Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười hai giờ đêm, Tô Dật Phàm cuối cùng cũng hoàn thành xong việc sáng tác ca khúc mới, sau khi sửa lại bản nháp anh định rời khỏi công ty.
Màn đêm yên tĩnh, ngoài bảo vệ ra chắc không còn ai khác ở lại.
Phòng tập của công ty bình thường đều mở hai tư trên hai tư, tuy không ít người lén luyện tập, nhưng để đề phòng thực tập sinh học lén kỹ năng của mình nên bình thường cũng không tập trong phòng tập —— nơi người khác dễ dàng quan sát cách mình luyện tập nhất.
Các thực tập sinh tranh đấu rất kịch liệt, vì đối với họ, mỗi một yếu tố nhỏ bé cũng có thể quyết định họ được ra mắt hay không.
Tuy nói nghe qua rất buồn cười rất hẹp hòi, nhưng Tô Dật Phàm cũng hiểu, cơ hội trên đời này luôn có hạn, nỗ lực phấn đấu bao nhiêu thì càng phải trả giá, cảnh giác bấy nhiêu. Ngây thơ quá mức sẽ để tuột mất thứ mình mong muốn.
Để tồn tại, để có được cuộc sống tốt hơn mà anh không ngừng thay đổi bản thân. Sự rèn luyện đã mài giũa anh từ thô ráp góc cạnh trở nên sáng bóng, không biết bắt đầu từ khi nào, anh có thói quen mang bộ mặt tươi cười hiền hòa, có khi đôi lúc còn không biết rõ đâu mới là mình nữa.
Anh không nghĩ như vậy là không tốt, không ít fan không phải đều thích anh dịu dàng và thân thiết như vậy sao?
Chỉ là… Mỗi khi nghĩ về bản thân, anh cũng nhớ về cô gái mang tên “Lâm Huyên Di”.
Cùng ngụy trang giống nhau, trong khi anh dần dần bị nhiễm đen thì cô vẫn trắng như tuyết như lúc ban đầu. Cô chưa bao giờ mất đi chính mình, cũng là người rất có dã tâm, luôn xác định được mục tiêu, việc mình cần làm là gì. Cuộc sống của cô luôn tươi đẹp như thế, mà cũng … tùy ý như thế.
Trong đêm yên tĩnh, vạn vật không tiếng động, nhưng nỗi nhớ của Tô Dật Phàm về Lâm Huyên Di lại như cơn lũ tràn khỏi đê, không thể vãn hồi.
Anh không phủ nhận, anh nhớ cô. Nhớ tới dáng vẻ giảo hoạt của cô sau khi thành công, nhớ tới dáng vẻ cô ẩn nhẫn mỗi khi bị bắt nạt, nhớ cô… cười với anh.
Nụ cười nhẹ hiếm hoi của cô làm anh nhớ khắc cốt ghi tâm hơn mười năm, chưa từng quên dù chỉ một giây. Cho dù khi ra nước ngoài phát triển, anh cũng luôn luôn chú ý tới tin tức của cô.
Ngày trước anh còn quá yếu, anh bướng bỉnh cho rằng không có khả năng bảo vệ cô, cũng như không có tư cách đứng bên cạnh cô che mưa chắn gió, nhưng chờ tới lúc anh đủ mạnh mẽ chuẩn bị trở về, lại phát hiện cô đã qua đời. Sự biến mất của cô như một thùng nước lạnh dội vào lòng anh, phá hủy hoàn toàn giấc mộng của anh. Sự cố gắng của anh giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa …
Lâm Huyên Di, cô gái giải hoạt như em lại dễ dàng ra đi như thế, một lần nữa… một lần nữa lại chỉ để lại cho anh bóng dáng của em…
Tô Dật Phàm lắc đầu, đang tự giễu sự ra đi của cô hay đang trào phúng sự nhớ thương của anh đối với cô… Anh cũng không muốn nghĩ nhiều nữa.
Tắt đèn phòng sáng tác, anh mặc thêm áo gió màu đen, khóa cửa rồi ra ngoài.
“Cộp… Cộp… Cộp…”
Tô Dật Phàm một mình đi ở hành lang vắng vẻ, rẽ vào một chỗ ngoặt. Cả dãy này đều là phòng luyện tập của thực tập sinh, trên hành lang tối om vẫn có một gian phòng còn sáng đèn.
Ánh sáng ấm áp len lỏi qua khe cửa, anh sửng sốt, muộn như vậy mà vẫn có người đang luyện tập trong này sao? Ma xui quỷ khiến anh dừng lại, nhìn cánh cửa trước mắt, hơi nhíu mày.
“Phù phù…”
Cố An Kỳ lại bị ngã một lần nữa, cô đã tập bốn năm tiếng nhưng vẫn không có kết quả gì, ngoại trừ ngã thì vẫn là ngã, cùng tay cùng chân nếu muốn nhảy đẹp đúng là không dễ. Cô xót xa nghĩ.
Kế hoạch của cô là tập đến nửa đêm, hai giờ về nhà tắm rửa rồi đi ngủ một giấc để ngày mai sắc mặt không quá xấu. Nhưng theo tiến độ hiện giờ thì cho dù cả đêm không ngủ, có lẽ cũng không thể nào học đươc.
A! Cái trò khiêu vũ này đúng là đồ bỏ đi. Cô oán giận than thở một câu, giận điên người, chuẩn bị tập lại lần nữa.
“Cót két…” Tiếng động ở cửa làm cô sửng sốt, chẳng lẽ tập muộn quá nên bảo vệ lên đuổi cô sao?
“Xin lỗi, cho tôi thêm nửa tiếng nữa, sau đó tôi sẽ thu dọn.” Cô đỏ mặt cúi đầu, không nhìn vẻ mặt người kia.
“Cô ở đây tập nhảy sao?”
Giọng nói trầm thấp mà từ tính này rất quen tai, cô ngẩng đầu lên phát hiện là Tô Dật Phàm. Tô thiên vương có phải rảnh rỗi quá hay không? Muộn thế này rồi mà vẫn lượn lờ ở công ty? ! Cô sa sầm mặt, nói thật, cô không muốn gặp lại người này, không có nguyên nhân gì khác, chỉ là do bản năng.
“Vâng.” Cô trả lời ngắn gọn, “Muộn thế này sao anh Dật Phàm vẫn còn ở công ty?”
“Có vài chuyện nhỏ.” Tô Dật Phàm không nói rõ, hỏi ngược lại cô, “Cô tập nhảy gì mà đến muộn như thế này?”
_||| Cố An Kỳ lúng túng, nếu có cái hố ở đây nhất định cô sẽ chui xuống. Cô chỉ tập vài động tác khiêu vũ đơn giản mà thôi, ai mà nghĩ cô lại tập đến tận bây giờ chứ…
Hơn nữa chủ yếu là thành tích còn … kém cỏi, khó nhìn.
Mất mặt, đối với người luôn cậy mạnh như cô mà nói, đúng là quá mất mặt. Nếu để những người khác thấy nữa… vỗ trán, đây đúng không phải chuyện nhỏ.
“Vài bài cơ bản mà thôi…” Cố An Kỳ cười, cố gắng làm như vô tình chuyển đề tài, “Thời gian không còn sớm, em cũng sắp đi rồi. Anh Dật Phàm thì sao? Cũng chuẩn bị đi sao?”
Tô Dật Phàm không trả lời, chỉ từ chối cho ý kiến gật gật đầu. Anh biết Cố An Kỳ đang nói dối, nếu anh không nghe nhầm, lúc vừa bước vào có nghe thấy tiếng cô ngã xuống thật mạnh.
“Vậy anh Dật Phàm đi trước đi, em còn cần thu dọn vài thứ.” Cố An Kỳ vô cùng chân thành nhìn Tô Dật Phàm. Cô rất hy vọng Tô Dật Phàm nhanh chóng rời đi, từ đâu đến thì về lại đó. Cô còn muốn tiếp tục tập luyện, không muốn bị người ngoài như Tô Dật Phàm thấy cô mất mặt.
“Một mình cô về nhà sao?.” Tô Dật Phàm hỏi một câu rất không liên quan, Cố An Kỳ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Con gái một mình về nhà rất nguy hiểm, tôi đưa cô đi.” Tô Dật Phàm cứng nhắc nói.
“Không cần, em còn phải thu dọn vài thứ nữa, cũng muốn tập thêm một chút.” Cô vẫn mang vẻ mặt tươi cười, duy trì khoảng cách nhất định với Tô Dật Phàm, tiếp tục dáng vẻ ngượng ngùng mà một “Hậu bối” nên có.
“Thời gian còn sớm, tôi chờ cô.” Tô Dật Phàm cười rồi tự tìm một góc ngồi xuống, không quan tâm mặt Cố An Kỳ biến đen, hoặc nên nói không phải anh không thấy, mà làm như không thấy thì hơn.
Ngày mai anh cũng không rảnh rỗi, sáng sớm đã có lịch trình. Tuy nhiên, anh đột nhiên không muốn ở một mình, không muốn trở về đối mặt với bốn bức tường, tiếp tục nhớ về đoạn quá khứ đã phai màu cùng người đã ra đi kia.
Tìm lý do để ở lại, tìm người để nói chuyện phiếm, có lẽ cũng không phải là quyết định tồi, ít nhất sẽ không … cô đơn… không đến mức lại nhớ về người kia…
Anh nghĩ như thế, ở nơi Cố An Kỳ không nhìn thấy hơi rũ mắt.
“Vậy làm phiền tiền bối.” Đã đến bước này rồi, cho dù cô không muốn cũng phải nói muốn hồi phủ trước. Cố An Kỳ cười nhạt xoay người, chuẩn bị thu thập đồ dùng.
“Cô không phải định luyện tập thêm sao? Tiếp tục luyện đi.” Tô Dật Phàm cười cười, đường cong cương nghị trở nên nhu hòa hơn, nhưng lời lẽ như khiêu khích Cố An Kỳ làm cô phát điên đến nơi.
“Không cần, hôm nay tập thế được rồi.” Cố An Kỳ nói, bề ngoài vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn hậu bối tôn kính tiền bối.
“Không kiểm tra thành quả sao?” Anh hỏi.
Cố An Kỳ không biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy… dường như Tô Dật Phàm rất mong chờ cô khiêu vũ? Cô hồ nghi liếc nhìn Tô Dật Phàm, phát hiện anh đang nghiêm túc nhìn mình, dáng vẻ “Tiền bối” rất quan tâm đến cô.
Nếu cô là người mới vào nghề tâm tư đơn thuần, có lẽ sẽ bị Tô Dật Phàm lừa, sẽ cho rằng anh là một tiền bối rất tốt, vô cùng chăm sóc cho hậu bối. Nhưng cô đã là “Đại tiền bối” nhiều năm, dáng vẻ đã dùng vô số lần này bây giờ khiến cô không vui vẻ chút nào.
“A, xem ra cô đã chuẩn bị xong .” Thấy Cố An Kỳ cũng không vui vẻ lấy lòng anh như bình thường, Tô Dật Phàm cũng không kiên trì nữa, ngược lại chuyển đề tài, “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Cố An Kỳ gật gật đầu, đuổi kịp Tô Dật Phàm.
“Anh Dật Phàm đưa em đến nhà ga là được, em có thể tự về.”
Cô vẫn tiếp tục diễn vai hậu bối nhỏ bé.
“Không sao, dù sao cũng thuận đường, tôi đưa cô về nhà luôn. Con gái nửa đêm về nhà một mình không an toàn.” Tô Dật Phàm lái xe, bình tĩnh nói.
Trong xe chỉ có hai người là cô và Tô Dật Phàm, đang phát bài hát của Lâm Huyên Di, không khí quỷ dị khiến Cố An Kỳ cảm thấy hơi khó chịu.
“Anh Dật Phàm, lần trước cám ơn anh đưa em đến bệnh viện.” Cô phá vỡ sự im lặng.
“Thuận đường mà thôi, cô không cần để ở trong lòng.” Anh nói ngắn gọn, chuyên tâm nhìn đèn trên đường, dường như muốn nói “Không cần cảm ơn tôi”.
Lại im lặng, Cố An Kỳ tìm đề tài, không muốn không khí quá cứng nhắc: “Anh Dật Phàm lần này cũng diễn 《 Hình xăm 》 đúng không, sau này nhờ anh Dật Phàm giúp đỡ nhiều hơn.”
“Cô cũng diễn sao? Vậy cố gắng lên.” Anh không nói nhiều, chỉ lấy giọng điệu “đại tiền bối” nói chuyện với “nghệ sĩ mới” .
“Bài hát này trong album thứ ba của chị Huyên Di đúng không?Anh Dật Phàm cũng là fan của chị Huyên Di sao?” Cố An Kỳ như lơ đãng hỏi ra vấn đề cô hoang mang đã lâu, phối hợp với vẻ mặt hưng phấn “tôi là fan bự của Lâm Huyên Di “.
“Xem như thế đi.” Tô Dật Phàm cứng ngắc trả lời, vẻ mặt ảm đạm trong chớp mắt, mày nhíu chặt lại.
Cố An Kỳ vẫn chú ý tới thay đổi trên vẻ mặt anh, cô biết mình không nên hỏi nữa, vì rõ ràng Tô Dật Phàm không muốn nói chuyện với người ngoài như cô về chuyện có liên quan tới “Lâm Huyên Di”.
Hai người cũng không nói gì nữa, im lặng rất lâu. Tô Dật Phàm lái xe đến khu nhà gần ngõ nhỏ của Cố An Kỳ, cũng không đưa cô đến dưới nhà. Cố An Kỳ gần đây khá nhiều tai tiếng, dưới nhà có paparazzi hay không chưa thể xác định được. Tô Dật Phàm tất nhiên cũng sẽ không mạo hiểm.
Cố An Kỳ xuống xe mới mở miệng: “Anh Dật Phàm, cám ơn anh đã đưa em về.”
Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ chốc lát mới nói: “Lúc khiêu vũ cũng không đòi hỏi quá nhiều. Nhớ thả lỏng cơ thể là được, rồi để bạn nhảy kéo đi . Khiêu vũ không phải một người luyện là được, có rảnh thì tìm người luyện cùng đi.”
“…” Cố An Kỳ xác định vẻ mặt mình lúc này chắc chắn đã cứng ngắc .
Thì ra anh vẫn thấy được…
“Cám ơn anh Dật Phàm chỉ giáo, ” cô cúi đầu, không để Tô Dật Phàm nhìn thấy vẻ mặt, “Anh Dật Phàm đi thong thả, hẹn gặp lại.”
Tô Dật Phàm nhanh chóng rời khỏi khu nhà Cố An Kỳ, mà Cố An Kỳ đi tiếp một đoạn ngắn về nhà. Cô tức giận , cô biết mình bị Tô Dật Phàm đùa giỡn . Cái gì mà “Không kiểm tra thành quả sao?”, Tô Dật Phàm căn bản chính là muốn chê cười cô. Thì ra anh biết hết!
Cô tức giận Tô Dật Phàm, nhưng cũng hờn dỗi với chính mình. Nếu không phải mình khiêu vũ không tốt cũng không đến mức như vậy. Mất mặt quá mất mặt… Người ưa hoàn mỹ như cô mỗi lần nghĩ đến chuyện mất mặt trước người lạ, trong lòng lại càng buồn bực .
Gió lạnh thổi vào cổ khiến cô run lên, suy nghĩ cũng rõ ràng vài phần.
Chuyện cũng đã xảy ra, Tô Dật Phàm cũng đã thấy được, nếu không thể vãn hồi, cô cũng không làm chuyện vô ích là nghĩ lại chuyện đó nữa . Chẳng qua, không thể không nói cô thật sự rất để ý đến Tô Dật Phàm. Lúc cô nhắc tới Lâm Huyên Di, vẻ mặt anh trở nên rất phức tạp.
Vì sao Tô Dật Phàm sau khi nghe thấy tên Lâm Huyên Di lại có vẻ mặt kì lạ như vậy, trông như … hoài niệm?
Đây cũng không phải vẻ mặt nên có đối với người xa lạ, hay anh thật sự từng biết mình? Cố An Kỳ nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.
Cô đúng là không nhớ mình từng biết người nào tên Tô Dật Phàm, từ nhỏ đến lớn, cô vẫn rất tin tưởng trí nhớ của mình. Nhưng vì sao…
Cô không rõ, cô đúng là không biết rốt cuộc là sao. Cố gắng nghĩ lại người từng quen trong trí nhớ, nhưng chưa bao giờ nhớ có ai tên Tô Dật Phàm. Tổng hợp những chi tiết như lúc ở KTV anh chọn bài hát của cô, trong xe cũng chỉ phát ca khúc của cô, tất cả dường như đều cho thấy anh rất hiểu biết về cô.
Không phải kiểu như fan mà là như người quen, thậm chí là người yêu.
Rốt cuộc thì anh có quan hệ gì với mình? Vì sao lại trở về đúng lúc như vậy? Có liên quan đến cái chết của mình hay không?
Cố An Kỳ cau mày, càng nghĩ càng khó hiểu, cô cũng không cho rằng mình từng mất trí nhớ linh tinh gì đó.
Về tới nhà, cô suy nghĩ cả đêm, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề này.
Sáng sớm hôm sau, cô rửa mặt bằng nước lạnh, nhanh chóng chuẩn bị trang phục.
Cô bây giờ vẫn an toàn, Tô Dật Phàm không thể biết cô chính là Lâm Huyên Di, cho nên cũng không cần phải đi tự hỏi nhiều làm gì, cho dù nghĩ nữa thì cũng chỉ là đoán, cũng không phải sự thật. Hiện tại mục tiêu quan trọng nhất của cô không phải tìm hiểu ân oán giữa mình và Tô Dật Phàm, mà phải đem tất cả tâm tư đặt lên buổi casting.
Cô lấy lại tinh thần, tỉ mỉ trang điểm rồi đi dến nơi casting —— tổng công ty “Octavia”.
Nơi tổ chức casting là ở hội trường tầng ba, xem ra mời không ít nghệ sĩ đến. Cố An Kỳ trong lòng tính toán.
Lúc cô đến, đã có không ít nghệ sĩ đang ngồi, mọi người đều ngồi tách ra, rải rác ở các góc. Cố An Kỳ quét mắt một cái, phần lớn đang trang điểm lại hoặc dùng gương kiểm tra dáng vẻ. Cố An Kỳ có thể lý giải suy nghĩ của họ, dù sao “Octavia” cũng là hãng mỹ phẩm, có kiểm tra kỹ năng trang điểm hay không còn chưa biết.
Chẳng qua… Cô liếc nhìn một góc, cười nhẹ. Buổi casting này đã bắt đầu ngay từ khi họ ngồi xuống rồi…
Trang điểm lại quá nhiều chỉ thể hiện sự thiếu tự tin cùng nôn nóng, nghệ sĩ như vậy sẽ trượt ngay từ vòng thứ nhất. Hãng mỹ phẩm luôn muốn chọn người đại diện tự tin xinh đẹp mà nữ tính. Không tự tin thì dù bề ngoài có đẹp cũng không có thần thái độc đáo.
Cố An Kỳ cười cười, tìm một vị trí không quá sáng ngồi xuống. Nhìn nữ nghệ sĩ lục tục đi vào, cô vẫn bình tĩnh như trước. Lấy tờ tạp chí mới ra từ giá bên cạnh, cô chậm rãi lật xem.
“Cố An Kỳ tiểu thư, tôi có thể ngồi bên cạnh cô không?” Đang đọc tập trung, đột nhiên có một giọng nói chen vào.
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt nhìn người tới. Dáng người cao gầy thuỳ mị hợp với khuôn mặt trẻ con đáng yêu, nhìn qua không hề có ác ý, cũng không thể nào khiến người ta căm ghét, chẳng qua… quanh đây còn rất nhiều ghế trống, khoảng cách cũng không gần với những người khác, nhưng cô ta lại cố tình chọn vị trí gần cô nhất để ngồi.
Rõ ràng là đối thủ, nhưng trước lúc casting lại trở nên thân thiết. Ha ha, không phải quá khác thường, cũng rất thú vị sao? Cố An Kỳ nhìn người tới, dần dần cong môi.
Đường Tâm Tâm, không nghĩ tới cô sẽ ra chiêu nhanh đến vậy, không nhịn được nữa sao?
“Ở đây chưa có ai, cô ngồi đi.” Cố An Kỳ cười nhẹ, dường như không nhìn thấu Đường Tâm Tâm, không thể nhìn ra cảm xúc dao động dưới nụ cười đó, vẫn ôn hòa trước sau như một.