Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi kết thúc vòng casting của “Octavia” Cố An Kỳ không quan tâm đến kết quả cuối cùng nữa. Từ trước đến nay cô không thể tha thứ cho bản thân đã phạm phải sai lầm lớn như vậy. Với một diễn viên mà nói thì tại thời điểm đó cô đã hoàn toàn mất tư cách. Cho dù lúc ấy gặp phải tình trạng gì, tình huống ra sao thì việc cô suýt mất khống chế là sai lầm không thể chối cãi.
Vấn đề lớn nhất của cô là không khống chế tốt bản thân. Tuy sau đó cũng cứu vớt lại được bài thi, người ngoài cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một cái gai, đối với người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như cô thì không thể khuyên bảo được bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa, cô vẫn cảm thấy mình không khống chế tốt bản thân ở trường thi là sai lầm vô cùng nghiêm trọng.
Lần trước chuyện của Diệp Y Dung cũng vậy, lần này cũng thế, xem ra cô đã lâu không huấn luyện nên đã quên đi cảm giác quý trọng sau khi vất vả mới giành được một nhân vật để diễn. Cô quá bốc đồng nên diễn không được tinh tế như nó cần có.
Cô, đã quá thoải mái mà lơ là luyện tập!
Vài ngay sau Cố An Kỳ đều nhốt mình trong phòng tập, sống chết luyện tập. Trừ lúc ngủ và lúc có lịch trình, thời gian còn lại gần như cô đều ở trong đó.
Đây là trừng phạt, cũng là lời cảnh tỉnh…
Không ai biết Cố An Kỳ ở phòng tập làm gì, nhưng thấy cường độ Cố An Kỳ chạy tới đó quá mức thường xuyên nên Chu Á Kiệt cảm thấy bất thường, sau đó thấy phương pháp luyện tập như không muốn sống của cô, đoán ra chắc cô đã chịu đả kích thật lớn.
Anh chưa hỏi tình hình vòng casting, nhưng nhìn dáng vẻ bất thường liều chết liều sống của Cố An Kỳ, anh cho dù ngốc cũng đoán ra, anh chỉ là không muốn xát muối lên vết thương của cô mà thôi.
Chu Á Kiệt trong lòng biết rất rõ Cố An Kỳ đã dồn bao nhiêu nỗ lực cho buổi casting lần này, nếu mà trượt chắc chắn cô sẽ chịu đả kích rất lớn. Vốn muốn nói vài lời, nhưng nhìn dáng vẻ cố gắng không ngừng của cô anh mới hiểu được, người hối hận nhất vì không phô bày được một bản thân hoàn hảo nhất, vì tình huống mình gây ra là cô, mà không phải anh.
Sau khi casting về Cố An Kỳ hình như đã thay đổi. Chẳng những nghiêm túc hơn so với quá khứ, mà hơi thở vốn hướng nội nay lại kín đáo hơn vài phần. Tái ông thất mã yên biết phi phúc*, có lẽ lần thất bại cũng không phải chuyện xấu, ít nhất Cố An Kỳ đang bắt đầu cố gắng thật sự… Chu Á Kiệt nghĩ như thế.
(*Tái ông mất ngựa yên biết phi phúc: họa phúc ở đời khó mà lường trước, cũng như ông lão ở biên giới mất ngựa chưa biết là họa hay là phúc)
Cô, lần này đúng là quyết tâm rồi.
“Ngày mai sẽ chính thức khởi quay 《 Hình xăm 》, cô nghiên cứu kịch bản đến đâu rồi ?” Chu Á Kiệt thuận miệng hỏi một câu.
“Đã phân tích xong nhân vật, cụ thể thì còn phải đến trường quay mới biết được.” Cố An Kỳ đơn giản trả lời, dù sao nhân vật không phải chỉ do một người tạo ra, mà còn phải hòa nhập với hoàn cảnh, phối hợp với những người diễn cùng nữa.
“Ừ…” Chu Á Kiệt gật đầu, đối với diễn xuất của Cố An Kỳ anh vẫn rất yên tâm , “Cụ thể nếu có vấn đề gì cô cứ nói cho tôi biết.”
“Tôi biết rồi.” Cô thản nhiên nói, day day huyệt thái dương hơi đau.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động Cố An Kỳ vang lên. Cô liếc nhìn tên người gọi sau đó nhíu mày, không bắt máy.
“Nghe đi.” Chu Á Kiệt không quan tâm nói. Cố An Kỳ nhíu mi, không trốn tránh Chu Á Kiệt mà bắt máy luôn.
“Ừ, chị biết rồi. Gặp mặt rồi nói sau, cứ như vậy đi.” Cố An Kỳ chỉ nói vài câu rồi cúp máy, sắc mặt vẫn như cũ làm Chu Á Kiệt không đoán được nội dung cô vừa nghe.
Anh không hỏi, Cố An Kỳ cũng không nói, hai người coi như cuộc điện thoại chưa hề xuất hiện, tiếp tục thảo luận kế hoạch sau này.
“Một năm nữa cô vẫn nên tập trung vào phim ảnh, trước tiên đứng vững ở lĩnh vực này đã. Thanh quản của cô cũng tốt, trừ quay phim ra thì có thể tiến vào lĩnh vực ca hát cũng được. Sau này những khóa tập luyện khác có thể tạm thời dừng lại, nhưng âm nhạc và khiêu vũ thì không thể bỏ được, nếu tất cả đều thuận lợi thì sang năm sẽ bắt đầu tiến vào lĩnh vực ca hát.” Giọng điệu Chu Á Kiệt bình thản giống như đang nói trưa nay ăn gì, “Một nghệ sĩ có thể đi rất nhiều con đường, hơn nữa nhờ đó mà số lượng người hâm mộ cũng được mở rộng hơn.”
Chu Á Kiệt trong lòng có tham vọng rất lớn, không chỉ với tương lai của Cố An Kỳ, mà với tương lai của mình anh cũng đặt tham vọng rất cao lên cô.
“Ồ?” Cố An Kỳ nhíu mày, không để ý nói, “Anh tự tin rằng ca khúc của tôi sẽ bán chạy sao? ‘Ca sĩ một mảnh’ *đối với tôi sẽ chỉ là trói buộc.”
(*ta không thể tra được tiếng việt của cái từ này nên đành giữ nguyên, đại khái khi bị coi là ca sĩ một mảnh thì sẽ mắc phải một trong hoặc nhiều các lý do sau:
– Bài hát chán
– Bản thân ca sĩ có nghề nghiệp khác
– Thiếu năng lực và bỏ bê nghề nghiệp
– Số lượng album bán được rất ít, không kí được các hợp đồng mới
– Vấn đề tài chính của công ty ảnh hưởng đến việc phát hành album mới)
Trong giới giải trí người phát hành album cũng không ít, nhưng cũng không hề thiếu ” Ca sĩ một mảnh”, bởi vì album đầu tiên của họ không được hưởng ứng tốt hoặc số lượng tiêu thụ không đạt tiêu chuẩn, nên sau đó không phát hành album nữa. Bị gọi là “Ca sĩ một mảnh” xét về mặt nào đó, đối với nghệ sĩ có tổn hại rất lớn. Cố An Kỳ biết bản lĩnh Chu Á Kiệt, cũng biết anh luôn theo đuổi sự hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ không để cô phải bí quá hóa liều, phát hành album quá sớm, chẳng qua… Cô muốn có câu trả lời thuyết phục từ anh.
“Cho nên mới nói phải đợi đến lúc thời cơ chín muồi, đợi đến khi khả năng ca hát của cô luyện thành thục thì mới có thể bắt đầu kế hoạch.” Chu Á Kiệt dường như đã có một ít kế hoạch, “A, còn nữa,có bán chạy hay không thì không chỉ xét chất lượng mà tuyên truyền cũng rất quan trọng. Tóm lại chỉ cần cô có đủ năng lực thì lượng tiêu thụ chắc chắn không thành vấn đề.”
“Vậy chờ thời cơ chín muồi rồi nói sau.” Cố An Kỳ dừng một chút rồi nói tiếp, “Có thể giúp tôi tìm thầy dạy khiêu vũ có thể sửa cùng tay cùng chân không?”
Cô không ngại bày điểm yếu của mình ra cho quản lý xem, vì cô biết chỉ dưới mạng lưới quan hệ của Chu Á Kiệt cô mới có thể nhanh chóng tiến bộ, nhanh chóng sửa được sai lầm, đạt được thành công. Điểm yếu, một khi không còn là điểm yếu nữa, có thể nó sẽ trở thành điểm sáng của cô, không phải sao?
“Ừ, không thành vấn đề, trước chiều mai tôi sẽ giúp tìm được thầy giúp cô.” Chu Á Kiệt cứng nhắc nói.
“Ừ…” Cố An Kỳ trả lời rời rạc, không quá vui vẻ hay sung sướng. Từ giây phút bắt đầu trùng sinh cô cũng đã hạ quyết tâm muốn trở về sân khấu kia, trở về đỉnh cao thuộc về cô.
Cho nên sự thất bại, lột xác đối với cô mà nói đều là những điều cơ bản nhất, chắc chắn phải có trả nghiệm. Cô đã sớm chuẩn bị tốt, cho dù bị cắt một lớp da đi chăng nữa thì cô cũng phải khắc phục hết các vấn đề của cơ thể. Cô tuyệt đối sẽ không mang theo nhược điểm của mình đến vĩnh viễn, sửa đúng và thay đổi nó mới là cách đi của cô.
“Đúng rồi, có thứ này cho cô.” Chu Á Kiệt nhìn vẻ mặt hơi hoảng hốt của Cố An Kỳ rồi nói, “Đi theo tôi.”
“Cái gì vậy?” Cố An Kỳ đi theo sau Chu Á Kiệt, hỏi một câu.
Chu Á Kiệt không trả lời, đưa cô đến một phòng chứa đồ lớn, “Mang tôi tới đây làm gì?” Cố An Kỳ khó hiểu.
Chu Á Kiệt không nói gì, chỉ từ từ bật đèn. Phòng chứa đồ không quá chật chội, thậm chí vẫn còn chỗ trống, trong góc đặt năm sáu cái hộp cả to lẫn bé, còn có nhiều túi quà tặng linh tinh gì đó.
“Tất cả những thứ trong phòng này đều là những người thích cô và fan hâm mộ viết cho cô, còn cả quà họ đưa tới nữa.” Chu Á Kiệt nói, mở một cái hộp nhỏ ra, “Lúc trước cô nằm viện nên chưa đưa cho cô được.”
Trong hộp nhỏ ngập đầy bưu thiếp và thư viết tay. Nếu nhìn qua, ít nhất phải trăm bức cả to lẫn nhỏ. Đủ loại kiểu dáng màu sắc khiến người ta hoa cả mắt.
Cố An Kỳ từ từ cúi xuống nhặt lấy một tờ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bức thư, không vội vã mở ra.
“Gian chứa đồ này tôi đã mượn Âu Dương Thừa, tương lai có thể cô còn có nhiều hơn nữa, càng nhiều người hâm mộ thì đồ gửi đến càng nhiều hơn, một ngày nào đó phòng này có lẽ không chứa đủ nữa.” Chu Á Kiệt không nhìn người đang ngồi trên mặt đất xem bưu thiếp là Cố An Kỳ mà anh nhìn ra ngoài cửa, như đã nhìn thấy triển vọng trong tương lai.
Cố An Kỳ nghe Chu Á Kiệt nói, cong nhẹ khóe môi. Cô không quay đầu cũng không đứng dậy, vẫn ngồi trên mặt đất, nói một câu nhẹ nhàng… như tan vào không khí: “Cám ơn.”
“Hôm nay cô không cần luyện tập , sau này thời gian luyện tập tôi sẽ giúp cô sắp xếp, hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi, ngủ đủ rồi mai đến đoàn làm phim.” Chu Á Kiệt nói.
“Ừ…” Hai mắt Cố An Kỳ vẫn đặt trên từng hộp thư.
Chu Á Kiệt nghe thấy cô nói, vẻ mặt không thay đổi cuối cùng cũng hơi thả lỏng một ít. Gần đây cảm xúc của Cố An Kỳ không được ổn định, thậm chí chỉ để sửa lại khuyết điểm của mình mà điên cuồng như bị ma nhập. Tuy hăng hái là tốt, nhưng sợi dây căng quá cũng sẽ biến chất. Về ngắn hạn thì Cố An Kỳ làm như vậy sẽ khiến cô giỏi hơn, nhưng về lâu dài mà nói, đây không phải là thượng sách.
Cố An Kỳ kỳ thật vẫn là người đa cảm, nếu không sẽ không diễn được đa dạng các nhân vật như vậy. Chẳng qua cô quá mức nhạy cảm khiến nó trở thành lực cản lớn đối với cô. Muốn tháo khúc mắc lần này của Cố An Kỳ, tốt nhất để thư của người hâm mộ ở bên cạnh giữ cô lại, bảo vệ cô, không hy vọng cô làm việc quá vất vả rồi bị thương.
Cố An Kỳ vào viện một lần, phong tỏa hết tin tức, vì vậy cô không biết có bao nhiêu người đau lòng vì cô bị thương, có bao nhiêu người đã khóc khi nhìn cô kiên cường đứng sừng sững không chịu ngã xuống đất. Từng phong lại từng phong thư được gửi đến công ty, thuốc liền sẹo và dụng cụ mát xa cũng được gửi hết gói này đến gói khác.
Chu Á Kiệt làm quản lý lâu như vậy nhưng chưa bao giờ gặp vị ngôi sao hạng ba, thậm chí hạng hai có được vinh dự này, được nhiều người quan tâm, được nhiều người lo lắng như vậy.
Cố An Kỳ, cô đúng là nghệ sĩ đặc biệt. Chu Á Kiệt hiếm hoi giương môi, nheo mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ. Nếu là cô thì chắc chắn có thể tiến xa hơn nữa.