Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
Náo loạn cả đêm, sau đó hai người mới ôm nhau đi ngủ, 'tiểu' Trì Húc đã mềm xuống nhưng kích thước vẫn lớn hơn bình thường vẫn còn nằm ở lại trong khe huyệt bị rót đầy tinh dịch.
Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Lục Chi Khanh lấy ra một bộ đồ theo đúng số đo của Trì Húc, thân hình của anh mảnh khảnh hơn so với Trì Húc, quần áo cũng là được may đo đặt riêng làm theo yêu cầu, Trì Húc không thể mặc vừa, cho nên đã sớm chuẩn bị trước.
\ "Ngày hôm nay có một buổi thảo luận nghiên cứu rất quan trọng, cho nên anh phải tới sớm một chút, em nghỉ ngơi cho tốt! \" xoa nhẹ lên đầu của người đàn ông đang giúp mình đeo caravat, trên mặt anh ta vẫn còn mang theo ủ rũ, trên người chỉ khoác hờ áo choàng tắm, làn da trắng nõn còn lưu nhiều vết loang lổ do hôm qua mình tạo ra, trên ngực hai bên núm vú sưng lớn hơn rất nhiều.
Đem caravat điều chỉnh đến độ siết lại vừa phải, dùng tay kéo xuống đầu Trì Húc để đòi một nụ hôn triền miên, ôm cổ của anh lưu luyến nói: \ "Bác sĩ, bệnh tương tư của tôi dường như càng nghiêm trọng hơn, làm sao bây giờ! \ "
Bị bộ dáng khả ái của anh chọc cười, ai có thể nghĩ tới người đàn ông luôn lạnh lẽo cấm dục bây giờ lại có dáng dấp như một người vợ trẻ mới cưới về, bệu má của anh mấy cái, \ "Vậy lần sau sẽ lại trị liệu chiều sâu cho Lục tổng nhé, giờ anh đi đây! \ "
Trên đường đi làm tâm tình của Trì Húc đã không có sáng sủa như hồi nãy vừa mới thể hiện ra, tối hôm qua lúc ăn cơm nghe được Lục Chi Khanh trong lúc vô ý nói ra một chuyện , Đường gia gần đây có động thái không nhỏ, ông lão họ Đường đã ở ẩn lại có manh động, xem ra là muốn xóa sạch hết tất cả vết tích trước kia, sẽ không dễ dàng để cho anh chạy thoát.
Chụm đầu lại ở trong căn hộ với Khương Hòe, lược sửa lại một chút tư liệu gần nhất hai người điều tra được, Khương Hòe bởi vì vụ án kia của Đường Thụy Hiểu chiếm được sự coi trọng từ ông lão họ Đường, những vụ án quan trọng nhất của Đường thị đều sẽ một lần qua tay anh.
\ "Hiện tại những chứng cứ chính xác trong tay chúng ta có cũng đủ làm cho Đường thị té ngã thật nặng rồi, chỉ cần đem những thứ này truyền ra bên ngoài, Đường thị ở Lạc thành chỉ sợ là không có chỗ nương thân! \ "
Trì Húc lắc đầu, đó không phải là mong muốn của anh: \ "Đường thị thế nào anh không có hứng thú, anh nhất định phải đem lão già kia đưa vào tù, chỉ bằng vào những gì chúng ta có thì vẫn còn thiếu một chứng cứ chính xác mang tính quyết định, sẽ có một vài thứ ông lão kia khẳng định chưa phi tang! \ "
\ "Nhưng mà chúng ta đã tìm hơn một năm, hoàn toàn không có tung tích! \ "
\ "Không phải, anh đại khái đã biết vật kia bị giấu ở địa phương nào! Hiện tại điều phải làm, chính là các nhử cho con mồi tự mình mắc câu! \" ánh mắt lóe lên tình thế bắt buộc, đến lúc rồi!
Hai tên đàn ông già đầu ở chung một phòng, việc công thảo luận xong rồi, một cách tự nhiên bắt đầu bàn đến việc tư . Ôm nhau cùng một chỗ lăn trên giường hơn một tiếng, chiến trường chỉ còn có tiếng thở đang hồi phục lại, hai người chui vào trong chăn dính lấy nhau, cảm thụ được cảm giác vui vẻ khi cơn kích tình đi qua, chỉ còn hơi ấm từ da thịt.
Trì Húc tựa ở đầu giường xuất thần, Khương Hòe liền vùi vào trong hõm vai anh, đôi tay ôm lấy hông của anh cười với vẻ mặt thỏa mãn. Không bao lâu sau lại không chịu được cô đơn bắt đầu khiêu khích Trì Húc, châm lửa ở trên người anh. Một chưởng nhanh như chớp chặn lại bàn tay đang mò vào trong, Trì Húc cười gian xảo như hồ ly tinh, nhấc lông mày lên, \ "Cục cưng đừng đùa với lửa! \ "
Khương Hòe rút tay ra khỏi lòng bàn tay đang nắm lấy tay mình của của Trì Húc, dùng cái tay ấy trực tiếp cầm vào cái thứ đang mềm xìu mà hồi nãy vừa tiết ra ở trong thân thể của anh, dùng tay trêu chọc nó, ánh nhìn mang theo tia khiêu khích hướng về phía Trì Húc, anh luôn biết rõ làm sao để khiêu khích dục vọng của Trì Húc: \ "Em còn muốn, hay anh không được rồi? \ "
\ "Lập tức cho em xem một chút người đàn ông của em còn được hay không! \" xoay lại đem người áp dưới thân thể, làm lại cái thứ đã cương lên kia trực tiếp đâm vào trong huyệt thịt vẫn chưa có hoàn toàn khép lại, kịch liệt đâm vào lại rút ra!
Bị chym lớn đột ngột tấn công làm cho hô hấp của Khương Hòe bị kiềm hãm, điều chỉnh cái mông thích ứng thứ cực lớn kia, vặn vẹo phần eo phối hợp với người đang mạnh mẽ 'cày bừa' khiến anh hít thở không thông, \ "Hicc. . . Ư aa. . . Thật lớn. . . Chậm thôi. . . ahh . . Đâm chết em rồi. . . \ "
Trước mắt có chút lo lắng không yên quả thực xác minh suy nghĩ của Trì Húc, anh đối với bản thân mình vẫn luôn rất có lòng tin.
Đường Thụy Hiểu khống chế được ánh mắt của mình tận lực dời về phía sàn nhảy, không muốn nhìn qua phía Trì Húc, giả vờ như hoàn toàn không để ý đến, nhưng mọi cử động của Trì Húc đều có thể gây sự chú ý cho cậu ta. Thấy Trì Húc đứng dậy cậu cũng chợt đứng lên, người chung quanh đều kinh ngạc nhìn cậu: \ " Đường thiếu làm sao vậy? \ "
\ "Không có. . . Không có việc gì! Tôi đi WC! \" ấp úng ném ra một câu, đi theo Trì Húc ra phòng phía sau. Người đi phía trước đột nhiên dừng lại, Đường Thụy Hiểu đang theo sát ở phía sau hấp tấp không kịp đề phòng nên đụng ầm một cái vào lưng của anh, bưng trán kêu thảm một tiếng.
Trì Húc xoay người nhìn cậu ta, lạnh lùng mở miệng: \ "Đường thiếu có chuyện gì ah? \ "
Đường Thụy Hiểu ngượng ngùng thả tay xuống, biểu tình nhe răng trợn mắt cũng thu vào, trong thanh âm có chút hờn mát: \ "Không có, không có việc gì! \ "
\ "Đường thiếu nếu như không có chuyện gì cần nói vậy tôi xin phép đi trước đây! \ "
Đường Thụy Hiểu ngẩng đầu lên, \ "Anh muốn đi? Vì sao? \ "
\ "Vào lúc Đường thiếu hẹn gặp tôi cho rằng chỉ có hai người chúng ta, hơn nữa, người ở bên trong tôi một người cũng không biết, người duy nhất tôi quen thì suốt một buổi tối cũng không có nói câu nào với tôi, cậu nói sao tôi không đi cho được. \ "
Từng lời nói ra xong đầu của Đường Thụy Hiểu đều phải thấp xuống một phần, sau khi nói xong trán của cậu cũng muốn chạm được ngực rồi, cuống quít muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ có thể thì thào xin lỗi rối rít: \ "Tôi, tôi. . . Xin lỗi, tôi không biết. . . Xin lỗi, xin lỗi. . . \ "
Đang lúc cậu hoảng loạn không thôi, không biết nên làm sao để giữ lại Trì Húc, nghe đến từ trên đầu truyền vào một tiếng thở dài, sau đó một tay đẩy ra phần tóc của cậu, nhẹ nhàng vuốt lấy chỗ nãy cậu bị đụng vào, đúng lúc này âm thanh nghe như tiếng của Chúa trời truyền đến trong lỗ tai hắn : \ "Đụng vào có bị đau hay không? \ "
Được ôm vào trong lòng của Trì Húc, Đường Thụy Hiểu lắc đầu một cái thật mạnh nhưng không nói chuyện, mừng đến muốn khóc tới nơi.
Trì Húc ôm cậu, cười đến ôn nhu, thú cưng có tính xấu thế nào, dạy dỗ cho tốt một phen thì sẽ trở nên rất nghe lời, không phải sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");