Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại một kho hàng bỏ hoang, quả thật đây là một nơi tuyệt vời để phi tang xác.
Thiệu Hi xuống xe, đứng ở trước cánh cửa khép hờ, đúng là có đôi khi con người thật kỳ quái, lúc chân chính đối mặt với sự việc, cô lại thấy mình đã trấn định lại.
Nâng tay lên, cô đẩy cánh cửa sắt kia ra, mùi hương ẩm ướt cùng với tro bụi xông vào mũi, Thiệu Hi nhíu mày lại, nhìn thẳng tắp vào bên trong, Đào Hiểu Mẫn bị trói ở trên ghế, miệng bị dán băng dính màu đen, nhìn thấy cô tới, cô ấy liều mạng lắc đầu, trong miệng phát ra những tiếng nức nở, một bàn tay cô ấy bị trói lại ở trên bàn, phía trên treo một con dao.
Thiệu Hi tính toán một chút, tốc độ dao rơi xuống chắc chắn có thể chém đứt tay người chỉ trong nháy mắt, cho nên những thi thể bị phân xác ra đều rất chỉnh tề.
Cô vừa mới bước ra chân đi vào, nhìn thoáng qua bên trái thì thấy một bóng người.
"Thiệu tiểu thư, rất đúng giờ đấy nhỉ."
Thiệu Hi nghiêng đầu, từ từ chạm mắt với hắn ta, khóe miệng nhếch lên, "Luôn luôn như thế."
"Thiệu tiểu thư, tôi biết cô rất thông minh, chắc hẳn cô cũng hiểu tình hình bây giờ nhỉ."
Đương nhiên Thiệu Hi hiểu, trước mắt thì cô chỉ có một lựa chọn, đó chính là làm theo lời hắn nói.
Vì thế không chờ đối phương nói tiếp, cô quay lưng lại, đặt hai tay ở phía sau, người đàn ông kia từ từ tới gần, dùng dây thừng trói chặt tay cô lại.
Tiếp theo, cũng giống như Đào Hiểu Mẫn, cô bị trói ở trên ghế, toàn bộ quá trình không có một chút phản kháng nào.
Tưởng Chiêu Huy buộc chặt dây xong, khi ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt của cô không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, dường như người chiếm ưu thế trong lúc này không phải là hắn mà là cô.
Cho dù như vậy......
Người phụ nữ giống như Thiệu Hi đã hoàn toàn bị hắn khống chế, loại cảm giác này đúng thật là cảm giác mà Tưởng Chiêu Huy mê mẩn nhất, là thứ mà những cô gái lúc trước không mang lại được cho hắn, cho nên hắn muốn bước từ từ tới, từ từ hưởng thụ quá trình này.
Ánh mắt trần trụi của hắn ta dừng ở trên người cô, Thiệu Hi hơi hơi điều chỉnh dáng ngồi một chút, làm cho mình càng thoải mái hơn, ngay sau đó cô nói: "Nếu không phải do tôi tự mình đa tình, thì mục tiêu lần này hẳn là tôi, đúng không?"
"Không sai."
"Một khi đã như vậy, thả cô ấy ra."
Tưởng Chiêu Huy lắc lắc đầu, "Không không, để cô ta ở lại đương nhiên cũng có chỗ để dùng."
"Ha." Khoé miệng Thiệu Hi nở một nụ cười lạnh, từ từ ngước mắt, "Để cô ấy nhìn xem anh tra tấn tôi như thế nào sao?"
Đáp án này khiến hắn rất vừa lòng, điều này không thể nghi ngờ gì thêm nữa, "Thông minh, thông minh, giống như người đó nói vậy."
Quả nhiên...... Không phải cô bị theo dõi một cách vô duyên vô cớ.
Thiệu Hi nhẹ nhướng mày, không nhanh không chậm nói: "Vậy...... Người kia có nói gì nữa không?"
"Hắn nói cô đã nhìn thấu tôi rồi." Giọng điệu của Tưởng Chiêu Huy thay đổi, tràn đầy tự đắc, vẻ mặt kiêu ngạo, "Nhưng mà tôi cảm thấy cũng không hẳn là như thế, giống như lúc trước ở trên xe taxi ấy, cô không nhìn ra."
"Điều này thì tôi thừa nhận." Mấy tiếng trước, Thiệu Hi còn rất chắc chắn rằng người này sẽ không xuống tay với Đào Hiểu Mẫn nữa, chỉ là cô không nghĩ tới, mình mới là mục tiêu của hắn ta, "Là tôi......" Có quá nhiều người nhớ thương.
Cũng không biết là ai mà lại muốn lăn lộn cô như vậy.
"Cô là người tìm được mấy mảnh xác đó sao?" Ở trong mắt hắn, đó không phải là người, mà chỉ là...... Những cái xác đã được phân ra.
Mấy chữ này khiến người nghe cảm thấy rất không thoải mái, Thiệu Hi sửa lại lời của hắn: "Là tôi tìm được cô ấy."
"Vậy hẳn là cô có thể tưởng tượng được tôi sẽ làm những gì với cô rồi, đúng không?" Tưởng Chiêu Huy từ từ đi lại, nghe tiếng bước chân mà khiến người ta nổi da gà.
"Vậy thì sao? Anh tính làm như thế nào?"
"Không vội." Hắn đứng yên ở trước mặt cô, "Cô nói thử xem tôi là dạng người như nào?"
Thiệu Hi không trả lời, đề nghị ngược lại: "Chỉ một mình anh hỏi thì không thú vị lắm, không bằng như vậy đi, anh hỏi một câu, tôi hỏi một câu, thế nào?"
"Được thôi, cô trả lời trước đi."
"Là một kẻ đáng thương." Không chần chừ chút nào, dường như cô buột miệng thốt ra luôn.
"Đáng thương? Cô nói tôi đáng thương?!"
Thiệu Hi lại không hé răng.
Tưởng Chiêu Huy truy vấn: "Vì sao lại nói tôi đáng thương?"
"Mỗi lần một câu hỏi, tôi đã trả lời rồi." Thiệu Hi dừng một chút, hỏi: "Anh đã giết bao nhiêu người?"
"Không nhớ rõ nữa, năm sáu người, hoặc là bảy tám người." Giọng của hắn ta rất tùy ý, dường như đang nói chuyện sáng nay ăn mấy cái bánh bao vậy.
"Trả lời tôi, vì sao lại nói tôi đáng thương?" Hắn lại hỏi một câu.
"Bị mẹ ngược đãi từ khi còn nhỏ, ngược lại lại sinh ra tình yêu vặn vẹo với bà ấy, cuối cùng lại tự tay giết bá ấy, không đáng thương sao?"
Lời nói của cô khiến biểu cảm của Tưởng Chiêu Huy dần trở nên nghiêm túc, "Sao cô biết?"
Thiệu Hi vẫn không trả lời mà chuyển tới một vấn đề khác: "Người kia liên hệ với anh như thế nào?"
"Hắn ta sao, gửi chuyển phát nhanh cho tôi, bên trong có tư liệu và ảnh chụp của cô." Nghĩ đến bức ảnh kia, Tưởng Chiêu Huy hơi híp mắt, "Có phải hắn cũng đã từng giam giữ cô đúng không?"
"Không, đương nhiên không phải." Thiệu Hi bật cười, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, "Nhưng mà, anh biết không?"
Biểu cảm và giọng điệu của cô tạo ra một sự trì hoãn, diều đó hấp dẫn Tưởng Chiêu Huy tiếp tục cúi đầu xuống, "Cái gì?"
Một giây khi hắn ta tới gần, Thiệu Hi đang bị trói bỗng nhiên đã buông tay ra từ khi nào, cô đấm một cái vào mũi của hắn ta, đánh bất ngờ mà không hề dự đoán trước, Tưởng Chiêu Huy dùng tay che mũi đang đau nhức theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng lại, ngực đã bị điện giật một cái.
Thiệu Hi đứng thẳng người, nhìn Tưởng Chiêu Huy run rẩy ngã xuống mặt đất, cô lại ngồi xổm xuống, đem dùi cui điện để ở vị trí trái tim của hắn ta, tiếp tục trả lời vấn đề vừa rồi: "Vì hắn ta đã xuống địa ngục từ lâu rồi."
Sau đó, cô ấn bật dùi cui điện.
Thiệu Hi đã nghiên cứu qua về sức mạnh của dòng điện này, bởi vậy cô chỉ làm Tưởng Chiêu Huy ngất đi tạm thời, sẽ không tạo thành nguy hiểm gì tới tính mạng, cô sẽ không để hắn chết ngay bây giờ, những người bị hại kia còn chưa hỏi được tên ra đâu.
Nhưng mà để đề phòng việc hắn đột nhiên tỉnh lại, cô cảm thấy vẫn nên trói hắn ta lại, mà mãi đến lúc này cô mới phát hiện tay mình đã run tới nỗi không có cách nào buộc chặt dây.
Vừa rồi khi thoát khỏi dây thừng tay cô bị thương không nhẹ, hơn nữa lại dùng sức đánh một quyền, đau đến mức muốn chảy nước mắt.
Vì thế, cô cởi trói cho Đào Hiểu Mẫn trước, hai người hợp sức lại để trói chặt Tưởng Chiêu Huy.
Sau khi trói xong, Thiệu Hi rũ hết sức đi, ngã ngồi trên mặt đất, Đào Hiểu Mẫn nhìn tay cô, nước mắt trực tiếp xông ra, "Thiệu tiểu thư, tay cô...... Thật xin lỗi, tất cả đều là vì tôi."
"Đừng khóc." Vốn dĩ Thiệu Hi đã áy náy, nhìn thấy cô ấy khóc trong lòng càng không dễ chịu, "Cũng không phải do cô sai."
Đi một chuyến cận kề cái chết rồi, trong lòng run sợ như vậy mấy ngày, nghĩ đến hai năm vừa rồi sống mơ màng, nhìn lại Tưởng Chiêu Huy mang tới cơn ác mộng đó cho mình, Đào Hiểu Mẫn đang đọng lại nhiều cảm xúc hoàn toàn bộc phát ra, nước mắt không thể dừng được.
Thiệu Hi ngồi ở bên cạnh cô ấy, bị tiếng khóc quay xung quanh, đầu cô có chút đau.
Rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa chứ, cô thật sự không biết an ủi người khác thế nào đâu.
Vì thế, khi Phó Đình Sinh mang theo cả đội của mình tới đây liền nhìn thấy một cảnh tượng như thế này, người đàn ông thì sắp bị trói thành xác ướp ở trên ghế, điện thoại bị nhét vào trong miệng, dưới đất có hai người đang ngồi, một người nhỏ giọng nức nở, một người khác thì vừa ở cạnh vỗ vỗ lưng vừa thở dài.
Nghe thấy động tĩnh, người đang vỗ lưng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của anh, cặp mắt đen linh động kia tràn ngập sự cầu xin giúp đỡ.
Xác nhận các cô không bị gì đáng lo ngại xong, anh buông bàn tay đang siết chặt ra, lúc này mới phát hiện tay đã đổ đầy mồ hôi.
Đào Hiểu Mẫn được đưa ra ngoài trước, Tưởng Chiêu Huy cũng đã bị dẫn đi rồi, chỉ còn mình Thiệu Hi ngồi dưới đất, duy trì tư thế ngồi xếp bằng.
Một cái cúi đầu, lại một cái ngẩng đầu, hình như khung cảnh này rất quen thuộc, Phó Đình Sinh vươn tay, "Chân lại tê rồi sao?"
Thiệu Hi gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ, không biết vì sao từ khi quen anh xong chân cô luôn bị tê.
Cô vươn tay tới hướng anh, vết máu trên tay đã hơi khô, nhìn qua còn thấy ghê người hơn vừa rồi, chú ý tới biểu cảm của anh thay đổi, Thiệu Hi lại muốn rụt tay về theo bản năng.
Nhưng mà Phó Đình Sinh cũng không cho cô cơ hội này, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của cô, cúi xuống, một tay khác ôm eo cô, nhấc cả người cô từ dưới đất lên.
Một loạt động tác này cực kỳ dịu dàng, cực kỳ tự nhiên, không có đụng tới bất cứ vết thương gì của cô.
Phó Đình Sinh ôm lấy cô, hai người dán lấy nhau rất gần nên đương nhiên anh có thể nhìn rõ mọi tình huống ngay, anh nhíu mày cúi đầu, "Cô không sao chứ?"
"Không có việc gì." Cô không quen thể hiện sự nhu nhược của mình ra.
"Thiệu Hi, người cô đang run."
"Lạnh......"
Cô thử đi tới phía trước một bước, kết quả hai chân mềm nhũn, nếu không có Phó Đình Sinh chống đỡ thì cô đã nằm liệt luôn giữa đường rồi.
"Tôi...... Chân tôi vẫn còn tê." Lúc này mà thừa nhận thì khác gì vả vào mặt đâu?
Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài, giây tiếp theo, Thiệu Hi liền bị bế ngang lên mà không có dấu hiệu gì trước.
Suýt nữa thì cô hô ra tiếng, cô quàng tay ôm lấy bờ vai anh theo bản năng, ngẩng đầu nhìn hàm dưới của anh, trong mắt toát ra vài phần mờ mịt, "Phó Đình Sinh?"
"Không gọi chồng nữa sao?"
Tự nhiên anh nói vậy nhưng cô hiểu ra ngay lập tức.
"......"
Nhìn anh dùng ngữ điệu nghiêm trang để nói câu này, sự tương phản ấy lại khiến Thiệu Hi cố gắng không đỏ mặt, cô mở miệng giải thích: "Cái đó, tình huống lúc ấy khẩn cấp, tôi cảm thấy nếu gửi hai từ này đi thì chắc chắn anh có thể nhận ra điều không thích hợp." Sự thật chứng minh, điều đó rất thành công.
"Vì sao không gửi SOS?"
Thiệu Hi bắt đầu giả ngu, "SOS...... Là cái gì?"
Phó Đình Sinh rũ mắt nhìn cô một cái, thấy người khác tránh né như vậy, anh không nói cái gì nữa, bởi vì anh biết thật ra cô cũng rất sợ.
Anh cũng giống vậy.
Thiệu Hi được ôm cả đường tới chỗ xe cứu thương, cô yên lặng phối hợp làm kiểm tra, nghe Phó Đình Sinh dò hỏi nhân viên y tế về vết thương của cô, sau đó cô bỗng nhiên ý thức được hình như anh chuẩn bị rời đi, cô cũng bất chấp cánh tay đang chữa trị của mình, nắm lấy tay trái của anh, "Không phải anh định đi chứ?"
"Ừm." Phó Đình Sinh nắm lấy tay của cô, lại đưa về trong tay nhân viên y tế, giải thích nói: "Tôi đi xem tình huống của Tưởng Chiêu Huy một chút."
Thiệu Hi bất mãn lẩm bẩm, "Có nhiều người trông như vậy, hắn ta cũng không trốn được đâu?"
Phó Đình Sinh nghe cô than nhẹ, giọng anh mang theo chút bất đắc dĩ, "Vậy chẳng lẽ cô trốn đi đâu được sao?"