Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sabj
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động không ngừng vang lên, Cố An Kỳ lạnh lùng nhìn dãy số hiển thị, chần chừ chưa ấn vào nút nghe.
Tiếng chuông kêu một lúc lâu, khi sắp bị chuyển vào hộp thư thoại thì cô mới bắt máy: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”
“Xem tin tức chưa?” Giọng Chu Á Kiệt trầm trọng.
“Xem rồi, không ngờ tôi và Tô thiên vương còn có thể có loại quan hệ như thế nha.” Cố An Kỳ khẽ cười, ánh mắt nhìn vào móng tay, hình như hơi dài rồi.
Chu Á Kiệt nghe ra Cố An Kỳ có ám chỉ khác nhưng làm bộ như không biết: “Trước hết cô cứ ở nhà, đừng đi ra ngoài, bên ngoài chắc chắn đều là truyền thông.”
“Chu tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi anh một vấn đề. Trong tòa nhà này còn có những nghệ sĩ nào ở nữa?” Cố An Kỳ chắc chắc nói, “Không muốn nói với tôi cũng không sao, anh cũng nên biết dưới tình huống hiện tại, tôi biết càng nhiều thì sau này ứng đối càng có lợi”
“…” Chu Á Kiệt trầm mặc trong chốc lát, sau đó tuôn ra vài cái tên, “Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm.”
“Thật không?” Cố An Kỳ dừng một chút, “Anh định tạo scandal cho tôi và ai? Trịnh Văn Quân?”
“Đúng.” Chu Á Kiệt không nói dối, nói thẳng với Cố An Kỳ bằng một âm tiết khẳng định.
Cố An Kỳ nghe giọng nói đè nén của Chu Á Kiệt, vốn hơi tức giận anh tự tiện làm chủ nhưng lại bình tĩnh hơn. Cho tới bây giờ Chu Á Kiệt chỉ tính kế người khác nhưng lần này cũng bị đùa bỡn trong tay, phỏng chừng bây giờ anh cũng đang hoảng hốt.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý. Đúng dịp cô vừa chuyển nhà thì nghỉ ngơi vài ngày đi, nhớ không được đi ra ngoài.” Chu Á Kiệt dặn, “Chuyện này cũng không khó giải quyết lắm, cố chỉ cần chết cũng không nhận mình làm là được.”
“Tôi tin năng lực làm việc của Chu tiên sinh, cũng tin anh sẽ không để nghệ sĩ đầu tiên sau khi tái nhậm chức bị hủy bởi việc nhỏ như vậy.” Ngữ điệu của Cố An Kỳ nhẹ nhàng nhưng khiến Chu Á Kiệt phải nhăn mày. Vốn tưởng cô sẽ bị phóng viên dưới lầu cũng những tin đồn thất thiệt làm cho nôn nóng, khẩn trương, song anh chẳng thể ngờ cô vẫn có thể bình tĩnh nói tin tưởng anh có thể xử lý tốt chuyện này.
Anh biết cô không phải không quan tâm đến tiền đồ bản thân, cũng không phải hoàn toàn tín nhiệm anh. Cô sở dĩ nói như vậy chỉ vì chắc chắn anh không thể bỏ mặc cô trong chuyện này.
“Cô nghỉ ngơi đi.” Chu Á Kiệt nói xong thì cúp điện thoại.
Cố An Kỳ nhìn màn hình đã tắt, cười nhạt không nói gì.
Nếu chỉ có Tô Dật Phàm, chuyện này nói không chừng còn có cách giải quyết, nhưng lại xuất hiện một TrịnhVăn Quân chỉ có thể nói là càng ngày càng không tốt. Đúng vậy, cô đúng là nghe Trịnh Văn Quân từng nói Tô Dật Phàm vừa về nước chưa có chỗ ở, Dương Văn Lâm tạm thời sắp xếp anh ở cùng Trịnh Văn Quân luôn, nói là để có thể tiện chăm sóc cho nhau, lúc đó cô tâm bất tại yên* nên không để ý nhiều. Dù sao việc cũng không liên quan đến mình, cô sẽ không đi lo chuyện cho người xa lạ, nhưng dù thế nào cô cũng không thể ngờ được Dương Văn Lâm tùy tiện sắp xếp như vậy lại càng làm to chuyện.
(Đây là cách nói của Nho gia: Tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn, thực nhi bất tri kỳ vị. (Tâm không đặt vào đó thì tuy nhìn nhưng không thấy, tuy nghe nhưng không biết, tuy ăn nhưng không cảm nhận mùi vị của thức ăn) ).
Nếu để giới truyền thông biết được Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm ở cùng nhau thì sự việc còn rắc rối hơn nữa. Tô Dật Phàm từ khi ra mắt tới nay đã từng từ chối vô số nữ minh tinh, sớm đã có người hoài nghi anh lãnh cảm hay đồng tính luyến ái rồi.
Nếu bị giới truyền thông biết anh và Trịnh Văn Quân ở cùng một nơi, ặc… Cô đã có thể đoán được giới truyền thông sẽ bổ não như thế nào, viết thành văn vẻ hoa mỹ ra sao.
Tô Dật Phàm và Trịnh Văn Quân đều là nghệ sĩ hàng đầu của “Đông phong”, một người là thiên vương đứng đầu trong nước, một người đang là thần tượng lên như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng. Âu Dương Thừa luôn luôn lấy lợi ích làm chuẩn mực. Nếu Cố An Kỳ trong mắt anh ta không còn giá trị gì, nói không chừng người thứ nhất bị khai đao chính là Cố An Kỳ.”Đông phong” không bao giờ vì bảo vệ cô mà làm xấu thanh danh Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm, cho nên khả năng lớn nhất chính là cô sẽ như đứa trẻ bị vứt bỏ để bảo vệ hai người đó.
Đau đầu quá, sao mấy chuyện lung tung vớ vẩn này lại tập hợp cùng một chỗ chứ?
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Được rồi, một trong những nam chính gọi đến.
“Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ ngữ điệu không lên xuống.
“An Kỳ, cô cũng chuyển tới đây à ?”
“Ừ, nhà của tôi sắp bị phá bỏ nên Chu tiên sinh tìm cho tôi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
“Cô ở phòng mấy?”
“502” Cố An Kỳ thuận miệng trả lời.
“Cô đừng hoảng hốt, tôi với anh Dật Phàm sẽ đến đó.”
Ặc… Anh ta nhìn kiểu gì mà thấy cô hoảng hốt? Cố An Kỳ không nói gì, vừa định bảo anh đừng tới đây thì anh đã dập máy từ lâu. =_=||| chẳng lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Cố An Kỳ nhòm qua mắt mèo thấy là hai người bọn anh mới mở cửa.
Cố An Kỳ mời hai người vào cửa, chào hỏi rồi nói: “Tôi hôm qua mới chuyển tới đây chưa chiêu đãi các anh được. Thật có lỗi.”
“Không sao, không cần phiền toái.” Cố An Kỳ lén đánh giá Tô Dật Phàm, chỉ thấy thái độ của anh vẫn ôn hòa như cũ, vẻ mặt vẫn ấm áp như lần đầu cô gặp anh. Cố An Kỳ vốn tưởng rằng anh nghe thấy cô hôm qua mới chuyển vào sẽ cảm thấy cô cố ý làm phiền anh, lại gây ra tin đồn mà tức giận, khinh thường cô, nhưng cô không nghĩ tới, anh lại không có ý trách tội.
“An Kỳ, cô có đắc tội ai hay không? Để người đó phải hại cô?” Trịnh Văn Quân nhanh mồm nhanh miệng hỏi. Trong khi mọi người vòng vo mãi không đi vào vấn đề, không bằng hỏi thẳng luôn.
“Không rõ lắm, ” Cố An Kỳ không nói cho Trịnh Văn Quân nghi ngờ vô căn cứ của mình “Công việc đã bị đình chỉ tạm thời, bây giờ bên ngoài đều là paparazzi, chúng ta không ra được, tình huống đúng là không thể lạc quan.”