Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CCU.
Đơn vị Chăm sóc chuyên sâu Tim mạch.
Sau khi thay áo cách ly xong, Lục Thanh Thời bước vào, cửa kính trước mặt tự động mở ra. Y tá đi qua cúi đầu chào nàng: "Xin chào, Chủ nhiệm Lục."
Nàng cầm hồ sơ bệnh án trên quầy phân khu ở Trung tâm hồi sức cấp cứu, lật ra xem: "Bệnh nhân giường số 11 hôm nay thế nào rồi?"
"Buổi sáng hơi sốt, lượng nước tiểu ít. Hôm qua nhịp tim rối loạn bị ngất một lần, lại được cứu về." Y tá nói xong cũng thở dài thườn thượt: "Nếu vẫn không tìm được đối tượng thích hợp để ghép tim. Đứa bé này, chao ôi..."
Lục Thanh Thời khép hồ sơ bệnh án lại, bước đến giường số 11. Qua tấm kính, đã có người ở đó, một người phụ nữ mặc áo choàng trắng và áo choàng cách ly, ngồi bên giường trò chuyện và cười đùa với đứa trẻ.
Tần Huyên mang đến cho cô bé thú bông màu hồng mà các bé gái ngày nay rất thích, đương nhiên là phải vệ sinh và khử trùng rồi mới được mang vào, một chút vi khuẩn lây nhiễm cũng có thể giết chết Hà Miểu Miểu.
Trên tay đứa bé có cắm một bình truyền nước, ngực cắm đầy các dụng cụ theo dõi dấu hiệu sinh tồn, tuy khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười chân thành khi nhìn thấy món quà.
"Lần nào bác sĩ Tần đến cũng mang quà cho Tiểu Miểu, nhà chị làm sao lại xấu hổ như vậy..."
Mẹ Hà đứng hơi chật vật xoa xoa hai tay. Gia cảnh của nhà họ Hà vốn cũng không tệ, ba mẹ đều là người của thành phố Cẩm Châu, một người làm việc trong ban ngành chính phủ quốc gia, một người là giáo viên trung học. Hà Miểu Miểu vừa ra đời ở Bệnh viện Nhân Tế đã phải vào Phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh, trải qua ba giai đoạn của phẫu thuật Norwood, bệnh tình ổn định nên được đưa vào CCU. Kể từ đó đến nay, cô bé phải bôn ba giữa nhà và bệnh viện trong thời gian dài, đến nay đã là năm thứ năm.
Thế nhưng có một số bệnh, có tiền cũng trị không được. Ngay khi vừa ra đời, Hà Miểu Miểu được chẩn đoán mắc Hội chứng thiểu sản tim trái bẩm sinh.
Đây là năm thứ ba cô bé chờ đợi để được ghép tim.
Tần Huyên cười an ủi bọn họ: "Dù sao cũng là em nhìn Miểu Miểu lớn lên mà, nhớ ngày đó lúc em vừa ôm Miểu Miểu ra."
Cô ấy huơ tay trên không: "Mới hơi lớn như vậy, bây giờ, tốt lắm."
Cô ấy mỉm cười xoa đầu Miểu Miểu: "Hôm qua cô y tá đo chiều cao cho cháu, đã 90 centimet rồi, quần áo bệnh nhân đều ngắn hơn một chút!"
Thực tế, chiều cao này vẫn thấp hơn so với những đứa trẻ bình thường, nhưng Miểu Miểu có thể bình an phát triển như vậy, phía sau không thể tách rời sự chăm sóc cẩn thận của ba mẹ và sự nỗ lực của rất nhiều nhân viên y tế.
Cả ba và mẹ đều cười, giấu nỗi buồn ở sau lưng.
Chẳng mấy chốc đã hết thời gian thăm hỏi, khi đứng dậy rời đi, mẹ Hà lặng lẽ lau nước mắt, cúi người hôn nhẹ lên trán của con gái qua lớp khẩu trang.
Tần Huyên xoa bóp bàn tay nhỏ bé của cô bé: "Miểu Miểu, ngoan ngoãn nghe lời cô y tá. Lần sau dì Tần sẽ mang phim hoạt hình Frozen đến đây cho con."
Hà Miểu Miểu gật đầu lia lịa, lại nắm lấy tay mẹ: "Mẹ, mẹ ơi, khi nào con khỏi bệnh, con muốn đem phim hoạt hình mà dì Tần tặng cho con đến nhà trẻ để chia sẻ với các bạn."
Năm cô bé vừa trải qua ca phẫu thuật Norwood là năm hồi phục tốt nhất, từng trải qua ba tháng đi nhà trẻ ngắn ngủi. Mặc dù bây giờ chỉ có thể đi lại giữa nhà và bệnh viện nhưng mẹ Hà biết con gái thực sự rất muốn trở lại đi học ở nhà trẻ, cùng chơi đùa với mọi người.
Đối với người bình thường, đó là cuộc sống hàng ngày quá đỗi bình thường, nhưng đối với Hà Miểu Miểu, đó là một giấc mơ không thể đạt được.
Mẹ Hà kìm nước mắt, nặng nề gật đầu, lại hôn lên má con gái. Ba Hà dìu cô ấy ra ngoài, Tần Huyên đứng ở ngoài cửa kính vẫy tay với Miểu Miểu.
Quay đầu, Lục Thanh Thời cũng ở đó.
"Cậu không đi vào à?"
Lục Thanh Thời lắc đầu: "Không."
Tần Huyên bĩu môi: "Cậu này, mạnh miệng mềm lòng vô cùng. Mười lần tớ trở về cũng có tám lần nhìn thấy cậu đứng ở ngoài cửa."
Khuôn mặt chưa bao giờ dao động của Lục Thanh Thời lộ ra vẻ xấu hổ hiếm thấy khi tâm sự bị vạch trần, đặt mạnh hồ sơ bệnh án lên quầy phân khu.
"Tớ trở về phòng cấp cứu."
Tần Huyên đuổi theo nhấn nút thang máy, khi cửa thang máy đóng lại, trên mặt mới lộ ra vẻ cô đơn: "Nếu không đợi được ghép tim, Miểu Miểu... sẽ không sống nổi qua mùa đông này."
Sau khi ra đời được 10 ngày, Miểu Miểu đã trải qua giai đoạn đầu của phẫu thuật Norwood, thân động mạch phổi được kết hợp với động mạch chủ thiểu sản.
Sáu tháng sau, tiến hành phẫu thuật Hemi-Fontan, nối tĩnh mạch chủ trên với động mạch phổi.
Một năm sau, thành công nối toàn bộ tĩnh mạch chủ với động mạch phổi, làm tâm nhĩ phải thông với động mạch phổi phải, tâm thất phải duy trì sự tuần hoàn máu của toàn cơ thể. Dưới áp lực lưu thông máu thời gian dài, tâm thất phải dần dần suy kiệt, một năm trước xuất hiện tình trạng suy tim, vì vậy lại phải vào CCU lần nữa.
Lục Thanh Thời không trả lời, thang máy đến trung tâm cấp cứu, nàng bước ra ngoài. Tần Huyên ngăn cửa thang máy sắp đóng lại: "Vẫn chưa thích hợp sao?"
Lục Thanh Thời lắc đầu, bóng lưng gầy gò biến mất trong hành lang trắng tinh của bệnh viện.
***
"Ma mới, đi thay thuốc cho giường số 6 đi. Tôi bận quá không đi được." Hách Nhân Kiệt vừa dũa móng tay vừa dặn dò cô ấy.
Vu Quy vội vã đi, nhưng chưa đầy hai phút đồng hồ đã trở lại.
"Bác sĩ, bác sĩ, giường số 3 đại tiện ra giường rồi!"
"Không có y tá sao?!"
"Không phải cô nhàn rỗi sao?! Qua đây giúp lật người lại!" Vu Quy cam chịu, đành phải bóp mũi chạy tới.
Không bao lâu đã đến giờ ăn trưa, trong văn phòng tốp năm tốp ba rời đi, Vu Quy cũng định đi nhà ăn dùng bữa rồi quay lại.
"Ma mới, sắp xếp những hồ sơ bệnh án này lại cho tôi đi. Ngày mai Phòng nghiệp vụ Y cần." Đồng nghiệp đặt một chồng hồ sơ bệnh án trước mặt cô ấy.
"Có thể... nhưng mà..." Cô ấy còn chưa kịp từ chối, đồng nghiệp đã rời đi. Vu Quy đành phải thở dài, nặng nề ngồi xuống.
"Nhưng mà... tôi vẫn chưa ăn trưa."
Vu Quy vừa đói bụng gõ hồ sơ bệnh án vừa thừa dịp không có ai trong văn phòng gọi cho Phương Tri Hữu. Đối phương bắt máy rất nhanh, giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc: "Tiểu Quy?"
Vu Quy thấp giọng đáp lại, xoa xoa bụng, thấp giọng than thở với bạn gái nhỏ: "Tớ còn chưa ăn cơm nữa Phương Tri Hữu."
"Cậu muốn ăn gì? Tớ đặt cho cậu." Phương Tri Hữu dựa vào ván giường đơn sơ trong phòng cho thuê, nhưng nụ cười trên môi như sở hữu cả thế giới.
"Không cần, lát nữa tớ đến nhà ăn ăn cơm." Vu Quy biết cô kiếm không được bao nhiêu, nhưng lại thường xuyên phụ cấp mua đồ ăn ngon cho mình, cảm thấy cảm động nên hơi đỏ vành mắt.
"Tri Hữu, tớ nhớ cậu."
Nếu như có thể thực sự xoa xoa đầu cô, giống như trước đây ở trường học từng làm như thế với cô, thế nhưng vươn tay ra chỉ xuyên qua ánh nắng chiều vào cửa sổ, không nắm được gì cả.
"Ngoan." Phương Tri Hữu mím môi cười nhẹ, trong túi chính là tiền lương tháng này, cô chuẩn bị dùng số tiền này để tạo bất ngờ cho cô ấy.
"Cậu phải cố gắng lên, không được khóc nhè, biết không? Không có tớ ở bên cạnh bảo vệ cậu, phải mạnh mẽ lên, tất cả kẻ xấu đều là hổ giấy."
Nháy mắt quay ngược thời gian, cô cũng nói như vậy vào đêm thi đại học xong, sau đó đứng dưới ánh đèn đường, hôn lên trán cô ấy.
Vu Quy hít một hơi: "Ừm! Tớ phải cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền! Cố gắng đón cậu tới đây càng sớm càng tốt!"
***
"Xin hỏi... Khoa cấp cứu đi thế nào vậy?" Một người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác ni lông màu xám đã giặt đến bạc màu, phong trần mệt mỏi đi đến. Trên tay ôm hai đứa trẻ, trên lưng còn dùng dây gai buộc một đứa, khuôn mặt đều vô cùng đỏ bừng bẩn thỉu, mở to đôi mắt đen láy ngây thơ mờ mịt nhìn mọi thứ xung quanh.
Hách Nhân Kiệt không ngẩng đầu lên: "Đi thẳng rồi rẽ phải, chờ chút." Anh ta chợt nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng dậy.
"Cô là... người nhà của Vương Hữu Thực sao?"
"Vâng, vâng, là tôi." Người phụ nữ vội vàng kéo đứa bé xông tới với khuôn mặt tràn đầy hi vọng: "Cha của tụi nhỏ bị gì vậy bác sĩ?"
Hách Nhân Kiệt gõ cửa: "Vương Hữu Thực, vợ chú đến đây gặp chú."
Vương Hữu Thực vội vàng ngồi dậy khỏi giường, bởi vì động tác quá mạnh, kéo nát kim tiêm truyền dịch trên tay. Vu Quy đè xuống cho ông ấy, thuận tay lấy một cái mới trong xe thuốc để thay cho ông ấy.
"Sao bà lại tới đây? Không phải tôi đã nói..." Vừa nói chuyện, gan của ông ấy chợt đau thắt, lập tức che eo, sắc mặt tái mét.
Vu Quy trở nên căng thẳng: "Chú không sao chứ? Chỗ nào không thoải mái, tôi... tôi đi gọi cho cô Lục tới..."
"Không... không sao..." Vương Hữu Thực chịu đựng cơn đau, kéo ba đứa trẻ lại gần nhìn xem. Phòng bệnh nhỏ hẹp, vợ ông ấy chỉ có thể đứng nép vào. Vu Quy chú ý đến cái bụng hơi nhô lên của bà ấy, vội vàng chuyển cái ghế từ quầy phân khu đến cho bà ấy ngồi.
Người phụ nữ từ chối, ngược lại nắm tay cô ấy: "Bác sĩ, bác sĩ, cô là người tốt, xin chỗ hãy nói cho tôi biết rốt cuộc ông ấy bị bệnh gì."
"Cái này..." Vu Quy liếc nhìn Vương Hữu Thực.
"Bà miệng thối câm miệng cho tôi!" Không ngờ ông ấy đột nhiên nổi giận, vừa vỗ giường vừa hét lớn: "Có phải bà mong tôi mau chết để mang theo đứa nhỏ tái giá hay không!"
Mấy đứa trẻ bị hù đến mức không dám nói lời nào, Vu Quy đành phải đưa mắt nhìn sang Hách Nhân Kiệt để xin giúp đỡ.
Hách Nhân Kiệt buông tay, làm khẩu hình: "Đừng nhìn tôi, tôi cũng không có cách nào."
Bệnh nhân gan kiêng kỵ nhất là nổi nóng tức giận, vừa vỗ giường xong, Vương Hữu Thực lập tức co quắp đau đớn, trên trán lấm tấm mồ hôi hột, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sắc mặt bắt đầu tái xanh.
Vợ của Vương Hữu Thực vỗ vỗ vào lưng cho ông ấy, không thèm cãi lại: "Bác sĩ, bác sĩ, cái này..."
Vu Quy lo lắng, mồ hôi trên trán còn nhiều hơn cả Vương Hữu Thực.
"Cái này... Cái này nên dùng loại thuốc gì đây..." Cô ấy cầm ống tiêm khẩn trương giống như kiến bò trên chảo nóng.
"Cô hỏi tôi sao? Tôi cũng không phải bác sĩ." Hách Nhân Kiệt cũng kinh ngạc: "Làm sao mà cô tốt nghiệp trường y được vậy?"
"Tôi... tôi..." Vu Quy ngập ngừng nói: "Nói chính xác là... tôi... đợt thực tập của tôi chưa kết thúc... còn... còn chưa tính là tốt nghiệp..."
Hách Nhân Kiệt cười ngất: "Được, tôi cũng nghĩ là cô chưa tốt nghiệp."
Cũng thật trùng hợp, đúng lúc Lục Thanh Thời đang đi tuần phòng, bước nhanh ra cửa đi tới đây, đặt ống nghe lên ngực Vương Hữu Thực, dặn dò Vu Quy tay chân luống cuống.
"Một ống Pethidine (Dolantin) tiêm bắp thịt và an thần."
"Vâng, vâng!" Vu Quy thở phào nhẹ nhõm, luống cuống tay chân kéo xe thuốc qua, dùng i-ốt sát trùng da, từ từ đâm kim tiêm bén nhọn vào mạch máu của Vương Hữu Thực, cũng may lần này cuối cùng không có sai sót.
Thuốc giảm đau phát huy tác dụng rất nhanh, thêm thuốc an thần làm cho ông ấy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, vợ của Vương Hữu Thực đứng trong hành lang chờ Lục Thanh Thời đi ra.
"Bác sĩ, bác sĩ. Xin cô nói cho tôi biết rốt cuộc cha của tụi nhỏ bị bệnh gì đi!"
Lục Thanh Thời tháo khẩu trang xuống, lặng lẽ nhìn bà ấy, vẻ mặt bình thản, không buồn không vui, thông báo kết quả tàn khốc nhất.
"Ung thư gan giai đoạn cuối."
Vợ của Vương Hữu Thực lập tức nằm lăn ra đất. Bà ấy không có trình độ, không có học thức, không biết ung thư gan cụ thể là loại ung thư gì, bà ấy chỉ biết trong thôn của bọn họ, chỉ cần bị ung thư đều không sống được bao lâu.
"Bản thân ông ấy có ý từ bỏ việc điều trị, vì vậy chúng tôi không còn cách nào khác. Hai người có thể thương lượng xem khi nào có thể xuất viện, sau đó thanh toán viện phí."
Người phụ nữ ngồi dưới đất yên lặng rơi lệ, khi Lục Thanh Thời xoay người định rời đi, bà ấy đột nhiên quỳ xuống, túm lấy góc áo của nàng.
"Bác sĩ... Bác sĩ... Đừng từ bỏ điều trị... Đứa bé... Đứa bé không thể không có cha... Tiền... Tôi có tiền..." Bà ấy vừa nói vừa lấy khăn tay từ trong túi ra, gói gọn gàng ba nghìn tệ, có tiền giấy cũng có tiền xu lẻ tẻ, nhét vào tay Lục Thanh Thời.
"Bác sĩ... Bác sĩ, cô cầm trước đi... Nếu còn chưa đủ, chúng tôi sẽ gom thêm... Xin cô đừng từ bỏ điều trị... Đứa bé không thể không có cha!"
Mà người bà ấy đang lôi kéo không hề động đậy, Vu Quy cũng hoài nghi gương mặt của nàng bị liệt, ngoại trừ vẻ mặt vô cảm vẫn là vẻ mặt vô cảm.
Thực sự không thể chịu được nữa, Vu Quy đỡ người ngồi xuống băng ghế, rút khăn giấy từ trong túi ra đưa cho bà ấy, khi quay đầu lại thì không thấy Lục Thanh Thời đâu cả.
Lúc ăn cơm tối, Vu Quy cố ý mua hai hộp cơm rồi mang đến cửa phòng bệnh, một nhà bốn người quây quần bên giường của Vương Hữu Thực nói đùa. Con gái lớn của ông ấy đã 10 tuổi, đơn giản hiểu chuyện, đọc cho ông ấy nghe bài thơ Đường mới học được ở trường. Vương Hữu Thực nghe thấy, khuôn mặt bị giày vò bởi căn bệnh quái ác cũng lộ ra ý cười.
Vợ của ông ấy đứng bên giường ôm con gái út, Vương Hữu Thực vỗ vỗ giường, lần này không la hét nữa: "Đến đây, ngồi xuống đây, để tôi sờ sờ bụng xem."
Có người nhìn, người phụ nữ có chút ngượng ngùng: "Đừng... đừng... Ông làm gì vậy..."
Vu Quy lặng lẽ đặt hộp cơm ở cửa, xoay người rời đi.
Có lẽ gia đình này từng mắc sai lầm khi trọng nam khinh nữ, nhưng số phận đã cho họ sự trừng phạt lớn nhất rồi, phải không?
Không biết từ khi nào, ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, bóng cây đung đưa, Vu Quy tựa vào làn gió mát vừa ăn cơm hộp vừa tra cứu tài liệu trên mạng.
Hách Nhân Kiệt đi ngang qua cô ấy, liếc nhìn màn hình: "Tôi nói cho cô biết, với trình độ trường y cấp ba này của cô, cô không thể làm phẫu thuật này."
Vu Quy không phục, phồng má: "Ai nói tôi..." Nói được nửa câu, giọng nói lại nhỏ xuống, người thậm chí không biết dùng thuốc giảm đau thật sự không có tự tin lên tiếng.
Hách Nhân Kiệt khịt mũi, đưa hoa tay lại gần màn hình máy tính của cô ấy: "Cô có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, không bằng đi hỏi chị Lục đi. Dù sao luận văn mà cô đang xem chính là chị ấy viết khi còn đi học."
Tiêu đề được viết bằng thể chữ Tống to đậm "Những phương pháp phẫu thuật cụ thể và những điều cần lưu ý khi phẫu thuật cắt gan để điều trị ung thư ống mật."
Cô ấy nhanh chóng cuộn xuống để nhìn chữ ký:
Học viện Y tế Công đoàn Bắc Kinh, Lục Thanh Thời.
Vẻ mặt Vu Quy tràn đầy vẻ tuyệt vọng, Hách Nhân Kiệt lắc lắc cái mông vểnh của mình bước đi, vẫn không quên bổ đao: "Nhưng tôi nghĩ cô đi hỏi chị Lục có thể vẫn là lãng phí thời gian, hay là đừng chơi đùa lung tung nữa, có thời gian thì viết nhiều hồ sơ bệnh án hơn đi."