương Minh đấm thẳng vào mặt, một đấm này đấm cho Chu Kỳ ngơ ngẩn!
Bốp bốp bốp!
Nhưng mà Phương Minh không tha cho Chu Kỳ dễ dàng như vậy, cậu tiếp tục đấm thêm mấy đấm nữa cho tới khi Chu Kỳ ngã ngồi trên mặt đất mới chịu dừng tay.
“Sao cậu lại đánh người?”
“Đánh người!”
Mấy người công nhân kia thấy vậy cũng nhảy xuống khỏi cửa sổ, nhưng bọn họ cũng không đi giúp Chu Kỳ mà chỉ tiến tới vây chặt Phương Minh, không để Phương Minh trốn thoát.
“Cậu… Cậu dám đánh tôi?”
Chu Kỳ từ dưới đất đứng lên, vừa chạm tay vào gương mặt đã kêu lên đau đớn. Mặc dù anh làm việc ở công trường nhưng anh chỉ là thư sinh yếu đuối trói gà không chặt, mấy đấm vừa nãy Phương Minh lại dùng hết toàn lực, không đánh gãy hết hàm răng của anh ta đã là may mắn lắm rồi.
Thế nhưng điều khiến Chu Kỳ không hiểu là anh ta căn bản không quen biết người đàn ông trẻ tuổi này, có thể nói là không thù không oán, nhưng đối phương chưa nói chuyện đã lao vào đánh anh một trận, thật sự khiến anh không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
“Đánh anh như vậy còn quá nhẹ nhàng, chính anh muốn tự tìm đường chết thì đừng có lôi kéo người khác, càng không nên liên luỵ tới nhân quả của tôi!”
Giọng nói của Phương Minh lạnh lùng, đây chính là nguyên nhân cậu đánh Chu Kỳ. Trước đây cậu có lòng tốt nhắc nhở dưới bài đăng của anh ta, chính anh ta không nghe theo thì cũng đành, đợi lúc lắp đặt cửa sổ nếu có chuyện gì xảy ra cũng sẽ chẳng liên quan gì tới cậu.
Nhưng không ngờ Chu Kỳ vừa nhìn thấy tin nhắn của cậu lại muốn đi lắp đặt cửa sổ ngay, dựa theo quy luật nhân quả thì chuyện này cũng có liên quan tới Phương Minh, chính cậu đã thúc đẩy nhân quả này tới sớm.
Vốn dĩ nếu không có bình luận của Phương Minh thì phải mấy tháng sau cửa sổ của toà nhà này mới có thể được lắp đặt, mà tới lúc ấy người chịu trách nhiệm lắp đặt cũng không phải là mấy công nhân trước mắt. Nhưng bây giờ vì bình luận của cậu khiến cho mấy người công nhân này phải đi lắp đặt cửa sổ, nếu như có chuyện gì xảy ra với bọn họ thì một nữa nhân quả của chuyện này cậu sẽ phải gánh chịu!
Nhân quả là một loại quan hệ cực kỳ thần bí và huyền diệu, người tu luyện bình thường rất sợ dính tới nhân quả, huống gì lại là loại nhân quả liên quan tới mạng người!
Nghe Phương Minh nói vậy Chu Kỳ lại tiếp tục ngơ ngẩn, mới đầu anh không phản ứng kịp nhưng sau một thời gian anh đột nhiên nhảy dựng lên: “Là cậu… Cậu chính là tên lừa gạt Phương đại thần kia!”
Chu Kỳ cuối cùng cũng phản ứng kịp bởi vì những lời nói kia khiến anh cảm thấy rất quen thuộc, mãi mới nhớ tới đó không phải là những lời tên lừa đảo Phương đại thần kia đã bình luận hay sao?
“Giỏi lắm, tên lừa gạt cậu lại còn dám chạy tới tận đây đánh tôi, cậu cứ đứng đó mà chờ cảnh sát bắt đi!”
Chu Kỳ gọi điện thoại báo cảnh sát luôn. Tuy rằng anh bị đánh nhưng không hề có ý đánh lại bởi vì anh nghĩ anh đường đường là một nghiên cứu sinh, làm sao có thể đánh nhau liều mạng với một tên lừa gạt được kia chứ? Nhưng mà nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là anh đánh không lại tên lừa đảo trước mặt!
Sau khi báo cảnh sát xong Chu Kỳ lại nhìn Phương Minh: “Tên lừa gạt cậu vì sợ bị tôi vạch trần mới đi đến ngăn cản tôi? Cậu cho rằng cậu làm vậy có thể ngăn cản tôi sao? Tôi không chỉ muốn cho cậu ngồi tù còn muốn vạch trần tất cả những trò bịp bợm của cậu!”
Chu Kỳ đang rít gào không ngừng nhưng từ đầu tới cuối Phương Minh chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, cuối cùng ánh mắt cậu trực tiếp nhìn về mấy người công nhân: “Tôi không cần biết các ông có tin hay không tin nhưng nếu các ông tiếp tục gắn cửa sổ lên thì chắc chắc các ông sẽ gặp phải chuyện không may!”
Mấy người công nhân nghe thấy lời của Phương Minh thì ngơ ngác nhìn nhau, không phải vì chuyện bọn họ có tin lời nói của Phương Minh hay không, mà bọn họ đến tận bây giờ vẫn không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Vốn toà nhà còn chưa có xây xong vị Chu quản lý này lại muốn bọn họ lắp đặt cửa sổ đã là một chuyện rất vô lý rồi, nhưng bởi vì thân phận của anh khiến bọn họ không thể không đồng ý. Nhưng bây giờ cửa sổ còn chưa lắp đặt xong lại có một người đàn ông chạy tới trực tiếp đánh Chu quản lý một trận, lại còn nói với bọn họ lắp đặt cửa sổ sẽ gặp nguy hiểm, một chuỗi chuyện liên tiếp xảy ra khiến bọn họ không kịp phản ứng.
(1)Tá ma sát lư: xay xong giết lừa, giống câu qua sông đoạn cầu