Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một trận chiến còn chưa kết thúc, lại dấn thân vào một trận chiến khác, Lục Thanh Thời thay áo choàng cách ly, đeo găng tay mới rồi đi tới bên giường.
"Mức độ ý thức 3, đồng tử mất phản xạ với ánh sáng, adrenalin 5mg tiêm tĩnh mạch. Khoa Ngoại thần kinh tới chưa?" Một loạt mệnh lệnh được truyền xuống như bắn liên hồi, bầu không khí trong phòng cấp cứu càng thêm căng thẳng.
Đây là một thiếu nữ 15 tuổi bị tai nạn khi đang trên đường đi học về, trên người còn mặc đồng phục. Bởi vì vết thương hở ở bụng rất nghiêm trọng, một nửa ruột đã bị rơi ra ngoài, máu tươi chảy xuống đất theo cáng cứu thương đọng thành vũng lớn. Sau khi bị tuyên án tử ở bên ngoài bệnh viện, Đại học Y khoa Nhân Tế là niềm hi vọng cuối cùng của gia đình cô gái.
"Đến rồi." Giáo sư của khoa Ngoại thần kinh thở hổn hển chạy vào, y tá nhanh chóng mặc áo cách ly rồi thắt dây lưng lại cho ông ấy.
Lục Thanh Thời gật đầu: "Ngài xử lý vết thương sọ não, tôi xử lý giải quyết vết thương hở ở bụng."
"Kẹp." Y tá đưa dụng cụ cho nàng. Lục Thanh Thời kẹp nửa ống ruột bị rơi ra bên ngoài cho vào nước muối sinh lý.
"Nhiễm bẩn quá nhiều, ít nhất phải cắt một nửa." Lưu Thanh Vân ở bên cạnh hỗ trợ.
Bây giờ bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, Lục Thanh Thời không hề do dự: "Dao mổ."
Cắt bỏ, cầm máu, thắt, nhét phần ruột còn lại vào trong bụng. Trong mắt người ngoài có thể rất máu me và khó chịu gì đó, nhưng ở chỗ Lục Thanh Thời chính là chuyện thường ngày.
"Chủ nhiệm Lục, huyết áp không tăng lên được."
Lục Thanh Thời nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình: "Thêm 2000 máu nữa, 10 đơn vị kết tủa lạnh."
Một lúc sau y tá chạy ra ngoài nhưng trở về tay không: "Chủ nhiệm Lục, ngân hàng máu của bệnh viện chúng ta báo nguy cấp!"
Vừa rồi cứu Hà Miểu Miểu đã dùng hơn phân nửa lượng máu, Lục Thanh Thời hiếm khi tức giận: "Vậy thì nói Phòng nghiệp vụ Y chuyển từ bệnh viện khác tới, nhanh lên!"
"Vâng!" Y tá lại vội vàng bước ra ngoài.
Khi Cố Diễn Chi tự quay xe lăn tiến vào, Tần Huyên đang ngồi trên ghế trong hành lang thất hồn lạc phách, bên cạnh là người nhà họ Hà cũng mất hồn mất vía lệ rơi đầy mặt.
Đèn trong phòng cấp cứu còn chưa tắt, Tần Huyên bụm mặt: "Cô nói xem tại sao! Tại sao cậu ấy không cứu Miểu Miểu..."
Hai phòng cấp cứu đều đang bận rộn như nhau. Mặc dù biết rõ đối mặt với sinh mệnh mọi người đều bình đẳng, nhưng con người là loài vật có tình cảm, Tần Huyên cũng không ngoại lệ.
Cố Diễn Chi không thể phê phán ai đúng ai sai, tất cả những gì cô có thể làm chỉ là yên lặng đợi ở bên ngoài, đồng hành cùng Tần Huyên, chờ Lục Thanh Thời đi ra tuyên bố tử vong hoặc tái sinh.
"Khâu... khâu..." Giống như mỗi lần chúng ta tính toàn ôn tập trước khi thi, vừa bước vào phòng thi, hoặc là ra đề chưa từng ôn qua, hoặc là tất cả mọi thứ đã ôn đều quên hết sạch.
Vu Quy có cả hai. Cô ấy hít một hơi thật sâu, ổn định cổ tay đang run rẩy, cầm kim khâu cho vào, nhưng lại đột ngột hạ cánh tay xuống.
"Tôi... tôi... không được..." Cô ấy không thể chiến thắng nỗi sợ hãi. Quả tim tiếp xúc với không khí dần dần mất đi huyết sắc, khẽ đập ở trước mắt, từng chút từng chút.
Lời nói ác ma của Lục Thanh Thời vang lên: "Nếu khâu không hoàn chỉnh, con bé sẽ chết."
Bác sĩ trẻ tuổi cắn chặt môi dưới, đặt kim khâu vết thương vào khay, khóc lên: "Không được, gọi cô Lục đến!"
"Được rồi, hoàn thành nối ruột." Lục Thanh Thời đặt kẹp cầm máu vào khay.
"Tiếp theo là phục hồi lá lách bị vỡ, chỉ tự tiêu 4.0." Bác sĩ giỏi sẽ không thay đổi sắc mặt khi đối mặt với vết thương phức tạp do tai nạn giao thông, động tác trên tay không bao giờ ngừng lại. Là một bác sĩ lâm sàng, tư duy rõ ràng và kỹ thuật tinh xảo là điều không thể thiếu.
"Máu đến rồi, máu đến rồi!" Y tá mang hộp giữ nhiệt chạy như bay từ cổng bệnh viện vào phòng cấp cứu, đặt máu lên giá treo truyền dịch rồi bắt đầu đỡ đầu gối thở dốc.
Bên kia vang lên tiếng máy khoan mở sọ. Não của bệnh nhân bị tổn thương nghiêm trọng, trực tiếp lõm xuống một mảng. Chủ nhiệm khoa Ngoại thần kinh không có cách nào, đành phải mở ra một lỗ từ trên xuống.
"Thanh Thời, tình hình không ổn lắm. Não bị tổn thương nghiêm trọng, đã xuất hiện hiện tượng phù não."
Là vị giáo sư già lần trước cùng nàng phẫu thuật cho tài xế xe Land Rover. Lục Thanh Thời mím môi dưới: "Ngài hãy cố gắng hết sức."
"Được rồi, yên tâm." Đối phương đáp lại rồi tiếp tục vùi đầu phẫu thuật: "Nào, đưa tôi kẹp da đầu."
"Bác sĩ Lục, bác sĩ Vu nói cô ấy không làm được!" Y tá cầm điện thoại chạy vào. Điện thoại đang ở loa ngoài, nàng không ngẩng đầu lên.
"Không làm được thì viết đơn từ chức đi."
"Được rồi, cắt chỉ." Lục Thanh Thời lưu loát kết thúc phẫu thuật. Trợ lý đưa kéo phẫu thuật qua, đầu chỉ được cắt gọn gàng.
Bên kia Hách Nhân Kiệt túm lấy cổ áo của cô ấy, nhấc người lên khỏi mặt đất: "Vu Quy! Cô đang mặc áo blouse trắng treo huy hiệu của Đại học Y khoa Nhân Tế chúng ta, là bác sĩ của bệnh viện chúng ta! Khoa Cấp cứu của Bệnh viện số 1 chưa bao giờ có người hèn nhát! Nơi này không chỉ có chị Lục là bác sĩ, mà còn có cô! Nếu một ngày nào đó chị Lục không có ở đây, cô sẽ dựa vào ai!"
Nói xong, anh ta nhìn Hà Miểu Miểu vẫn đang hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, đôi mắt đỏ hoe, lại liếc nhìn Vu Quy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, buông cổ áo của cô ấy ra, Vu Quy ngã ngồi dưới đất.
"Nhìn xem ai rảnh không, đến giúp một tay!"
Anh ta tháo khẩu trang xuống chạy ra ngoài. Vu Quy đứng lên khỏi mặt đất, tay run rẩy cầm dụng cụ trong khay lên.
Một ngày nào đó... cô Lục sẽ không có ở đây nữa?
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, cô ấy đã phụ thuộc vào Lục Thanh Thời đến mức này. Gặp khó khăn đến tìm Lục Thanh Thời, đều trở thành nhận thức chung của mỗi người trong khoa Cấp cứu. Đôi cánh rộng lớn của nàng che chở cho Vu Quy, cho dù cô ấy chỉ học được một ít cũng không có sự tiến bộ rõ rệt, cô Lục... có lẽ đã nhìn ra điều này từ lâu.
Vu Quy khịt mũi, ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng đâm kim vào da: "Cổ tay phải ổn định."
Giờ khắc này, cứ như thể Lục Thanh Thời mặc áo blouse trắng đang chắp tay đứng sau lưng cô ấy.
"Đừng đâm vào quá mạnh."
Vu Quy lặp lại, động tác trên tay nhẹ hơn rất nhiều.
"Dùng lực của cả cánh tay kéo cẳng tay."
Cô ấy cử động cổ tay một chút, mũi khâu xuyên qua da, tay kia cầm kẹp nhẹ nhàng gắp ra ngoài.
"Kiểm soát bắp cơ, không được rung lắc." Cô ấy hít một hơi thật sâu, khâu hết mũi này đến mũi khác, lưu loát thắt nút. Từ lúc mới bắt đầu khập khiễng đến mũi khâu cuối cùng động tác càng lúc càng nhanh, miễn cưỡng cùng xem như uyển chuyển.
"Được rồi, hoàn thành phục hồi lá lách bị vỡ." Lục Thanh Thời đặt kéo phẫu thuật xuống, nhìn qua vị giáo sư già. Đối phương đang cầm ống hút dịch, dùng kẹp gắp tụ máu ra khỏi hộp sọ.
"Tú máu đã xử lý xong."
Lục Thanh Thời cầm bút điện chiếu vào đồng tử của cô gái, lắc lắc, phản ứng với ánh sáng vẫn chưa được khôi phục.
"Chủ nhiệm Lục, huyết áp tiếp tục giảm."
Sau khi xử lý tình trạng sốc cầm máu, huyết áp của bệnh nhân vẫn không tăng lên, dùng nhiều thuốc tăng áp mới có thể miễn cưỡng duy trì ở mức 40-60mmhg, thấp hơn nhiều so với giá trị tiêu chuẩn, oxy trong máu thậm chí còn thấp đến đáng thương.
"Tăng lưu lượng oxy." Từ lúc bắt đầu cấp cứu, máy thở vẫn chưa dừng lại. Chủ nhiệm khoa Thần kinh lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
"Não bị tổn thương quá nghiêm trọng, không thể phục hồi." Ông ấy liếc nhìn điện não đồ ở bên cạnh, đã chuyển sang trạng thái sóng điện não phẳng.
"Không có cách nào, đưa tới quá trễ, báo cho Phòng nghiệp vụ Y đến nói chuyện với người nhà đi."
Tế bào thần kinh không thể cấy ghép như các bộ phận khác, nếu tổn thương không thể phục hồi, dù có Đại La Kim Tiên cũng khó cứu được. Lục Thanh Thời biết rõ điều này, nhưng vẫn cảm thấy tiếc nuối, ánh mắt có chút buồn vô cớ.
Đèn trong phòng Cấp cứu vụt tắt, Lục Thanh Thời bị người nhà vây quanh. Bác sĩ khẽ cúi đầu bày tỏ lời xin lỗi, sau đó bị người khác nắm chặt áo blouse trắng khóc trời trách đất một hồi. Phòng nghiệp vụ Y phải chạy đến để giữ trật tự, Lục Thanh Thời mới có thể thoát thân, bóng lưng có chút cô đơn biến mất ở góc hành lang.
Đèn trong một phòng Cấp cứu khác cũng đã tắt, Vu Quy rơm rớm nước mắt đi ra, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười mãn nguyện.
Người nhà nắm chặt tay cô ấy bày tỏ lòng biết ơn, mẹ Hà suýt chút nữa quỳ xuống, cô ấy nhẹ nhàng đỡ lên. Tần Huyên đấm vào vai cô ấy, người mới vừa rồi còn thất hồn lạc phách vừa nghe tin tốt này lại sinh khí dồi dào.
"Được rồi, không hổ là học trò của Lục Thanh Thời!"
Vu Quy tự biết mình chưa đạt tới trình độ đó, gãi đầu cười ngượng: "Là cô Lục đã làm xong phần then chốt rồi mới giao cho em, cấp cứu thành công không thể bỏ qua công lao của cô..."
"Nhưng mà..." Cô ấy liếc nhìn cô gái nhỏ đang hôn mê trên giường: "Nhất định phải nhanh chóng tiến hành ghép tim."
Chúng ta đều nói rằng trên đời không có rạch ròi trắng đen, nhưng sinh mệnh thì có, sống hay chết trước giờ luôn là câu hỏi trắc nghiệm. Những người chưa từng thực sự trải qua cái chết sẽ không hiểu được cảm giác tiếc nuối khi chứng kiến một sinh mạng biến mất ngay trước mắt mình là thế nào. Thời gian hành nghề của Lục Thanh Thời cũng không ngắn, thậm chí nàng đã xử lý nhiều ca bệnh hơn so với các giáo sư chuyên gia bình thường. Khi đối mặt với cái chết, dù cho nội tâm của nàng vẫn liều mạng tự nhủ: Đây là chuyện thường.
Nhưng cảm xúc vẫn khó tránh khỏi có chút hụt hẫng. Sinh mệnh nhỏ 15 tuổi lẽ ra phải có một tương lai tươi sáng, nhưng bởi vì sự lỗ mãng của một người mà không bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.
Lục Thanh Thời đứng dậy, chống tay vào lan can. Gió đêm trên sân thượng hơi mạnh, thổi bay mái tóc của nàng, dưới chân là ánh đèn vô tận của thành phố về đêm.
Cố Diễn Chi quay xe lăn tới: "Chỉ là cấp cứu thất bại mà thôi, không đến mức muốn nhảy lầu chứ?"
Lục Thanh Thời nghe thấy giọng nói xoay người lại, khó thể thấy được khẽ cong môi: "Tôi không phải Vu Quy, muốn sống muốn chết."
Huấn luyện viên cứu hỏa quay xe lăn đi tới bên cạnh nàng, trên môi nở nụ cười thật tươi, nhìn ánh trăng rơi vào mi mắt của nàng.
"Cho nên bác sĩ Lục nhìn có vẻ không có tình người, thật ra là một bác sĩ tốt, cũng là một người thầy tốt."
Vẻ mặt của Lục Thanh Thời thoáng chốc mất tự nhiên, siết chặt ly cà phê trong tay: "Đêm hôm khuya khoắt em không ngủ, chạy đến chỗ này làm gì?"
Trực giác của Cố Diễn Chi nói cho cô biết, nếu cô thực sự nói "Đến thăm chị đó", không chừng sẽ bị người này trực tiếp đá khỏi sân thượng. Vì vậy, cô chớp mắt: "Đến ngắm sao."
Lục Thanh ngẩng đầu nhìn. Đêm nay trời rất quang đãng, ngôi sao lấp lánh, vầng trăng sáng ngời.
Bác sĩ mím môi, không nói gì nữa.
"Năm 20 tuổi, em đến Vân Nam thi hành nhiệm vụ. Vùng rừng núi đó có rất nhiều bãi mìn còn sót lại sau chiến tranh Việt Nam. Tụi em lục lọi suốt ba ngày ba đêm trong rừng nguyên sinh mới tìm được bọn buôn ma túy."
Lục Thanh Thời không biết tại sao cô muốn nói với mình những thứ này, nhưng vẫn rất nghiêm túc lắng nghe.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Trên mặt Cố Diễn Chi xuất hiện một loại mê mẩn, vẻ mặt hoài niệm, nhưng giọng điệu lại hết sức bình thản, kể về những năm tháng huy hoàng kinh tâm động phách.
"Tin tức bị lộ ra, vây bắt thất bại, phần tử khủng bố bắt dân làng gần đó làm con tin. Tụi em không còn lựa chọn nào khác, đành phải rút lui trước để đảm bảo an toàn cho con tin..."
"Cố Diễn Chi, cô làm gì thế! Quay lại!" Đồng đội kéo cô lại. Bộ đội đặc chủng trẻ tuổi nóng tính tự nhận bất khả chiến bại với tài thiện xạ, có thể bắn xuyên qua đầu tên cầm đầu ở cự ly xa để cứu con tin. Vì vậy, cô bỏ qua đồng đội vừa rồi kéo mình lại, một mình đi vào rừng rậm.
Mệnh lệnh của cấp trên là ưu tiên đảm bảo an toàn cho con tin, nhưng không ai có thể cam tâm, vất vả lắm mới phát hiện ra sào huyệt của bọn buôn ma túy mà lại trở về tay không như vậy.
"Đội trưởng, làm sao bây giờ?" Một vài bộ đội đặc chủng mặc đồ ngụy trang và quân phục rằn ri tập trung một chỗ.
Đội trưởng của cô vào thời điểm đó bây giờ đã hóa thành cái tên trên Đài tưởng niệm các anh hùng.
"Mọi người cứ ở yên đó đừng di chuyển, tôi sẽ đi tìm Cố Diễn Chi." Nói xong, cũng lao vào khu rừng rậm.
Trong doanh trại quân đội, dù là bia cố định hay bia di động, cô cũng chưa bao giờ bắn trượt mục tiêu. Có thể cô vẫn xem nhẹ cho đến khi thực sự ngắm vào đầu người, cảm giác khác hẳn so với bắn bia mục tiêu.
Bộ đội đặc chủng trẻ tuổi nuốt một ngụm nước bọt, kéo chốt an toàn. Tính năng vượt trội của súng bắn tỉa Type 88 giúp cô có thể bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách 800 mét. Chỉ cần có thể một phát bắn trúng, bọn lâu la không thành vấn đề.
Cô đang chờ thời cơ, thời cơ nghi phạm lộ ra. Chỉ cần bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể lộ ra, cô đều chắc chắn có thể bắn trúng, nhưng bọn buôn ma túy xảo quyệt một mực lẩn trốn phía sau con tin.
Thấy trời sắp hừng sáng, các thành viên khác trong băng nhóm buôn ma túy đều chạy vào rừng, chia thành tốp nhỏ, truy tìm chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Băng đạn đặt trước ngực, Cố Diễn Chi không cam lòng. Vì hành động vây bắt lần này, Bộ Công an đã hi sinh rất nhiều đồng nghiệp, trong đó có đồng đội của cô, bị nổ thịt nát xương tan trong quá trình rà phá bom mìn.
Khuôn mặt được sơn ngụy trang của thiếu niên không thể nhìn rõ biểu cảm, nhưng đôi mắt đã ngấn lệ, cô muốn báo thù cho đồng đội của mình.
Cố Diễn Chi đứng dậy từ trong rừng, rút dao chiến thuật ra. Cô còn chưa kịp bước đi, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng súng, làm cho lũ chim trong rừng kinh hãi bay đi.
Cô lăn một vòng, máy truyền tin nhỏ treo trên tai vang lên: "Ngay bây giờ, Cố Diễn Chi!"
Để tạo môi trường bắn tỉa cho cô, đội trưởng của cô đã âm thầm tiến vào phía sau bọn buôn ma túy rồi bất ngờ phát động tấn công. Tiếng súng nổ vừa rồi cũng do tên buôn ma túy nổ súng tự vệ dưới tình huống hoảng sợ. Con tin được các đồng đội khác giải cứu, đội trưởng của cô vướng vào cuộc chiến với bọn buôn ma túy.
Cố Diễn Chi cầm súng bắn tỉa theo bản năng, ngắm ngay sau gáy của tên buôn ma túy, khẽ bóp cò. Khi buông ngón trỏ ra, cô đột ngột đứng lên.
"Không!!!"
"Ba ba!!!" Một cậu bé khoảng 5 – 6 tuổi đột nhiên chạy ra khỏi nhà, lao về phía tên buôn ma túy bị thương.
Ngay lúc đó, hoa máu nở rộ trong mắt cô, người trúng đạn thật trong nhiệm vụ đầu tiên của cô không phải là kẻ địch, mà là một đứa bé vô tội.
Nhiệm vụ thành công, tên buôn ma tuý bị đồng đội chạy tới đánh gục. Nhưng kể từ hôm đó, vầng hào quang thiên tài trên người cô rớt xuống, cô thường xuyên gặp ác mộng, hễ đụng vào súng là toàn thân run rẩy. Cô đã tiến hành tư vấn tâm lý trong một thời gian dài mà không giải quyết được triệt để vấn đề, đội trưởng của cô cũng phải nhận lỗi từ chức vì sự cố này.
Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự khắc nghiệt của cuộc sống, đặc biệt là tay mơ mới ra đời tâm trí chưa đủ kiên định. Lục Thanh Thời cũng giống như đội trưởng của cô, dùng bề ngoài có vẻ không có tình người của mình để che chở cho trái tim nhân hậu của bác sĩ nhạy cảm và mong manh của Vu Quy.
Một chuyên gia cấp cứu giàu kinh nghiệm làm sao có thể không nhìn ra cô gái 15 tuổi vỗn đã không còn đủ sức xoay chuyển đất trời, nhưng vẫn kiên trì cứu chữa cho đến giây phút cuối cùng. Mặc dù nàng từ bỏ điều trị càng sớm thì càng có lợi cho việc ghép tim của Miểu Miểu, nhưng ở trước sinh mệnh không phân cao thấp sang hèn, cũng không thể xử lý theo cảm tính của nàng.
Nhưng đêm nay, bác sĩ Lục thật sự muốn một lần làm việc theo cảm tính. Nàng cúi đầu siết chặt ly cà phê trong tay: "Tôi... tôi không thể cứu cô gái đó... cũng không thể... cứu Miểu Miểu..."
Cố Diễn Chi đỡ xe lăn đứng lên, từng bước một đi tới bên cạnh nàng, lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho nàng: "Bác sĩ Lục, chị đã làm tốt lắm rồi... Có rất nhiều người đã được tái sinh trong tay chị, nhưng thế giới này đầy rẫy sự bất lực. Nếu muốn khóc ——
Trên sân thượng có một giá đỡ kim loại với mấy chữ cực lớn "Đại học Y khoa Nhân Tế". Cố Diễn Chi ngồi xuống bên cạnh nàng: "Chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao."
Người bên cạnh không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì, hai giọt nước đọng trên mu bàn tay đang đặt trên đầu gối, bờ vai mảnh mai khẽ run lên. Từ góc độ của Cố Diễn Chi, có thể nhìn thấy ngấn nước bạc trong mắt nàng, vẫn còn gắn gượng cắn chặt môi dưới, không để cho mình phát ra chút thanh âm nào.
Trong nháy mắt đó, trái tim dường như bị thứ gì đó đánh trúng, trở nên vừa chua vừa chát.
Cố Diễn Chi thuận theo tâm ý của mình đưa tay qua, nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng: "Không sao, muốn khóc thì cứ khóc đi. Em sẽ không nói cho ai biết chuyện bác sĩ Chủ nhiệm khoa Cấp cứu của Đại học Y khoa Nhân Tế khóc nhè trên sân thượng."
Nhận lấy cùi chỏ của đối phương đánh vào ngực, cô giả đau cúi người xuống. Dưới ánh mắt quan tâm của nàng, cô lại che ngực bật cười, chua xót biến thành tình cảm ấm áp tan chảy trong lồng ngực
Lục Thanh Thời đỏ mắt nhặt ly cà phê rỗng ném về phía cô: "Cố Diễn Chi, em muốn chết à!"
—————
Tâm sự Editor:
Mọi người nghỉ lễ vui vẻ nhé ~