Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm, trong phòng bệnh không có ai, Cố Diễn Chi cố hết sức mở mắt ra nhìn trần nhà tuyết trắng một lúc, ánh mắt rơi vào túi chất lỏng bên cạnh, đã truyền xong. Cô đưa tay ấn chuông, chờ y tá đến thay thuốc.
Lại chìm vào giấc ngủ chập chờn một lúc, cổ họng bốc hỏa, cô vô tri vô giác đưa tay lấy ấm đun nước trên tủ đầu giường bên cạnh. Bởi vì khoảng cách quá xa, cô bất đắc dĩ duỗi tay ra, giá treo truyền dịch trên tay lung lay sắp đổ.
Lục Thanh Thời kiểm tra vân tay rồi tiến vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Nàng lập tức vọt tới đỡ giá treo truyền dịch, đồng thời cầm lấy ấm nước nóng trên tay cô.
Cố Diễn Chi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ dường như hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm: "Chị đến rồi."
Đến khi nhìn thấy, ống nối với kim tiêm trên mu bàn tay cô đã chảy máu ngược về một nửa, người trước giờ luôn bình tĩnh khẽ mím chặt khóe môi.
Điềm báo lửa giận.
Lục Thanh Thời lấy ly giấy sạch trên tủ đầu giường rót cho cô một ly nước, sau đó nâng giường cao lên một chút để cô có thể ngồi dậy uống nước.
Sau đó, y tá chạy đến còn đang giải thích: "Thật xin lỗi Chủ nhiệm Lục, thật xin lỗi Đội trưởng Cố, hôm nay Chủ nhiệm Từ tổ chức đợt kiểm tra phòng, yêu cầu tất cả mọi người trong khoa phải có mặt..."
"Không sao..." Cố Diễn Chi còn muốn nói gì đó, ánh mắt lạnh lùng của Lục Thanh Thời đã nhìn sang.
Cô nghe lời mà im lặng.
"Cô là y tá phụ trách giường bệnh sao? Bệnh nhân nhấn chuông không nghe được còn chưa tính, chế độ tuần phòng mười phút một lần có ghi trong nội quy làm việc gì đó cũng không làm được. Chi bằng cuốn gói về nhà đi, gọi y tá trưởng của mọi người đến đây, tôi muốn đổi y tá phụ trách."
Y tá phụ trách có trách nhiệm theo sát bệnh nhân từ khi nhập viện đến khi ra viện, là công việc cốt lõi thường ngày của điều dưỡng, không cần phải làm ca đêm, cơ hội thăng tiến trong tương lai cũng rất nhiều. Y tá căng thẳng đến mức sắp khóc, liên tục nói xin lỗi.
Lục Thanh Thời lấy điện thoại trong túi ra, định gọi điện thoại đến trạm y tá, nhưng bị người nào đó ngăn lại, ngón tay tái nhợt đặt trên cổ tay mình.
Cố Diễn Chi mỉm cười, trên mặt đỏ bừng bất thường: "Được rồi, bác sĩ Lục, em cũng không có việc gì..."
Lục Thanh Thời dán tay lên trán cô, đưa tay kia về phía y tá: "Đưa tôi xem hồ sơ bệnh án."
Y tá nhanh chóng đưa qua.
"Được lắm, sao đột nhiên lại phát sốt?" Nàng cau mày lật từng trang, tay kia trượt khỏi trán cô. Cố Diễn Chi nhìn bàn tay thon dài trắng nõn rời khỏi mình, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng.
"Chỉ định của bác sĩ này là ai đưa ra?"
"Vâng... Là Chủ nhiệm Từ... Nói rằng loại thuốc mới này chống nhiễm trùng rất tốt, nhiều bệnh nhân ở đây đều đang sử dụng..."
Lục Thanh Thời đập hồ sơ bệnh án lên bàn cái bộp: "Ngưng cho tôi, vẫn dùng theo liều thuốc trước đây tôi đưa ra. Sau khi kiểm tra một lượt, tôi sẽ cân nhắc phương án dùng thuốc."
Y tá nhỏ cúi đầu không dám trả lời.
Lục Thanh Thời bước đến trước mặt cô ấy, đưa hồ sơ bệnh án cho cô ấy: "Sao vậy, mặc dù tôi bị đình chỉ, nhưng chức danh vẫn còn, tổ y tế của chúng tôi còn thiếu y tá."
Y tá nhỏ vội vàng đưa hai tay nhận lấy, không ngừng kêu khổ, hai Chủ nhiệm khoa đánh nhau, người phía dưới đều nằm ở thế khó.
"Vâng, vậy bên Chủ nhiệm Từ..."
"Yên tâm đi, có vấn đề gì thì nói ông ấy đến tìm tôi."
Cố Diễn Chi uống hết một ly nước, khi uống được nửa ly thứ hai, Lục Thanh Thời bưng đi.
"Trong thời gian ngắn đừng uống quá nhiều, nửa giờ sau mới uống nữa."
Cố Diễn Chi không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoan nghe lời bác sĩ: "Sao hôm nay chị đến đây?"
"Đến kiểm tra lại."
Nàng nhìn phòng bệnh trống trải, Cố Diễn Chi ở lại đây một mình hơn nửa tháng, ngoại trừ đội cứu hỏa thỉnh thoảng đến thăm cô, đều vắng tanh.
Nàng do dự một hồi vẫn hỏi: "Người nhà của em đâu?"
"Em là cô nhi." Đối phương trả lời rất nhanh, dường như không bận tâm đến câu hỏi có phần nhạy cảm này.
Lục Thanh Thời đã chứng kiến rất nhiều người tự oán tự trách bởi vì xuất thân bi thảm của mình, họ đều có vẻ nhất trí hận đời lạ thường trên mặt.
Cố Diễn Chi là một ngoại lệ, biểu hiện bình tĩnh lạ thường: "Tôi ở cô nhi viện đến lúc năm tuổi, sau đó được ba nuôi đưa về nhà."
"Vậy bây giờ ông ấy ở đâu?"
"Ba năm trước đã hi sinh trong một trận hỏa hoạn."
Lục Thanh Thời im lặng: "Thật xin lỗi..."
Mất đi người thân duy nhất trên thế giới, Cố Diễn Chi thực sự rất đau khổ, rất lâu sau mới bước ra từ trong bóng tối. Nhưng bản chất cô là người lạc quan, hôm nay nói đến những chuyện này, đáy mắt cũng chỉ có hoài niệm.
"Hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, đối với một người lính cứu hỏa cũng coi như là cái chết có ý nghĩa."
Lục Thanh Thời khẽ cười: "Em hãy xóa khỏi suy nghĩ đi."
"Không phải vậy sao, dù sao thời gian cũng sẽ trôi qua, có người nói, người ta sau khi qua đời sẽ trở thành ngôi sao sáng trên bầu trời. Thật ra nếu nói như vậy, chỉ cần là một đêm trời quang, ba sẽ luôn ở bên em."
"Nếu là một đêm không sao thì sao?"
"Vậy thì ông ấy chính là ngôi sao trong lòng em."
"Mẹ, con sẽ chết sao?" Thuốc hóa trị khiến cho mái tóc vốn đen bóng của cậu bé rụng sạch. Lục Thanh Thời ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt non nớt tái nhợt lên, hôn lên trán cậu bé.
"Không đâu, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho Nhạc Nhạc có chuyện."
Đứa nhỏ ngồi trên xe lăn ôm lấy cổ nàng như người lớn: "Mẹ đừng buồn, ba nói Nhạc Nhạc là nam tử hán, phải mạnh mẽ, phải bảo vệ mẹ. Mỗi khi muốn khóc thì hãy ngẩng đầu lên nhìn trời sao, nước mắt cũng sẽ không rơi xuống."
Đó là đoạn hội thoại cuối cùng giữa nàng và Nhạc Nhạc. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn nhỡ rõ đó là một đêm đầy sao, Nhạc Nhạc ngồi trên xe lăn, nàng đẩy cậu bé ra ngắm sao băng bên cửa sổ.
Còn Nhạc Nhạc, nàng chưa bao giờ quên cũng không nhắc tới, cố gắng tránh mọi chủ đề liên quan đến cái chết và sự sống. Sau khi bị đuổi khỏi Bệnh viện Công đoàn, nàng ra nước ngoài, về nước lại chọn làm việc tại Đại học Y khoa Nhân Tế cách xa quê hương hàng nghìn dặm. Nguyên nhân chỉ có một: Tránh khỏi nơi thương tâm.
Trong nhà nàng không có bất kỳ đồ dùng trẻ em nào, thậm chí còn không có di ảnh của con trai, quá sạch sẽ. Tần Huyên còn châm biếm, không phải nơi cho người ở.
Khi rời khỏi Bệnh viện Công đoàn, nàng không mang theo bất cứ thứ gì, bây giờ cũng chỉ một thân một mình. Nàng cố tình lảng tránh, ở một mức độ nào đó đã tạo nên chứng quên sinh lý. Nếu không phải Cố Diễn Chi bị thương nặng cận kề cái chết, thì đó vẫn là lớp bụi bặm đè nén ở nơi sâu nhất trong lòng nàng, khi chạm vào, bụi bặm ào ào tới kèm theo nỗi đau của nàng.
Nàng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không thở nổi.
Cố Diễn Chi thấy vẻ mặt của nàng không đúng, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng: "Bác sĩ Lục, bác sĩ Lục?"
Lục Thanh Thời tỉnh táo lại, quần áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt rất kém: "Sao vậy?"
"Em... Em muốn đi vệ sinh..."
Sau khi tỉnh lại, cô nhất quyết không dùng ống thông tiểu, dù cho bệnh nặng, cô vẫn phải duy trì một chút tôn nghiêm làm người cuối cùng.
Lục Thanh Thời thấu hiểu và tôn trọng quyết định của cô, vì vậy đưa tay đỡ cô dậy: "Nào, tôi đỡ em đi."
"Không không không, gọi y tá đến là được rồi..." Cố Diễn Chi từ chối, nhưng nàng đã đặt tay cô lên vai mình, tay kia ôm lấy eo cô.
Cố Diễn Chi không có lựa chọn nào khác, đành phải đứng lên đi theo nàng: "Làm phiền bác sĩ Lục rồi."
Khác biệt so với mỗi lần Lục Thanh Thời trang bị nhẹ nhàng đi kiểm tra phòng chính là, Từ Càn Khôn hận không thể gọi tất cả mọi người trong khoa tới, rồi dùng loa thông báo với toàn bệnh viện: Chủ nhiệm Từ của khoa Cấp cứu chuẩn bị bắt đầu kiểm tra phòng.
Cảnh tượng thường thấy trong các bộ phim truyền hình về y học, một nhóm nhân viên y tế cấp dưới mặc áo blouse trắng đi theo lãnh đạo tụ tập trên hành lang, rốt cuộc cũng được tái hiện. Đi một buổi sáng, Từ Càn Khôn bắt tay với từng bệnh nhân, Vu Quy liếc mắt, cảm thấy ông ta rất có thiên phú làm lãnh đạo quốc gia chứ không phải làm bác sĩ. Trong lòng khó tránh nhớ đến khi Lục Thanh Thời quản lý khu khám bệnh, mỗi lần kiểm tra phòng đều tốc chiến tốc thắng, thậm chí có đôi khi ngại thực tập sinh có quá nhiều vấn đề phiền toái, chỉ dẫn một số bác sĩ điều trị đi một vòng, cơ bản đều đã quen thuộc.
Nào giống như hiện tại, vừa ra khỏi cửa phòng bệnh: "À, bệnh nhân giường số 11, vừa rồi nói cái gì?"
Bác sĩ điều trị chính lập tức tiếp lời: "Bệnh nhân nói có triệu chứng đau ngực."
"Liên hệ với khoa Chẩn đoán hình ảnh, chụp phim xem."
Từ Càn Khôn nói xong, liếc nhìn đồng hồ: "Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Chiều nay tôi có một ca phẫu thuật, còn lại bác sĩ Hồ sẽ kiểm tra phòng."
Đồng hồ treo tường vừa điểm 11 giờ, mọi người đành phải cúi đầu chào tạm biệt ông ta: "Chủ nhiệm Từ, vất vả rồi."
Ông ta đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nhíu mày nhìn mọi người, hình như đang tìm ai đó.
Vu Quy cầm tập hồ sơ bệnh án, co ro trong đám đông, vô cùng bất ngờ khi được gọi tên.
"Vu Quy."
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô ấy, cô ấy đành phải kiên nhẫn tiến lên một bước: "Chủ nhiệm Từ, ngài có gì cần dặn dò?"
"Nghe Chủ nhiệm Lục nói gần đây cô làm rất tốt, ca mổ chiều nay cô làm trợ lý thứ ba."
Mặc dù chỉ là trợ lý thứ ba, nhưng cũng đủ làm cho nhóm người cùng khóa nhìn cô ấy bằng ánh mắt hâm mộ, ghen tị và bất mãn. Đầu tiên là làm đệ tử của Chủ nhiệm khoa, sau đó còn được lên bàn mổ cùng Chủ nhiệm khoa khác, là may mắn gì đây chứ?
Vu Quy thầm than: "Vâng, cám ơn Chủ nhiệm chiếu cố."
Trợ lý thứ ba thôi, chỉ hỗ trợ hút hút gì đó, có lẽ sẽ không cho cô ấy khâu. Với kỹ năng khâu của cô ấy, theo lời của Lục Thanh Thời chính là: Chó còn chê.
Cô ấy biết vị trí của bản thân ở đâu, cũng không muốn mất mặt trước mặt Từ Càn Khôn.
Thời gian sắp tới đầu giờ chiều, Vu Quy và mấy trợ lý khác vào phòng mổ sớm để chuẩn bị trước cho ca mổ, bác sĩ gây mê cũng đã có mặt. Sau khi đặt nội khí quản và gây mê toàn thân xong, bệnh nhân được đẩy vào phòng mổ. Y tá dụng cụ đẩy dụng cụ tới, thật không may, hôm nay Hách Nhân Kiệt trực phòng mổ. Hai người cá mè một lứa liếc mắt nhìn nhau, yên lặng làm việc trên tay mình.
Bên kia mấy người đàn anh của Vu Quy bắt đầu khử trùng cho bệnh nhân, Vu Quy nghiêng qua: "Không chờ Chủ nhiệm Từ tới à?"
Đàn anh liếc nhìn cô ấy: "Chủ nhiệm Từ chỉ làm những phần quan trọng, phần còn lại chúng ta sẽ hoàn thành."
Trong hệ thống phân cấp của phòng mổ, mặc dù thỉnh thoảng Lục Thanh Thời cũng cho phép bác sĩ tuyến dưới thực hiện động tác, nhưng phần lớn thời gian vẫn đứng bên cạnh theo dõi.
Vu Quy gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu.
Đây là một trường hợp đơn giản của phẫu thuật cắt túi mật nội soi. Động tác của đàn anh rất nhanh, nhanh chóng trên vùng rốn của bệnh nhân, theo quá trình xiphoid, mở ra ba cái lỗ ở bên phải bụng của bệnh nhân. Vu Quy hỗ trợ giữ kính, đồng thời hút dịch.
Bác sĩ mổ chính là đệ tử của Từ Càn Khôn, một bác sĩ điều trị ngoài 30 tuổi. Mặc dù còn trẻ nhưng trong một bệnh viện cấp 3 có rất nhiều bệnh nhân như Đại học Y khoa Nhân Tế cũng xem như là có kinh nghiệm phong phú. Hơn nữa, bệnh nhân cũng không có biến chứng nào khác, quá trình phẫu thuật xem như thuận lợi.
Sau khi rạch màng đệm, vùng tam giác túi mật lộ ra, móc điện chuyển sang chế độ cắt hỗn hợp. Bác sĩ mổ chính bóc tách từng chút một để tránh làm tổn thương các mô gan bên cạnh.
"Sư huynh, tại sao không dùng đông tụ điện? Không phải có thể giảm bớt chảy máu sao?"
Trợ lý thứ hai bên cạnh liếc nhìn cô ấy: "Cô nhìn là được rồi, đây là độc chiêu của Chủ nhiệm Từ, dùng phương pháp cắt hỗn hợp không dễ để đốt mô gan bị tổn thương."
"Ồ!" Vu Quy kéo dài giọng nói.
"Dời kính ngắm lên trên một chút."
"Được."
Bác sĩ mổ chính vừa cẩn thận từng li từng tí thực hiện thao tác, vừa quan sát màn hình lớn. Móc điện nhẹ nhàng lật túi mật qua, đột nhiên dừng lại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
"Không ổn, ống mật chủ lộ ra trên bề mặt gan, nếu không cắt được sẽ chảy máu ồ ạt. Mau đi gọi Chủ nhiệm Từ!"
Từ Càn Khôn nghe theo gió mà đến, quan sát một lúc, rốt cuộc Chủ nhiệm vẫn có chút tài năng: "Rút nội soi ổ bụng ra, đẩy dụng cụ cần thiết cho phẫu thuật mở lồng ngực tới đây."
Hách Nhân Kiệt và y tá dụng cụ đẩy những thứ cần dùng đến, đồng thời chuẩn bị ống dẫn lưu.
"Dao mổ."
"Dụng cụ mở ngực."
"Dao mổ điện đơn cực."
Mùi thịt nướng cháy khét lẹt tỏa ra, Vu Quy bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Một trong những lợi ích khi phẫu thuật mở lồng ngực là có thể phát hiện và cầm máu kịp thời, khi ống mật chủ bị bong ra, cuối cùng điều mà mọi người không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.
Một lượng máu lớn chảy vào bình lập tức tràn ra, Vu Quy cầm lấy dụng cụ hút dịch, tay bắt đầu run lên, cô ấy khẽ quay đầu lại.
Từ Càn Khôn vẫn bình tĩnh lấy băng gạc đè lên: "Đưa cho tôi kẹp có thể thấm hút."
Ông ta vừa làm vừa giải thích: "Khi xuất huyết nhiều, đừng sợ hãi, lấy băng gạc đè lại trước, sau đó kẹp lại, chú ý khi kẹp đừng làm đứt động mạch gan phải. Được rồi, thế là xong".
Ông ta dùng kéo cắt mô cắt bỏ túi mật, đặt vào khay: "Đưa bệnh án."
Hách Nhân Kiệt nhanh chóng nhận lấy, chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
Từ Càn Khôn nới lỏng kẹp cầm máu đang kẹp chặt mạch máu, không còn máu chảy vào bình. Ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi, còn lại để người trẻ tuổi mấy người làm. Khi khâu lại, chú ý trong buông ngoài nhanh, nếu không sẽ dễ bị vỡ ra."
Đàn anh mổ chính vừa rồi cảm kích vô cùng, nhìn ông ta như nhìn Thần: "Cám ơn Chủ nhiệm Từ đã dạy bảo."
Trợ lý thứ hai bên cạnh chờ Từ Càn Khôn rời khỏi, đụng đụng cánh tay của cô ấy: "Thấy chưa, y thuật của Chủ nhiệm Từ rất tốt, không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với Lục Thanh Thời."
Vu Quy cũng không hiểu nổi, chỉ là một ca phẫu thuật cắt túi mật bình thường, chẳng lẽ không phải là trình độ mà bác sĩ Chủ nhiệm khoa của một bệnh viện cấp 3 phải đạt được sao?
Về phần làm người... Cô ấy thật sự khó nói.
Bác sĩ gây mê bên kia đang thúc giục họ: "Nhanh tay lên một chút, bệnh nhân này chức năng tim phổi không tốt, thời gian gây mê sắp hết rồi."
Vu Quy liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã bốn tiếng trôi qua.
"Y tá dụng cụ kiểm đếm số lượng băng gạc, chuẩn bị đóng ổ bụng."
"Được." Y tá dụng cụ tính toán: "Không nhiều không ít, có thể đóng bụng."
"Chờ đã." Vu Quy liếc nhìn cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt: "Trực phòng mổ còn chưa trở lại, không cần xác nhận lại một lần nữa sao?"
"Không còn thời gian, nếu còn chờ nữa, bệnh nhân có thể tử vong trên bàn mổ bởi vì chức năng tim phổi bị suy kiệt."
Đó là điều mà bác sĩ gây mê không muốn nhìn thấy nhất: "Đúng vậy, mọi người nhanh lên đi."
Vu Quy luôn cảm thấy có gì đó không ổn, không tập trung. Cuối cùng Hách Nhân Kiệt cũng mang bệnh án trở lại, Vu Quy chọc chọc anh ta: "Anh đếm số lượng băng gạc lại một lần nữa đi."
Hách Nhân Kiệt liếc mắt: "Cô xem quá nhiều phim truyền hình y khoa rồi, chuyện quên băng gạc trong bụng bệnh nhân kiểu này không thể xảy ra ở bệnh viện chúng ta đâu."
Mọi người cười nhạo một trận, Vu Quy hơi đỏ mặt, nhưng vẫn kiên quyết nói: "Đếm đi, anh đếm lại một lần đi!"
Bác sĩ mổ chính không chịu: "Này người mới, cô có ý gì đây, là nghi vấn năng lực của Chủ nhiệm Từ hay là nghi vấn phương pháp thực hiện của tôi?"
"Tôi..." Vu Quy cố chấp nói: "Tôi... chỉ muốn xác nhận một chút."
"Xác nhận cái gì?! Nào đến đây đi, để chúng tôi mở mang kiến thức xem kỹ thuật khâu của đệ tử Chủ nhiệm Lục!"
Bác sĩ mổ chính còn chưa nói, trợ lý thứ hai đã kéo cô ấy đến vị trí của mình, đặt dao mổ vào tay cô ấy.
"Tôi..." Nhìn dao mổ dính đầy máu trong lòng bàn tay, Vu Quy do dự: "Vẫn... vẫn là anh đến đây đi."
Lục Thanh Thời vừa nằm xuống chuẩn bị chụp CT thì chuông điện thoại vang lên, nàng xoay người đứng lên, chỉ tay ra ngoài bày tỏ xin lỗi: "Có chuyện gì, nói nhanh lên."
"Cô Lục, có ca phẫu thuật cắt túi mật nội soi ổ bụng. Bởi vì ống mật dính chặt vào bề mặt gan nên tạm thời chuyển sang phẫu thuật mở lồng ngực, bây giờ chuẩn bị đóng bụng, nhưng mà em cảm thấy..."
Cô ấy hơi do dự: "Vừa rồi khi Chủ nhiệm Từ cầm máu, em nhìn thấy ông ấy nhét một miếng băng gạc vào đó, nhưng không có lấy ra."
Cô ấy che ống nghe, nói một cách cẩn thận.
Lục Thanh Thời nghe xong, mặt không chút thay đổi: "Tôi đã bị đình chỉ, không liên quan gì đến tôi."
"Chủ nhiệm Lục, cất điện thoại đi." Y tá đi vào thu điện thoại. Nàng đưa cho đối phương, nằm trên giường CT, chậm rãi chuyển vào máy quét.
"Không có vấn đề gì lớn, chỉ là để lâu ngày gây ra gãy xương nhẹ. Gần đây đừng vận động quá sức, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và đến kiểm tra lại là được."
Chủ nhiệm khoa Chỉnh hình đưa cho nàng phim chụp, Lục Thanh Thời cúi người nói cám ơn.
Khi đi đến hành lang bệnh viện, nàng nhìn thấy Từ Càn Khôn đang đi cùng một vài người mặc vest từ phía xa, có cả nam lẫn nữ.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, một ca phẫu thuật làm trễ nải, chúng ta đi thôi."
"Đâu có, đâu có. Chủ nhiệm Từ công việc bận rộn, có thể mời Chủ nhiệm Từ ăn cơm là vinh hạnh của chúng tôi."
Nữ thư ký mở cửa xe cho họ, Từ Càn Khôn ngồi vào, chiếc Mercedes-Benz băng băng rời đi.
Lục Thanh Thời siết chặt túi hình ảnh trong tay, theo quy định, nàng không thể vào phòng phẫu thuật nữa, nhưng...
Nàng xoay người nhét túi hình ảnh và lọ thuốc vào tay y tá đi qua: "Lục Thanh Thời của khoa Cấp cứu, đặt lên quầy khám bệnh giúp tôi, cám ơn."