Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Làm sao bây giờ anh Lưu, em cảm thấy em xong đời rồi.”
Giọng điệu Trương Đông Húc đau xót, tiếng nói trầm thấp, cả người như mất hồn.
Lưu Phong đứng bên cạnh không kìm được liếc mắt hỏi cậu ta: “Cậu làm gì rồi hả?”
“Ôi, em nói lung tung rồi.” Trương Đông Húc vò tóc mình mấy lần, vẻ mặt đầy lo lắng, “Hình như em đã mắng chị dâu tương lai.”
Vẻ mặt Lưu Phong mờ mịt.
Đùa cái gì vậy, ở đâu nhảy ra một chị dâu tương lai?
Đúng lúc, nhóm người vừa tụ tập, Trì Nhuyễn cầm theo máy ảnh quay lại. Cô ấy liếc mắt nhìn Từ Dã một cái, lại nhìn thấy Lý Thần Ngạn đứng kế bên, không hỏi ngẩn người.
Gần như theo bản năng, Trì Nhuyễn quay đầu nhìn về phía Trương Đông Húc, sắc mặt phức tạp nhìn cậu ta.
Một lát sau, cô dùng khẩu hình lặng lẽ ra hiệu…
Tiểu huynh đệ, xin lỗi.
Trương Đông Húc: “…”
Cậu ta cảm thấy oan ức không chịu được.
Cậu ta lo lắng đề phòng, chỉ sợ Thời Hoan tiết lộ ra chuyện gì đó, nhưng Thời Hoan vẫn giữ mặt mũi cho cậu ta, vẫn luôn nói cười vui vẻ với Lý Thần Ngạn, không hề có chút nào là khó chịu.
Sau đó cả đoàn lên máy bay về nước. Trì Nhuyễn tự động nhường chỗ trống bên cạnh Từ Dã cho Thời Hoan, nháy mắt ra hiệu cho cô.
Thời Hoan nhớ đến những việc xảy ra trong phòng y tế, vết thương ở vai trái rõ ràng đã băng bó cẩn thận lúc này lại mơ hồ đau nhức.
Cô cũng nháy mắt với Trì Nhuyễn, tỏ ý rằng mình không muốn ngồi ở đó.
Ai ngờ Trì Nhuyễn lại tưởng cô ngại ngùng, liền thoải mái kéo cô tới, mạnh mẽ đặt xuống bên cạnh người Từ Dã, cuối cùng còn ý tứ sâu xa vỗ vai cô giơ ngón cái.
“…….” Thời Hoan đối với cô bạn thân này quả thật hết cách.
Hao Thiên nhiều năm không gặp Thời Hoan, lúc này đang bám chặt lấy cô không tha, thân thiết hơn cả mạng sống.
Từ Dã lơ đãng liếc nhìn liền thấy Thời Hoan đang giơ hai tay ra chơi đùa với Hao Thiên. Khóe môi cô hơi cong lên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng, lông mi đen dài thoáng rung động, tạo thành một cái bóng mơ hồ trên mí mắt cô.
Đẹp tới mức xiêu lòng.
Đôi mắt dài của Từ Dã nheo lại, không biết vì sao bỗng nhớ lại khoảng thời gian nào đó của nhiều năm về trước. Thời Hoan dưới ánh mặt trời, cũng vui đùa cũng Hao Thiên như vậy.
Hao Thiên được Thời Hoan cứu về, lúc đó nó vẫn chỉ là chó con, bị người ta vứt bỏ ở bụi cỏ ven đường. Cô đưa nó về từ ranh giới sinh tử, cũng hết lòng chăm sóc cho nó.
Khi đó cả ngày anh đều bận rộn huấn luyện trong quân đội, vừa mệt mỏi vừa buồn phiền, thứ duy nhất khiến anh có thể chống đỡ được, chính là Thời Hoan và Hao Thiên.
Trong những ngày tháng đen tối nhất, anh từng có cô.
Những ngày tháng như vậy, cũng muốn được quay trở lại một lần.
“Thời Hoan, sao đột nhiên lại trở về, cũng không gọi điện báo một tiếng?” Lý Thần Ngạn khoanh tay trước ngực nhìn về phía Thời Hoan, thuận miệng nói, “Đột ngột như vậy, không có cách nào chuẩn bị tiệc đón tiếp cho em được.”
Thời Hoan thấy buồn cười, khoát tay một cái, “Có sau đâu, lúc nào rảnh rỗi cùng đi uống rượu là được.”
Dứt lời, cô như cười như không nói với Từ Dã ở bên cạnh: “Lúc đó đội trưởng Từ cũng phải đến nhé, cho em chút mặt mũi.”
Từ Dã nghe vậy nhướng mày, giọng nhàn nhạt: “Sao có thể không cho.”
Thời Hoan thuận miệng nói vậy, không ngờ Từ Dã lại đồng ý thật. Lúc này cô hơi run lên, đột nhiên không nói được gì.
Lý Thần Ngạn vỗ tay cười nói: “Đúng lúc, bọn anh kết thúc nhiệm vụ này là được nghỉ ngơi. Thời Hoan, em về nước có việc gì không?”
Sau khi cô về nước đúng là khá rảnh rỗi.
Chỉ là tiệc đón tiếp này… Chẳng lẽ muốn làm thật à?
Thời Hoan đang suy nghĩ, Trì Nhuyễn đã nói lời quyết định, “Sau khi về nước ngoài việc về nhà ra thì cô ấy chẳng bận việc gì đâu ạ, rất nhàn nhã.”
“Vậy thì tốt!” Lý Thần Ngạn nghe thấy đáp án này, hài lòng nói, “Đợi mấy hôm nữa chúng ta tìm dịp hẹn nhau ăn một bữa.”
Từ Dã thoáng gật đầu, “Có thể.”
Thời Hoan nhắm mắt, “Được đó.”
Cô đáp xong liền nghiêng đầu nhìn Từ Dã, giữa lông mày ẩn hiện ý cười, “Có điều đội trưởng Từ chắc là rất bận rộn, lại còn nể tình tới tham gia bữa tiệc của em à.”
Từ Dã cười khẽ, thản nhiên đối diện với cô, nói từng chữ: “Còn phải xem đối phương là ai.”
Ý nói, Thời Hoan cô là trường hợp đặc biệt.
Trương Đông Húc thấy vậy, muốn cứu vãn cục diện hiện tại, vội vàng nói với Thời Hoan: “Chị Thời Hoan, vậy thì chị nghĩ hơi nhiều rồi. Bận rộn có là gì, đối với đội trưởng Từ của chúng tôi mà nói, tình nghĩa là quan trọng nhất.”
Thời Hoan nghe vậy rất tán thành, lập tức đưa tay vỗ vai Từ Dã, “Đúng, đừng chỉ nhìn thấy đội trưởng Từ lạnh lùng như vậy, thật ra tôi biết đội trưởng Từ là một người đặc biệt coi trọng tình nghĩa.”
Trương Đông Húc: “….”
Sao lời này nghe có chút quen tai nhỉ?
Cậu ta đang thầm thở dài đã thấy đội trưởng đang nhìn mình, thuận miệng nhắc nhở: “Nói sai loại tình cảm rồi.”
Sai loại rồi?
Nếu như không phải tình nghĩa, vậy là…
Trương Đông Húc suy nghĩ một lát, sau khi cẩn thận đánh giá Thời Hoan và Từ Dã vài lần, thấp giọng do dự nói: “Là tình yêu sao?”
Cậu ta vừa dứt lời, toàn bộ đám người rơi vào trầm mặc.
Từ Dã không ngờ Trương Đông Húc lại nói cái này, anh ngẩn người, hơi bật cười nhưng cũng không phủ nhận.
“Không không không, yêu vào thì khẳng định là rất điên rồ.” Thời Hoan xua tay phủ nhận thay Từ Dã, nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy đội trưởng Từ rất bình tĩnh.”
Nói chuyện vòng vo.
Trì Nhuyễn nghe Thời Hoan giải thích xong không kìm được lắc đầu, thầm nghĩ nha đầu này lúc trước vừa mắng người ta “Vì tình mà si, vì tình mà cuồng, vì tình mà đâm đầu vào tường”, lúc sau lại khen người ta bình tĩnh.
Đúng là tạo nghiệp mà.
Lý Thần Ngạn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Từ dã, tâm trạng không khỏi có chút phức tạp.
Đến cùng có phải là “điên rồ” hay không, sợ rằng chỉ có người trong cuộc mới biết rõ.
Mà Từ Dã thân là người trong cuộc, đương nhiên rõ ràng.
Từ Dã nhắm mắt nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn chưa lên tiếng.
Sự rõ ràng này, từ ngày đầu tiên anh gặp Thời Hoan, đã duy trì cho tới tận bây giờ.
Cô khiến anh tâm tâm niệm niệm, suốt đời khó quên.
Anh từ vì thế mà tự nghi ngờ chính bản thân mình, đi tìm kiếm tất cả mọi phương thuốc…
Nhưng dường như không có thuốc nào cứu nổi.
————-
Chính thức đặt chân lên lãnh thổ quê hương đã là ban đêm.
Bầu không khí nóng bức này đã lâu không gặp, chính xác là thuộc về cái lò lửa nhỏ này, thành phố A.
Nhiều năm không về, mùa hè ở thành phố A vẫn không hề có một chút mát mẻ nào.
Thời Hoan ngáp một cái, sau khi uể oải lại nghĩ tới việc về nhà gặp phụ huynh trước. Chuyện cô về nước còn chưa nói cho bọn họ, muốn dành một niềm vui bất ngờ.
Nhận hành lý từ tay Trương Đông Húc, cô thấp giọng nói cảm ơn, vừa dụi đôi mắt buồn ngủ đến mức hơi mơ hồ, liền nghe thấy Lý Thần Ngạn nói: “Mọi người về nghỉ ngơi đi. Hơn nửa đêm rồi không thể yên tâm được, tôi và Từ Dã đưa hai cô gái về nhà.”
Các đội viên đồng ý, từng người cầm đồ đạc rời đi. Trước khi đi Trương Đông Húc còn không quen lo lắng đánh giá Thời Hoan vài lần, cuối cùng vẫn bị Lưu Phong lôi đi.
Xe bộ đội lập tức có, ban đầu Lý Thần Ngạn muốn lái, nhưng Từ Dã sợ cậu ta mấy ngày nay không nghỉ ngơi tử tế, hơn nữa lại vừa xuống máy bay nên không để cho cậu ta lái xe.
Lý Thần Ngạn tự biết trạng thái mình không được tốt, cũng không cố chấp, ngồi luôn lên ghế phụ, đợi lát nữa sẽ thay phiên nhau cùng Từ dã lái xe.
Trì Nhuyễn ngồi tựa lưng vào ghế sau bắt đầu chợp mắt, đồng hồ sinh học của cô ấy rất chính xác, đến giờ liền buồn ngủ. Thời Hoan sau khi lên xe thì nói cảm hơn với hai người. Từ Dã không trả lời, Lý Thần Ngạn ra hiệu không cần.
Bốn người họ đều mệt mỏi, cả đường đi không nói năng gì.
Nhà Trì Nhuyễn ở ngay trong nội thành, cô ấy xuống xe về trước, Thời Hoan là người xuống sau.
Đêm nay Thời Hoan về nhà cha mẹ, ở thị trấn gần thành phố a, từ nội thành lái xe đi cũng mất một khoảng thời gian.
Lúc về đến trước cửa nhà, Từ Dã giúp cô xách hành lý xuống xe, đưa cho cô. Thời Hoan ngẩn người, mãi sau mới nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Bốn phía yên tĩnh, lúc này đêm đã khuya, trên bầu trời vầng trăng treo lơ lửng cùng với rất nhiều ánh sao, người qua đường thưa thớt.
Không biết vì sao Thời Hoan đột nhiên thả lòng tâm tình, không còn căng thẳng chột dạ như trước nữa. Lúc này cô đã bình tĩnh hơn nhiều khi đối mặt với Từ Dã.
Con người dưới màn đêm dễ biến thành một sinh vật cảm tính, Thời Hoan lại là người thẳng thắn, cô xoay đầu không hề chớp mắt mà đối diện với Từ Dã.
Lông mày Từ Dã nhàng cau lại, đang định hỏi cô sao vậy liền thấy đôi môi đỏ rực của cô hơi cong lên, khẽ hỏi: “Đội trưởng Từ, anh có ý gì vậy?”
Có ý gì?
Từ Dã nghe vậy liền yên lặng. Một lát sau anh cười khẽ, nheo mắt lại nhưng không trả lời.
“Vào đi.”
Anh chỉ nhẹ giọng, con người không hề nổi lên một gợn sóng nào, “Lần sau gặp lại.”
Thời Hoan: “……”
Được thôi, không trả lời thì thôi.
Dù sao cô cũng chẳng tò mò.
Nghĩ vậy, cô dứt khoát xoay người lại cầm vali hành lý đi về phía cửa, nghe Từ Dã ở phía sau nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ cái gì mà ngon,” Thời Hoan không kìm được, cũng không quay đầu lại lầm bầm nói, “Anh lảng tránh vấn đề đúng là khiến em đêm nay không thể chợp mắt nổi.”
Từ Dã “Ừ” một tiếng, giọng nói trầm thấp như mang theo ý cười, “Vậy thì tốt.”
Thời Hoan bỗng dừng lại, quay đầu nhìn Từ Dã không thể tin nổi. Đã thấy anh quay lưng lại với cô đi về phía xe, mở cửa ra định rời đi.
Nhìn Từ Dã thong thả như vậy, Thời Hoan đột nhiên nghi ngờ vừa rồi là ảo giác của tai cô.
Cô lắc lắc đầu, không hiểu vì sao mình cứ ở trước mặt Từ Dã thì đầu óc lại không được minh mẫn. Không nghĩ nhiều nữa, cô cầm vali hành lý đi lên lầu.
Sau khi gõ cửa, trước mặt chính là mẹ cô đang mặc áo ngủ đắp mặt nạ, giọng rất không vui vẻ: “Trước đó đã nói với các người rồi…”
Nói được một nửa, bà mới nhìn thấy rõ người ở ngoài, nhất thời yên lặng.
“Mẹ, mẹ ngày càng xinh đẹp đấy nhé.” Thời Hoan nói xong, cười híp mắt đi vào nhà, nhìn quanh bốn phía, “Cha con đâu?”
“Cha con ở thư phòng.” Lúc này mẹ Thời mới kịp phản ứng, tâm trạng vui vẻ không lời nào diễn tả được, vội vàng đóng cửa rồi đi vào đón lấy hành lý của cô, oán trách: “Con nha đầu này, sao về nhà mà không gọi điện?”
“Không phải con muốn cho hai người niềm vui bất ngờ sao?”
Thời Hoan đang cười, cha Thời từ trong thư phòng nghe thấy tiếng đã đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy con gái, ông ngẩn người, ban đầu có chút nghi ngờ, tiến lên xác nhận rồi mới dám tin là con gái đi suốt năm năm đã trở về nhà.
Thời Hoan nhìn thấy dáng vẻ của cha mình không khỏi có chút buồn cười, mắt cũng cay cay. Cô đưa tay ôm lấy ông, cả người đột nhiên cực kì mệt mỏi.
Giống như người đi xa quê hương suốt nhiều năm, khi trở về quê cũ, cuối cùng cũng thoát được tất cả sự phong trần trên người.
Thời Hoan nhẹ nhàng nói, giọng có chút khàn khàn: “Cha, con đã về rồi.”
….. cô trở về.
Cuối cùng, cô lại đứng trên quê hương của mình rồi.