Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lão Trương từ bên ngoài dẫn người vào, thấy đối phương Trần Đại Kiên liền đứng dậy tiếp đón.
“Lão Châu sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm tôi? Mau ngồi xuống đi.”
Châu Bạch Niên giọng điệu già nua không hiểu hỏi lại.
“Không phải lão Trần gọi tôi tới nói là có chuyện quan trọng sao?”
Hai lão già chưa hiểu chuyện gì thì Trần Ninh An lên tiếng.
“Là cháu lấy danh nghĩa ông nội gọi ông Niên tới.”
Trần Ninh An kéo ghế đứng dậy đi tới kéo lấy tay ông Châu giọng nũng nịu.
“Ông đừng giận cháu nha.”
Châu Bạch Niên nghiêm mặt lại, gõ nhẹ tay vào trán cô giọng khiển trách.
“Lần sau không được làm vậy.”
“Cháu biết rồi, ông chưa ăn đúng không, tới đây ăn với cháu.”
Trần Ninh An quay lại phía sau kéo con trai Châu Bạch Anh vào bàn.
“Bác vào ngồi ăn cùng mọi người đi.”
Trần Đại Kiên thấy người cũng đã tới không thể tiễn khách về được, chỉ biết mời xuống nói chuyện.
Trên bàn nhiều người xa lạ, Châu Bạch Niên là bậc tiền bối nên Hạ Nam vội vàng đứng dậy giới thiệu
“Cháu là Hạ Nam bạn học của Ninh An, nghe danh ông đã lâu hôm nay được gặp người thật trước mặt đúng là vinh hạnh của cháu.”
Châu Bạch Niên gật đầu, chàng trai tuấn tú hiểu lễ nghĩ này khiến người khác gây thiện cảm.
Hai người còn lại không hiểu quy tắc trong giới thượng lưu cũng không biết cách giao tiếp chỉ ngồi im lặng nghe mọi người nói chuyện.
Châu Bạch Anh chủ động hỏi cháu gái hai người còn lại.
“An An, hai vị này là?”
Trần Ninh An liếc qua hai người kia khinh thường mở miệng.
“Cháu cũng không biết, vừa về tới nhà thấy họ trong nhà, phải nhờ ông nội cháu giải đáp rồi.”
Hai cha con Châu gia nhìn về phía Trần Đại Kiên, giọng điệu trả lời của cô không lý nào họ không nhận ra hai người này có vấn đề, bọn họ tới đây khả năng liên quan tới hai người bọn họ.
Trần Đại Kiên vẫn giữ nguyên câu giới thiệu như đã nói với cháu gái.
“Đây là Liễu phu nhân và Lưu tiểu thư, bọn họ là…”
Chưa kịp dứt câu có người lên tiếng cắt ngang.
“Là con gái riêng và cháu ngoại.”
Trần Ninh Dương cùng Trần Đại Quân bước từ bên ngoài vào.
Người lên tiếng cắt lời là Trần Đại Quân.
Trên người ông vẫn còn đang mặc quân trang vội vàng mà tới đây chỉ sợ con gái sẽ chịu ủy khuất.
Trần Ninh Dương vốn dĩ là gọi ông tới rồi đi cùng em gái tới đây nhưng bên phía ông có việc không nghe điện thoại nên anh phải trực tiếp tới nơi đón người.
Từng bước chân vững chãi đi tới trước bàn ăn, cúi người lễ phép chào.
“Bác cùng anh tiếp tục dùng bữa.”
Châu Bạch Niên run rẩy chỉ tay về phía hai người đối diện.
“Đại Quân, cháu nói hai người này là con riêng của ba cháu sao?”
Trần Đại Quân gật đầu: “Hôm nay cháu cũng vừa mới biết bản thân có một đứa em gái kém cháu một tuổi.”
Châu Bạch Niên chỉ tay về phía Trần Đại Kiên: “Khi đấy em gái tôi còn đang nuôi con nhỏ mà ông lại lăng nhăng bên ngoài, hôm nay phải cho tôi một lời giải thích.”
Trần Đại Quân sinh sống trong môi trường quân đội nhiều năm, tính tình thẳng thắn không lòng vòng vào thẳng chủ đề.
“Năm ấy cháu còn nhỏ mẹ đã mất, tới khi cháu lớn hơn một chút mới biết do ông ta lăng nhăng nên mẹ lâm vào bệnh nặng dẫn tới trầm cảm sau sinh rồi qua đời, sau này cháu quyết tâm vào quân đội cũng là vì không muốn nhìn thấy mặt ông ta.”
Châu Bạch Niên ngồi phịch xuống ghế, mọi người thấy vậy liền tiến tới đỡ ông.
“Tại sao bây giờ cháu mới cho bác biết.”
Trần Đại Quân thở dài: “Khi ấy mẹ cháu đã mất cháu không có năng lực phản khác, ông ta cũng lập lời thề không cười thêm vợ mới không giao du với phụ nữ nữa, chuyện cũng qua lâu rồi cháu không muốn gia đình tan nát thêm.”
“Nhưng giờ ông ta đưa thêm đứa con gái riêng cùng cháu ngoại về, cháu không thể ngoảnh mặt làm ngơ được nữa.”
Trần Ninh An chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn góp thêm chút chuyện.
“Ông ơi, cô ta giống hệt bà của mình cũng cướp vị hôn phu của cháu.”
Trần Đại Kiên tức giận quát cháu gái.
“Trần Ninh An cháu không được nói linh tinh.”
Châu Bạch Niên không nói lẳng lặng kêu con trai đỡ mình ra về, em gái ông nâng trong lòng bàn tay lại bị một tên khốn ông coi là chiến hữu thân thiết hại chết, ông cần thời gian chấp nhận sự thật này.
Châu Bạch Anh cúi người chào tạm biệt: “Cháu đưa ba về trước.”
“Lão Châu à…” Trần Đại Kiên như là muốn nói gì thêm nhưng không biết nói gì.
“Cháu xin phép về trước.” Hạ Nam thấy mọi chuyện cũng không còn cần cậu nữa liền xin phép ra về, chuyện gia đình người khác cậu không nên tham dự quá nhiều.
“Để tớ đưa cậu ra ngoài.”
Trần Ninh An vội vàng đuổi theo, hai người đi dưới ánh trăng sánh bước ra ngoài.
“Hôm nay tử tế thế còn tiễn tôi ra ngoài.” Hạ Nam vẫn là ngứa đòn như trước, trong lòng vui muốn chết ngoài miệng nói lời cay độc.
“Lễ nghi phép tắc thôi, chắc cậu vẫn nhớ đường đi ra ngoài, tớ vào xem quá trình tiếp diễn đây.”
Nói xong Trần Ninh An bỏ mặc cậu chạy một mạch vào trong nhà.
Trần Ninh An từng thắc mắc tại sao phải để nhà họ Châu biết chuyện này, dù sao bà nội cũng mất lâu lắm rồi.
“Vì để chặt đứt toàn bộ đường lui của ông nội và mẹ con nhà kia.”
Trần Ninh An thực sự không hiểu, Trần Ninh Dương tiếp tục nói.
“Hiện tại Trần thị anh đã kiểm soát được hoàn toàn, chỉ có gia đình họ Châu với nhà chúng ta quan hệ thân thiết hơn, hiện tại ông nội sẽ dùng quan hệ để giúp hai mẹ con họ nhưng Trần thị với Châu thị đều tỏ rõ quan điểm không giúp, những người khác sẽ không muốn dây vào để đắc tội chúng ta.”
“Một Trần thị có thể còn dám giúp, thêm một Châu thị đứng sau sẽ không dám tùy ý nữa.”
Trần Ninh An đi tới rót ly nước cho chính mình, gấp gáp tới đây cũng chưa kịp uống ngụm nào.
“Anh định sẽ xử lý hai mẹ con họ như nào?”
Trần Ninh Dương trầm ngâm một lúc lên tiếng trả lời: “Em muốn xử lý họ gia sao?”
Trần Ninh An cười khẩy, ánh mắt nguy hiểm hơn: “Vậy cứ để họ trải qua sung sướng một thời gian đi, cô ta muốn gả vào họ Hạ cứ để cô ta được như ước nguyện.”
Cô đi tới ngồi trước mặt anh, cầm điện thoại chuẩn bị ra ngoài để lại một câu.
“Hạ Nam nói nhà họ Hạ không tốt đẹp gì, cứ để cô ta về làm dâu.”