Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 42: QUÁ KHỨ CỦA THƯ
CHƯƠNG 42: QUÁ KHỨ CỦA THƯ
Vu Mạnh trên giường bệnh mặt tái nhợt, môi hơi tróc da, anh ấy khẽ há miệng, đôi mắt đẹp khẽ mở, lập tức anh ấy nở nụ cười.
Bởi vì anh ấy nhìn thấy Trình Ngân Hằng giống như con gà mổ thóc vậy, từng chút một, rất đáng yêu.
Tôi thoáng cảm nhận được có thứ gì đó ấm áp chạm vào tay tôi, dùng sức lắc đầu, mở mắt ra liền nhìn thấy Vu Mạnh đã tỉnh lại, đang kéo tay tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi, Vu Mạnh, em… em đi gọi bác sĩ.” Cô đi tới cửa lại quay người nói với anh: “À, hôm qua cụ Vu và bà Vu đến, Vu Lệ Lệ cũng đến, sau đó biết anh đã thoát khỏi nguy hiểm, ở lại một lúc lâu với anh rồi mới đi.”
Nói xong tôi liền ra ngoài tìm bác sĩ. Dẫn bác sĩ tới, ông ấy kiểm tra sức khỏe Vu Mạnh một hồi mới nói: “Anh Vu Mạnh đã không có gì đáng lo, ở viện quan sát thêm hai ba hôm nữa là có thể ra viện, chỉ là… anh Vu Mạnh, anh thật sự nên đến bệnh viện sớm hơn, như vậy sẽ không có những phiền phức này.”
Vu Mạnh vâng lời gật đầu: “Vâng, bác sĩ, lần sau tôi sẽ không vậy nữa.”
Bác sĩ nhìn thấy bộ dạng khéo léo này, không nhịn được mà pha trò: “Tôi thì không sao, chỉ là bạn gái anh đó, sốt sắng đến độ hoảng sợ, sau khi biết anh không sao thì vừa khóc vừa cười, người khác suýt tưởng rằng đây là bệnh viện tâm thần, còn nữa, cô bạn gái nhỏ này của anh ở đây cả đêm đấy, tôi đã nói không sao rồi mà cô ấy cứ muốn ở đây, còn nữa… ”
“Ờm, được rồi, bác sĩ… ” Tôi thấy bác sĩ nói không ngừng, mở miệng là bạn gái, không muốn ông ấy tiếp tục hiểu lầm nữa, không nhịn được mà cắt ngang ông ấy: “Không phải ông nói cần tôi ký tên, về đưa cho con gái ông sao? Bây giờ ông có bút không?”
Quả nhiên sự chú ý của bác sĩ bị hấp dẫn thành công về bên này, ông ấy vội vàng lấy giấy bút trong túi áo ra. Vừa mở bút vừa nói: “Cô Trình Ngân Hằng, phiền cô ký cho tôi thêm mấy chữ, các bạn của con gái tôi đều là fan hâm mộ của cô, tôi sẽ dùng chữ ký của cô để cổ vũ chúng nó học hành, ha ha, nói với bọn chúng cố gắng học hành là có thể có được chữ ký của cô.”
Vị bác sĩ này đúng là khôi hài, tôi cũng không nhịn được cười mà nói: “Được ạ, ký thêm cho ông vài cái.”
Nói xong tôi cầm lấy giấy bút của ông ấy, ký hơn mười tờ chữ ký, bác sĩ mới hô dừng: “Đủ rồi đủ rồi, ha ha, làm việc ở “bệnh viện ngôi sao” đúng là dễ gặp thần tượng của mình, cho nên có rất nhiều người không có bệnh cũng muốn giả vờ bệnh, chỉ để đến gặp ngôi sao của mình đấy!” Tôi lại bị ông ấy chọc cười, dặn dò: “Có điều… Chuyện tôi và Vu Mạnh đến đây khám bệnh, hy vọng ông đừng để lộ ra ngoài, nếu không sẽ tạo nên một số phiền phức không cần thiết.”
Bác sĩ gật đầu một cái nói: “Hiểu, hiểu, mong hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, tôi đi trước nhé.”
“Ài… ” Tôi đang định giải thích một chút quan hệ giữa tôi và Vu Mạnh không phải như ông ấy nghĩ, ông ấy lại vội bước đi.
“Ngân Hằng.” Vu Mạnh gọi tôi: “Anh rất muốn đến núi Tình Nhân cùng em một chuyến.”
Đương nhiên tôi biết những lời này của anh ấy là có ý gì, nhưng tôi không thể đồng ý với anh ấy, vì muốn tốt cho anh ấy thì không thể cho anh ấy một chút hy vọng vô ích nào.
Tôi đang định từ chối anh ấy, anh ấy lại nói: “Coi như là quà chia tay đi, khi đó chúng ta không tạm biệt đường hoàng. Anh nghĩ… hãy để chúng ta tạm biệt đường hoàng, sau đó, từ giờ về sau sẽ không nợ gì nhau, không làm phiền nhau nữa, chỉ làm bạn bè đơn thuần, được không?”
Thế thì tôi còn gì để từ chối nữa, anh ấy làm nhiều chuyện vì tôi như vậy, tôi không thể ngay cả một yêu cầu đơn giản như thế cũng không đồng ý được!
Tôi gật đầu: “Đúng rồi, hôm qua Cố Thanh cũng đến thăm anh, Thư vẫn sốt cao không giảm, em đến thăm nó trước một chút.”
Vu Mạnh gật đầu, dịu dàng nói: “Được, vậy em đi đi!”
Tôi đến tầng một truyền nước, gần đây rất nhiều người bị cảm, tìm một lúc lâu mới thấy Thư, Cố Thanh đang đút thuốc cho cô ấy.
Tôi đi tới đó, Thư cười nói với tôi: “Chị Hằng, sao chị cũng ở đây thế?” Xem ra Cố Thanh vẫn chưa nói chuyện của Vu Mạnh cho cô ấy biết, chắc là không muốn để cô ấy lo lắng! Có điều bây giờ Vu Mạnh đã tỉnh, nói cho cô ấy biết cũng không sao.
Tôi nói: “Hôm qua Vu Mạnh bị thương trên đường đến tìm chị, cũng may cấp cứu kịp thời, đã không đáng ngại nữa.”
Vẻ mặt căng thẳng của Thư hòa hoãn lại, nói: “Thế thì tốt, vậy hôm nay chị cũng không đi quay phim ư? Ngại quá, em lại bị cảm lạnh trong phòng tắm.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, dù sao chị cũng không đi.” Tôi nhớ ra Vu Mạnh tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, liền nói: “Thư, bây giờ chị đi mua một chút đồ ăn cho Vu Mạnh, em muốn ăn gì không?”
Cố Thanh vội nói: “Để em mua cho, nếu chị mà đi trên đường lớn, không bị người ta vây quanh mới là lạ ấy!”
Thư kéo tay tôi nói: “Chị Hằng, chị ở lại với em đi! Lâu rồi em không nói chuyện với chị.”
Tôi gật đầu, Cố Thanh đi rồi, tôi ngồi xuống gần cô ấy hỏi: “Chuyện đó… Thư, em nói với Cố Thanh chưa?” Đương nhiên cô ấy biết tôi nói chuyện gì, là những chuyện quá khứ mà cô ấy không muốn cho người khác biết.
Thư nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Em chỉ nói với anh ấy em tên Thư Minh, những chuyện khác vẫn chưa nói với anh ấy, em sợ, em thật sự sợ.”
Tôi gật đầu, đương nhiên là tôi tôn trọng cô ấy, nhưng tôi cảm thấy cho dù Cố Thanh biết tất cả những chuyện này cũng sẽ không để tâm chúng.
Chuyện của Thư, từ ngày đầu tiên khi cô ấy trở thành trợ lý của tôi, tôi đã biết. Khi đó, Vu Mạnh đưa cô ấy tới, lúc đó tôi cũng vẫn còn thích Vu Mạnh.
Vu Mạnh nói: “Ngân Hằng, đây là Thư, sau này để cô ấy làm trợ lý cho em đi! Em quan tâm cô ấy một chút, cô ấy làm trợ lý lần đầu.”
Tôi gật đầu nói đồng ý. Dù gì lúc đó tôi mới ra mắt dựa vào Cố Thành Phan, cho nên có trợ lý hay không tôi cũng không hiểu.
Thế nhưng Vu Mạnh luôn chu đáo mọi mặt, từ khi tôi vào tập đoàn Tâm Nguyệt đã giúp tôi không ít, nếu đã là người Vu Mạnh tìm đến thì nhất định sẽ không tệ.
Kết quả, Vu Mạnh vừa đi, Thư liền cười nói: “Chào chị, Trình Ngân Hằng, em là Thư Minh.”
Khi đó mới chỉ một năm kể từ khi chuyện Thư Minh giấu giếm bị lan truyền sôi sùng sục, đương nhiên tôi cũng biết chút ít, cho nên tôi vô cùng kinh ngạc.
Thư lại thản nhiên: “Em biết chị sẽ kinh ngạc, nhưng dù gì chị cũng là người em sắp làm việc cùng rất lâu, cho nên em muốn thành thật với chị, cũng chỉ có không giấu giếm gì thì em mới có thể thuận theo tự nhiên mà làm trợ lý cho chị.”
Tôi nhìn người trước mắt, có chút kinh ngạc: “Nhưng… tôi nhớ, Thư Minh không giống thế này!”
Cô ấy cười có chút bất đắc dĩ: “Em muốn bắt đầu lại cuộc đời mới, chắc chắn không phải chuyện đơn giản như đổi thân phận, em bắt buộc phải đổi gương mặt, ngại quá, đã dọa chị rồi.”
Tôi kinh ngạc, chuyện này phải đau đớn cỡ nào mới có thể chỉnh một gương mặt như hoa như ngọc thành một gương mặt bình thường không có gì nổi trội như vậy.
Cô ấy lại không cho là vậy: “Chuyện này, chị, em, Vu Mạnh đều biết, em biết chị không có người đại diện thực chất, tuy nói Vu Mạnh là người đại diện của chị, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, anh ấy là cậu chủ của tập đoàn Tâm Nguyệt, sao có thể có thời gian lăng xê chị chứ! Nhưng chị yên tâm, em sẽ giúp chị, giúp chị xử lý tốt mọi chuyện, dù sao em cũng là người từng trải, nhưng sau này có thể em sẽ không khoe khoang như vậy nữa, em mà hôm nay chị nhìn thấy chính là lần cuối cùng em như vậy.”
Đó thật sự là lần duy nhất tôi nhìn thấy bộ dạng khoe khoang của Thư, từ đó về sau, cô ấy khúm núm, cẩn thận từng ly từng tí, rất sợ làm sai chuyện gì, cũng rất sợ chọc giận người khác.
Tôi nghĩ: chắc là vào lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt, trong xương tủy cô ấy vẫn là Thư Minh, nhưng từ đó về sau, vì nguyên nhân cô ấy rơi xuống đáy vực, phải bắt đầu cuộc sống mới, khoe khoang không hề cho cô ấy một lợi ích nào!
Nhưng tôi cảm thấy, tôi vẫn rất thương cô ấy, một người phải dũng cảm cỡ nào mới có thể lấy lại dũng khí khi từ đỉnh cao ngã xuống đáy vực, một lần nữa bò dậy, thay xương đổi thịt, bắt đầu một cuộc sống mới chứ!
“Chị Hằng.” Tiếng nói của Thư phá vỡ suy nghĩ của tôi: “Thực ra… Nếu chị biết em không giống như chị tưởng tượng, chị có tha thứ cho em không?”
Tôi không hiểu: “Thế nào gọi là em trong tưởng tượng của chị? Em chính là em, chị đâu cần phải tưởng tượng em thành ai chứ? Em chính là bạn của chị!”
Thư nở nụ cười, tuy đã chỉnh sửa hoàn toàn, nhưng sức cuốn hút nguyên bản nhất của con gái vẫn không thay đổi, khí chất sinh ra đã có một gương mặt xinh đẹp không giống với khí chất sau này mới có gương mặt đẹp.
Người vẫn luôn tự tin tuyệt đối càng xinh đẹp hơn so với những người cố tỏ ra xinh đẹp, điều này là không thể phủ nhận. Như Thư từng nói: người phụ nữ đẹp nhất là đẹp mà không tự biết. Nhưng nếu như một người thật sự xinh đẹp thì bản thân sẽ tự phát hiện, kiểu phụ nữ đẹp mà không tự biết chắc chỉ có lúc trong mắt tình nhân hóa Tây Thi mới xuất hiện!
Lúc này Cố Thanh mang theo hai bát cháo và mấy cái bánh bao hấp cùng bốn ly sữa đậu nành chạy tới.
Cậu ấy vừa tới tôi liền giúp cậu ấy cầm bớt đồ trong tay. Cậu ấy dặn tôi: “Cháo trứng thịt nạc là mua cho Vu Mạnh, chị nhớ bảo anh ấy nhất định phải ăn hết nhé.”
Tôi chẳng biết nên khóc hay nên cười: “Cậu yên tâm đi, chị sẽ không ăn trộm đâu.”
“Không không không.” Cố Thanh vội vàng muốn giải thích: “Em không có ý này, bởi vì không xách nổi nữa, ưu tiên bệnh nhân, cho nên mấy người khỏe mạnh chúng ta ăn bánh bao là đủ rồi!”
Tôi biết không phải cậu ấy nghiêm túc, cầm lấy cháo nói: “Cậu chăm sóc tốt cho Thư đi, chị đi xem Vu Mạnh đã.”
Tôi vừa mới ra tới cửa bệnh viện đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã, là bà Vu và Vu Mạnh.
Bà Vu nói: “Coi như mẹ xin con được không? Con có thể đừng qua lại với Trình Ngân Hằng nữa được không, lúc trước các con muốn ở bên nhau mẹ đâu có phản đối! Nhưng… nhưng nó xoay người một cái liền lao vào vòng tay của cậu chủ nhà họ Cố, ngay cả chào hỏi cũng không có một tiếng, con… con nói xem tại sao con lại bị một con yêu tinh như vậy câu mất hồn chứ!”
Vu Mạnh bất mãn: “Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh nữa, con muốn ở bên người ấy người ta còn không muốn kia kìa!”
“Con… ” Bà Vu vô cùng tức giận.
“Được rồi, mẹ.” Vu Mạnh nói: “Mẹ không có chuyện gì thì đi dạo phố, khiêu vũ đi, rất tốt mà, chuyện của con không cần mẹ tham gia đâu.”
“Được… được.” Bà Vu nói: “Hay cho thằng nhóc con có cốt khí, sau này mẹ sẽ không xía vào chuyện của con nữa.”
Bà ấy nói xong đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau, thật là ngượng ngùng, bà Vu hừ lạnh một tiếng rồi đi.